Chương 37: Mối Quan Hệ Của Anh Em Dư Quy 1

Tạ Kiều đã tắt đèn, tay chân đồng thời bước lên giường nằm. Cô nằm ở bên cạnh Lục Hướng Vinh.

Rõ ràng là người mà mình nhớ nhung hơn nửa đời người, nhưng gần hương tình liền e sợ. Cơ thể cứng ngắc cực kỳ, hơi chút da thịt kề nhau với Lục Hướng Vinh là cô liền không nhịn được nhích sang bên cạnh, nhích qua nhích qua mãi bên cạnh liền trống rỗng, cô bị mất trọng tâm liền ngã xuống.

Nguy rồi! Tạ Kiều giật mình không muốn lăn xuống giường, nhưng cơ thể phản ứng cũng không nhanh, sắp ngã xuống rồi.

Cô nghiến răng nhắm mắt, nghĩ đến chịu một cú ngã này, không ngờ lại được Lục Hướng Vinh bắt lấy ôm vào trong lòng.

Cánh tay vững vàng hữu lực ôm sát sau lưng cô, luồng khí nóng từ xương sống thoáng cái chạy dọc thẳng lên ót.”

Lục Hướng Vinh kéo cô vào trong ngực: “Kiều nương, cứ nhích sang bên đó nằm làm gì? Nằm gần đây chút.”

Tạ Kiều: “...”

Dán vào nhau quá gần, Tạ Kiều đã nghe thấy tiếng tim đập bịch bịch bịch, không biết là của Lục Hướng Vinh hay là của mình.

Tạ Kiều chột dạ giãy giãy, sợ bị biết tim mình đang đập loạn, bảo: “Buông ra! Rất nóng!”

Lục Hướng Vinh cười một tiếng, lỗ tai Tạ Kiều dán vào ngực anh nghe thấy tiếng tim anh đập. Tiếng cười khiến Tạ Kiều có chút ngại ngùng, cảm thấy mình nghĩ cái gì cũng bị nhìn thấu.

Cô không nhịn được bổ sung một câu: "Thật sự rất nóng."



Tuy là phàn nàn, nhưng giọng nói như làm nũng, khiến Lục Hướng Vinh không nhịn được sờ soạng gương mặt cô, sờ xong phát hiện chính mình không tự chủ được, cũng cảm thấy Tiểu Tể đang ngủ ở bên cạnh nếu anh làm loại chuyện này thật sự là thô lỗ, lập tức buông tay ra, ho khan một tiếng nói: "Đúng là đổ nhiều mồ hôi thật đấy. Anh nhường chỗ cho em, đừng lăn tới mép giường nữa, té bị thương rất đau.”

Nói xong, anh xê dịch Tiểu Tể đang ngủ chút, còn mình nằm nghiêng, để cho Tạ Kiều không gian đủ lớn rồi nói: “Mát hơn chút nào chưa?”

Vị trí rộng rãi, Lục Hướng Vinh cách cô không còn gần như vậy nữa, hô hấp của cô cũng thuận hơn rất nhiều.

Trái tim dần yên tĩnh hơn, cũng có thể cảm nhận được gió thổi vào từ cửa sổ.

Dần dần tỉnh táo, rốt cuộc Tạ Kiều đã tâm tư đi nhắc đến chuyện cô nghi ngờ trong lòng: "Hai đứa trẻ kia, anh biết chúng hồi nào?"

Lục Hướng Vinh nói: “Cha Dư Quy Dư Bảo tên Dư Văn Kiến, rất nhiều năm trước, anh ta đại diện quốc gia đi đến nước Liên Xô rồi, nước Liên Xô và nước ta thiết lập quan hệ ngoại giao hữu nghị, anh ta đi học, đoán chừng năm nay được trở về nên ngày nay cũng ở đất nước vì quốc gia làm việc, nhưng mà hai đứa trẻ này bị tống tới đây làm thanh niên tri thức. Trước kia quan hệ giữa chúng và cha không tệ, nhận được không ít hiệp trợ, hai đứa trẻ kia bởi vì mẹ là người Liên Xô nên không được chăm sóc, trong đại đội luôn bị làm khó dễ."

Thời đại này không chào đón con lai.

Giao tình tốt, trước kia có ơn với Lục Hướng Vinh, Tạ Kiều nghĩ giúp chăm sóc cũng là việc nên làm. Chỉ là, bên chủ nhiệm Tiễn đã sớm chuẩn bị xong nơi ở cho thanh niên tri thức này rồi, Tạ Kiều hỏi một câu: "Định nói như thế nào với chủ nhiệm Tiễn? Lúc trước em và chủ nhiệm cùng nhau từ trong huyện về, em thấy chị ta làm là vì thấy lợi ích mà hai đứa trẻ đó mang lại, đồng thời cũng là vì tình thế bắt buộc.”

Lục Hướng Vinh cười, nói: "Không liên quan. Chút lợi ích này cho bọn họ đi, nói để cho bọn họ bình thường có thứ gì thì chiếu cố hai đứa trẻ kia một chút. Hơn nữa, nói với chủ nhiệm Tiễn anh có giao tình với cha chúng, để hai đứa trẻ ở nhà chúng ta có lẽ chủ nhiệm Tiễn sẽ đồng ý.”

Chỗ tốt mà nhà họ cho chủ nhiệm Tiễn là hai đứa trẻ đó không cần chị ta lo, vậy thì ai cũng đồng ý. Nhưng Tạ Kiều nhớ là qua vài năm nữa, nếu có chút quan hệ với nước ngoài thì đều sẽ bị phê phán.

Tạ Kiều không đồng ý, nói: “Không được!”