Chương 45: Tài năng được công nhận.

Trái với phong cách cổ điển ở tòa biệt thự của nhà Certino, nơi Daniel ở là một căn nhà hiện đại với sự tối giản về màu sắc. Quanh đi quẩn lại chỉ có màu trắng, xám và đen.

"Ngoại trừ phòng khách, nhà vệ sinh và phòng bếp ra, những chỗ khác mày đừng tùy tiện đi vào." Daniel nhắc nhở.

"Được." tôi vẫn mải ngắm nhìn phong cách kiến trúc nơi đây, trong lòng đột nhiên thổn thức muốn xây một căn nhà được thiết kế theo sở thích của bản thân.

Khi sống trong thân phận của Đông Lam, tôi vẫn chỉ ở trong chung cư của ba mẹ hoặc nhà trọ khi học đại học, dù sao việc mua đất mua nhà ở trung tâm thành phố là quá mức viển vông vì tốn rất nhiều tiền.

Chà... lại có thêm một động lực mới để trở về cuộc sống cũ.

Để xem, ngôi nhà chắc chắn sẽ có một căn bếp rộng lớn hệt như phòng bếp của nhà hàng năm sao, tường sẽ sơn màu sẽ sơn màu xanh lam mà tôi yêu thích, và còn một cái máy tính siêu to để chơi game thật đã!

"He he..." nghĩ tới cảnh tượng đẹp đẽ, tôi bất giác cười thành tiếng.

"???" Daniel nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại "Không ngờ mày lại thích nấu nướng như vậy, sau này cứ nấu ăn thoải mái đi."

"..." hình như tôi đã bị hắn ta hiểu lầm, cơ mà đành chịu vậy.

Daniel đã rất bất ngờ trước tài nấu nướng của tôi.

Món đầu tiên mà tôi nấu ở bếp của Daniel chỉ đơn giản là trứng ốp la và thịt ba chỉ chiên.

Nó khá là bình thường, nhưng trong mắt của Daniel thì khá là bất thường, dù sao tôi cũng chỉ mới 10 tuổi, không nấu nổ phòng bếp đã là việc đáng kinh ngạc.

Dần tiếp xúc lâu, tôi nghĩ Daniel không phải là con người tệ chút nào.

Có thể anh ta xảo quyệt tinh ranh khi đối diện với những chính khách và đối thủ, nhưng lại một lòng trung thành với băng đảng Certino và cống hiến hết thời gian và tuổi trẻ của bản thân.

Bất kỳ ai trong băng đảng cũng có thú vui của bản thân, ví dụ như tìиɧ ɖu͙© hay cờ bạc, nhưng tôi lại hiếm khi nhìn thấy Daniel thỏa mãn thú vui của bản thân.

Ờ thì, đại khái một năm một lần, Daniel sẽ tới câu lạc bộ SM trong thành phố.

Mặc dù hắn ta giấu chuyện đó với một đứa trẻ vị thành niên như tôi, nhưng mà tôi làm việc suốt ngày cho hắn thì làm sao mà không biết được.

Bỏ qua chuyện đó, Daniel là con người thiếu thốn niềm vui một cách kỳ lạ.

Ý tôi chính xác là niềm vui, không phải tìиɧ ɖu͙© hay địa vị.

Niềm vui khi được hẹn hò với người mình thích như cô chủ nhỏ của Certino, niềm vui khi được nấu nướng của tôi, hay thậm chí Father, ông ấy đã có niềm vui và hạnh phúc khi nhìn những đứa con của mình kết hôn và đẻ ra cháu chắt.

Nếu như ngồi ở trên cao lại không vui vẻ, thì sao lại nỗ lực làm gì?

Dưới góc nhìn của tôi, Daniel là một con người cô đơn, không người thân không bạn bè, mặc dù Certino có thể nói là gia đình của hắn ta, nhưng trong Certino, ai cũng sẽ có một gia đình riêng quan trọng khác.

"..."

Thật tình... kiếp trước tôi không suy nghĩ nhiều như vậy đâu.

Lâm Như đã tiêm nhiễm thứ gì trong tôi vậy?

