Chương 5: Ở lại

Tiểu Nhục chạy đến bên cạnh con kiến đầu đàn vui vẻ nói: “Tộc trưởng, chị ấy đến đây ở cùng chúng ta đó ngài có vui không?”Tộc trưởng kiến cùng những con còn lại cả kinh trước lời nói của Tiểu Nhục bọn chúng đều có chung một suy nghĩ “ cái gì đến đây ở cùng lại còn vui không? Ngươi vui chứ bọn ta vui không nổi ”. Bọn chúng đến thân còn sắp chết đói đến nơi làm sao có thể đèo thêm một thú nhân, lại còn là một giống cái. Hơn nữa thú nhân đều rất khinh thường và ghét bỏ bọn chúng.

Hạ Chi Nguyệt nhìn cả đám kiến trước mặt trông thật thú vị, cô như hiểu được suy nghĩ của chúng. Chúng cứ hết con này nhìn con kia rồi lại nhìn con nọ, cặp râu trên đầu cứ lắc qua lắc lại, giờ thì toàn bộ đều cụp xuống.

Hạ Chi Nguyệt cũng không muốn làm khó chúng nhìn đáng thương quá: “Các ngươi xây một căn nhà tính trao đổi như thế nào?”

Bọn kiến đồng loạt nhìn cô không lên tiếng, lúc này Tiểu Nhục lên tiếng đáp: “Chị đưa bọn em ruby hay thịt thức ăn gì đó đều được a.”

Hạ Chi Nguyệt nghe thế liền hiểu ra, ruby hệ thống cung cấp không chỉ đổi vật phẩm trong cửa hàng hệ thống mà còn được dùng để trao đổi ở thế giới này.

“Ta muốn xây một căn nhà ở đây, ta sẽ đưa các ngươi ruby, đồng thời cũng không cần các ngươi nuôi ta.”

Tộc trưởng kiến khó tin muốn xác nhận lời nói của cô: “Ngài nói thật sao?”

“Các ngươi muốn bao nhiêu ruby?” Hạ Chi Nguyệt hỏi thẳng.

Tộc trưởng kiến như xác nhận được lời cô nói là thật liền vui mừng đáp lời: “Cái này còn phải tùy nhà ngài lựa chọn, kích thước nhưng không tốn bao nhiêu ruby đâu, chúng tôi lấy ít lắm.”

“Nếu ngài muốn ở lại xin đi theo chúng tôi, phía bên trong tộc còn rất nhiều cây trống chưa xây, có thể tùy ngài lựa chọn kích thước.” Nói rồi tộc trưởng liền dẫn cô đi sâu vào trong tộc.

Hạ Chi Nguyệt suy nghĩ nếu đã quyết định ở lại thì cũng nên xây cho mình một căn nhà thật đẹp mới được. Nghe có vẻ như đám kiến này làm nghề xây dựng rồi, nhìn dáng vẻ vừa rồi của bọn chúng thì sẽ rất thường xuyên có thú nhân đến đây lựa nhà, cô không chọn những căn nhà có sẵn phía trước mà quyết định đi vào trong tộc vì không muốn chạm mặt với những thú nhân đó, cô vốn là con người bình thường không giống họ. Tốt nhất là trốn đi để tránh phiền phức.

“Sau này ta ở đây thì coi như là chung tộc của các ngươi đi, nhưng tuyệt đối đừng nói với ngoại tộc rằng ta ở đây biết không?”

“À, ta tên Hạ Chi Nguyệt, sau này cứ gọi ta là Chi Nguyệt, cũng đừng xưng ngài gì đó. Coi ta như những kiến bình thường trong tộc là được.”

“À được thưa... à không, là Chi Nguyệt.” Tộc trưởng kiến thầm cảm thán tại sao có thú nhân giống cái kì lạ đến vậy. Chịu đến nơi nghèo nàn này của chúng ở, lại còn hòa đồng không ghét bỏ chúng. Nhưng phải công nhận một điều, giống cái này xinh đẹp quá, nó sống đến từng tuổi này gặp không ít thú nhân nhưng chưa từng thấy giống cái nào xinh đẹp như vậy, đặt biệt là mùi hương trên người cô rất thơm và dễ chịu, ngửi vào mang đến một cảm giác thoải mái lạ thường.