Chương 6: Đau lòng!(2)

Cả nhà đau lòng trong chốc lát, rồi cũng thản nhiên chấp nhận, dù thế nào thì họ cũng đã kiếm được bộn tiền.

Người buồn bực nhất vẫn là Diệp Diệu Đông: “Cha, cha cho rằng cá hoa vàng là bắp cải sao? Còn có lần sau để rút kinh nghiệm....”

“Cha không biết sau nhiều lần dùng phương pháp xao cổ(*) vây bắt sản lượng cá hoa vàng đã bị giảm mạnh rồi sao, hiện tại đã gần như không thể gặp được nữa.”

(*) Cách dùng để bắt cá hoa vàng, dùng nhiều thuyền đánh cá vây quanh đàn cá rồi gõ những ống tre bên mạng thuyền để thu hút đàn cá vây đến.

“Năm 1954, phương pháp đánh bắt này rất được phổ biến từ tỉnh Quảng Đông đến tỉnh Phúc Kiến, bởi vì phương pháp đánh bắt này có hiệu suất vô cùng cao, cho ra sản lượng rất lớn, trong một thời gian ngắn đã trở nên vô cùng phổ biến, cá hoa vàng bị đánh bắt với sản lượng rất lớn....”

“Năm 1974, ở Chu Sơn tỉnh Chiết Giang đã thực hiện hoạt động đánh bắt với quy mô lớn, suýt nữa khiến loài cá hoa vàng này bị tuyệt chủng, mấy năm nay, cá hoa vàng tự nhiên gần như đã trở nên khan hiếm trên thị trường....”

“Cha, cha cảm thấy đời này cha còn được may mắn như vậy nữa sao?”

Chuyện này còn khó hơn so với trúng số!

Chiếc thuyền nhỏ mà ông nội anh để lại chỉ dài khoảng chục mét, chỉ có thể đánh bắt gần bờ, không thể đi quá xa, có thể bắt được một mẻ lưới cá hoa vàng này đã may mắn mà tổ tiên để lại rồi.

Người trong nhà nghe thấy anh nói một hơi một tràn, nước bọt văng tứ tung thì cũng bị anh làm cho choáng váng.

Lão tam... từ khi nào lão tam trở nên hiểu biết nhiều như vậy...

Phương pháp xao cổ... mọi người ở đây chỉ có cha Diệp từng nghe đến, dù sao nhà bọn họ cũng không có thuyền lớn để có thể ra biển tác nghiệp, suốt ngày chỉ có thể dựa vào kéo lưới làm kế sinh nhai, cũng không quá quan tâm đó chuyện đó.

Tin tức vào thời điểm này không được lan truyền, ngay cả lão đại và lão nhị cũng chưa từng nghe qua, lão tam lại có thể nói ra rõ ràng như vậy, trong lúc nhất thời khiến cha mẹ, anh trai và mấy chị dâu trong nhà phải nhìn anh bằng cặp mắt khác.

Có lẽ... lão tam cũng không vô dụng như vậy...

Lâm Tú Thanh sửng sốt, lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra lúc chồng mình nói chuyện nghiêm túc lại có dáng vẻ.... đỉnh như vậy.

Sự rực rỡ giữa hai đầu chân mày, chính là ánh sáng của sự tự tin khi nói về những điều quen thuộc phải không?

Hoặc có lẽ người đàn ông của cô không vô dụng đến thế?

Cha Diệp cũng thu lại sự khinh thường của mình đối với đứa con trai thứ ba, hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Làm sao anh biết đến phương pháp xao cổ? Sao anh biết những chuyện đã xảy ra năm 1954 và năm 1974?”

Cha Diệp chỉ nghe nói đến phương pháp xao cổ, chứ cũng không biết những chuyện như sự kiện đánh bắt với quy mô lớn xảy ra trong hai mươi năm từ 1954 đến 1974. Suy cho cùng, thời điểm hiện tại internet cũng chưa phát triển, tin tức không được lưu thông.

Thật ra Diệp Diệu Đông chỉ biết đến những chuyện này vào nửa đời sau khi anh đi lái thuyền lớn, vô tình nghe được các thuyền viên khác trò chuyện.

Bằng không, chỉ bằng việc anh hết ăn lại nằm, làm một tên phế hải bám váy vợ nửa đời trước, anh sẽ không chú ý đến những chuyện này.

Nhưng anh không thể bỏ lỡ mục tiêu.

Nhìn biểu cảm của mọi người, anh cũng biết coi như bản thân đã cứu vớt được một chút hình tượng, đây là một chuyện tốt, cho nên anh không khỏi duỗi thẳng eo.

Sống trong vũng lầy nửa cuộc đời, phải mười năm trở lại đậy anh mới coi như trưởng thành, có trách nhiệm hơn.

Sống lại lần nữa, anh cũng không muốn tiếp tục lãng phí, tuy rằng anh không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất anh cũng có thể làm công, có thể đi biển, nếu chăm chỉ hơn thì cũng có thể nuôi được vợ con.

Anh không muốn dựa dẫm để vợ phải dùng tính mạng nuôi mình nữa.

Nhưng thay đổi cũng cần có thời gian, bằng không anh sẽ bị coi thành bị ma nhập.