Chương 12

Nhưng Phó Doãn Xuyên còn chưa tha cho cậu, anh lôi điện thoại ra chụp một đống ảnh cậu cuộn tròn rồi đăng lên Weibo, đáp lại sự tò mò của hơn hai trăm triệu fans: “Là em trai nha, ban đầu nuôi không để ý nên mới vừa kiểm tra xong. Đúng là có hai cái. Bởi vì nó quá nhỏ nên đặt tên là Nhị Tiểu, bây giờ đang ngại này.”

“Hahahaha cười chết mất, bởi vì hai cái quá nhỏ nên gọi Nhị Tiểu. May mà Nhị Tiểu là một con rắn, không biết cái tên này có ý nghĩa gì đấy hahahahaha.”

“Mong Nhị Tiểu vĩnh viễn không biết hàm nghĩa cái tên này [chắp tay trước ngực].jpg.”

“Nhị Tiểu đẹp quá, ngay cả người không thích rắn như tôi mà cũng thấy nó đẹp.”

......

Ngày hôm sau, Dư Ý còn chưa kịp ị phân vào ly nước trên đầu giường của Phó Doãn Xuyên thì đã bị mang đi xa khỏi cái ly.

Lúc Dư Ý tỉnh lại thì phát hiện cậu đã ở trên máy bay, Phó Doãn Xuyên ngồi đối diện cậu đã ngủ rồi. Bây giờ Dư Ý đã lớn hơn lúc trước nên có thể dễ dàng bò ra khỏi thùng giữ nhiệt, leo lên cánh tay của Phó Doãn Xuyên.

Nhìn Phó Doãn Xuyên gần như thế này quả thực rất đẹp trai, cũng chỉ kém cậu một chút.

Nhưng khó trách người này còn trẻ mà đã đạt giải ảnh thị. Nhìn người này trước mặt mọi người và sau lưng là hai dạng khác nhau, lúc nào cũng cố gắng mài giũa kỹ thuật diễn của bản thân.

Dư Ý nhìn chằm chằm Phó Doãn Xuyên một hồi lâu, nghĩ đến cái tên đầy sỉ nhục bị đặt hôm qua, trong lòng tức giận không thôi. Một ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu cậu, cậu muốn nhân lúc Phó Doãn Xuyên đang ngủ để báo thù cho sự nhục nhã ngày hôm qua. Cậu đã nghĩ ra một cách rất hay.

Cậu đứng thẳng lên, chậm rãi tới gần mặt Phó Doãn Xuyên. Khi tiến tới gần miệng của anh, cậu thè chiếc lưỡi chẻ đôi của mình ra và liếʍ môi anh.

Hừ, tên có thói ở sạch chết tiệt, ăn nước bọt của ông đây đi.

Sau khi làm xong chuyện xấu, cậu bò theo cánh tay của Phó Doãn Xuyên mà đi xuống, không hề chú ý tới cái trán nổi đầy gân xanh của Phó Doãn Xuyên. Cậu nương theo đồ vật xung quanh mà bò đến bên cửa sổ, cậu thật sự chưa đi máy bay bao giờ, người nhà cậu muốn đi đâu thì có thể trực tiếp bay tới đó, nếu không thì có thể ngồi trên người hùng phụ mà đi.

Bên ngoài cửa sổ là một mảnh mơ hồ, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, còn không bằng ngồi hùng phụ. Ít nhất, ngồi hùng phụ thì còn có thể nhìn thấy phong cảnh phía dưới.

Trên chiếc máy bay này chỉ có hai vị khách, thực ra là một rắn và một người là cậu và Phó Doãn Xuyên, ngay cả Trình Viễn cũng không đi theo trở về. Mặc dù Phó Doãn Xuyên là một ông chủ tính tình bất thường, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tình người. Trình Viễn đã rất lâu không về nhà, mà gần đây anh không có công tác nên đã cho Trình Viễn nghỉ mấy ngày.

Dư Ý nhìn một hồi thì cảm thấy buồn chán, trở lại thùng giữ nhiệt của mình để ngủ. Hiện cậu đang trong giai đoạn sinh trưởng, ăn nhiều ngủ nhiều là chuyện hết sức bình thường. Cậu phải ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể lớn lên, nhanh chóng khôi phục để có thể rời xa tên chết tiệt bị bệnh ưa sạch sẽ đến mức biếи ŧɦái này.

Sau khi cậu ngủ, Phó Doãn Xuyên chợt mở mắt ra, nhìn thoáng qua thùng giữ nhiệt rồi tay chân cứng đờ đi về phía toilet. Tiếng nước kéo dài rất lâu, Phó Doãn Xuyên mới mang theo đôi môi đỏ ửng trở về.

Trên đường đi, trong đầu anh tràn ngập suy nghĩ về cách huấn luyện con rắn. Tại sao lúc nào cũng thích liếʍ lung tung chứ. Ban nãy, khi cậu vừa tới gần là anh đã chú ý tới, nhưng anh không mở mắt là vì muốn xem thử con rắn không răng này muốn làm cái gì.

Kết quả thế mà lại là nó liếʍ miệng anh vài cái! Lúc đó anh thực sự rất muốn mở cửa máy bay ra và ném nó xuống. Nhưng nghĩ tới thú cưng liếʍ người là một cách để thể hiện nó yêu thích người đó nên anh mới kiềm chế lại.