Trở nên đa cảm và suy nghĩ nhiều thứ.

Mà tôi không thể không nghĩ ngợi, bởi vì tôi cũng là người trong cuộc.

Khi tôi lên 17, Daniel lúc này 27 tuổi và Father đã 72 tuổi, quyền thừa kế đã được trao xuống tay Daniel, cơn sóng ngầm bắt đầu lan tỏa một cách mãnh liệt.

Tôi có thể cảm nhận được sự không cam lòng và phẫn nộ của Garry, kẻ vốn đã từng là cánh tayphải của Father. Gã ta lừ người quản lý và giữ liên lạc với tổ chức sát thủ của Certino.

Điều đó thật nguy hiểm.

Ngay cả Father cũng cảm thấy bị uy hϊếp trước Garry, mặc dù ông đã nắm lấy sinh mạng của gia đình Garry trong tay.

Ai biết được một kẻ điên ham muốn quyền lực tới lúc nào sẽ từ bỏ gia đình mình để nắm lấy chiếc vương miện của Certino.

Đó quả là nghịch lý, phải không?

Daniel không có gia đình hay người thân để Father nắm điểm yếu trong tay, nhưng ông ta lại cảm nhận được sự trung thành bà tận tâm nhiều hơn so với Garry.

Cho nên, Father đã trao quyền thừa kế cho Daniel.

Lão già đáng sợ, đây rõ ràng không phải thời điểm thích hợp, phải ít nhất hai năm nữa để Daniel có thể phát triển thực lực và thuộc hạ một cách đầy đủ, nhưng ông ta đã hắt đống nước bẩn lên người của Daniel.

Ông ta muốn đuổi khéo gã Garry, đề phòng gã cắn ngược lại gia đình của ông ta.

Bởi vì Daniel chưa kịp phát triển thực lực, nên Garry có thể dùng toàn bộ lực để cướp lấy địa vị này, cho nên không thể hoàn toàn oán hận ông được.

Father sẽ nói với cả Daniel và Garry rằng: Đây là một bài kiểm tra.

Dù ai thành công thì cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của ông ta.

Sự đáng sợ không nằm ở điên cuồng hay láu cá, mà ở sự tỉnh táo và bình tĩnh của ông ta.

Kẻ đứng đầu Certino, Godfather đáng kính.

Tôi thật sự nể sợ ông ta.

Trong đầu tôi nghĩ thế này: Hoắc Thế và Mạnh Gia tuổi gì mà đòi đánh lại xã hội đen?

Ha ha...

Làm thuộc hạ của Daniel, tôi chỉ có thể gồng mình để sinh tồn thôi.

7 năm đã tôi qua rồi, tôi chỉ cần chờ thêm 7 năm nữa.

A... con số 7 mà Lâm Như chán ghét.

Cô ấy thường tha vãn với tôi về điều đó, những đồ án trên trường đại học của Lâm Như thường xuyên ở điểm 7.

Điểm số trung bình, không quá tệ nhưng cũng không quá xuất sắc.

Lâm Như tự ti khi bản thân bị vây quanh bởi đám thiên tài, chạy deadline trong một đêm dễ dàng ôm con điểm 9, trong khi bài của cô ấy sửa đi sửa lại tới hạn nộp thì chỉ ở mức 7.

Cô ấy vừa tự ti về bản thân, lại đố kỵ với người khác.

Cô ấy nói rằng khi viết truyện, bản thân mới cảm thấy tự tin trở lại.

Quả thật cũng có rất nhiều tác giả khác nổi tiếng và viết hay hơn cô, nhưng... những lời khen có cánh từ độc giả khiến cô vui vẻ về tài viết lách của bản thân.

Lâm Như... chỉ mong muốn có sự ủng hộ và công nhận.

Còn tôi thì không tự ti về bản thân, tôi chỉ chấp nhận những gì mình đang có. Nhưng tôi bị lóa mắt với những người không ngừng nỗ lực.

Daniel cũng giống Lâm Như vậy, không ngừng nỗ lực làm hết sức mình.

Cho nên tôi sẽ ủng hộ và công nhận hắn ta.