Nhưng không nghĩ tới Bạch Tuyết vừa mới vào phòng tập yoga không lâu thì thấy Tào Á Nam cũng đi theo vào, Bạch Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhìn thế này thì có vẻ Ngụy tiên sinh không hành động nhanh chóng rồi.
Phòng tập này không chỉ cung cấp dịch vụ cho thuê quần áo thể thao mà còn cung cấp cả thức ăn, đều là những món cơm canh thanh đạm, nhưng lại khá hợp ý Bạch Tuyết. Bạch Tuyết tùy tiện tìm đại một cái bàn rồi ngồi xuống, bởi vì bây giờ chỉ còn mấy món rau và trái cây mà cô không thích ăn, nên cô chỉ gọi một ly sữa chua.
Vừa mới ăn một miếng, liền nghe thấy bên cạnh có người hỏi: "Ở đây có người ngồi không?"
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới là ai thì sửng sốt một chút, thế mà lại là Tào Á Nam, Bạch Tuyết cũng không ngẫm nghĩ lâu: "Không có người đâu, cô ngồi đi."
Tào Á Nam ngồi xuống đối diện với cô, hỏi: "Ngụy phu nhân, chúng ta vừa mới gặp mặt trong yến hội, cô còn nhớ tôi không?"
Bạch Tuyết: "Đương nhiên còn nhớ, cô là ảnh hậu, ai lại có thể không nhớ cô?"
Tào Á Nam vội nói: "Ngụy phu nhân quá khen rồi."
Tào Á Nam không có tai tiếng, không dùng quy tắc ngầm lại có thể có địa vị cao như thế trong giới giải trí, nhất định có liên quan đến việc EQ của cô ấy cao. Minh chứng là đây, mới ngồi xuống một lúc mà đã khen Bạch Tuyết một lần từ trên xuống dưới, nói làn da cô thật xinh đẹp, đôi mắt cũng đẹp gì đó, còn hỏi cô dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, Bạch Tuyết cũng khách khí nói cho cô ấy biết mình đang dùng mỹ phẩm Pola, còn dùng một số sản phẩm của tư nhân.
"Kỳ thật nói tới việc xinh đẹp, Tào tiểu thư mới thực sự là tuyệt sắc mỹ nhân, dù mặc trang phục thể thao bó sát vẫn vô cùng tỏa sáng, nếu so về xinh đẹp, tôi thực sự hổ thẹn không bằng."
"Ngụy phu nhân đừng nói như vậy, trạng thái của tôi còn lâu mới bằng cô, tinh thần của cô tốt hơn tôi quá nhiều rồi, có lẽ ngày thường Ngụy tiên sinh đối xử với cô rất tốt, chỉ có người đang trong hạnh phúc của tình yêu mới có trạng thái tinh thần tốt như thế thôi, không giống tôi, vì thường xuyên đóng phim mà cuộc sống ngày đêm đảo lộn, cơ thể cũng sắp suy sụp mất rồi."
Nếu như không biết tình cảm trước đó của Tào Á Nam và Ngụy Gia Minh, chỉ cần nghe lời này của cô ấy sẽ chỉ cảm thấy cô ấy đang khen cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của cô, nhưng bởi vì biết hai người này từng có một đoạn tình, Bạch Tuyết không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.
Cô cứ cảm thấy rằng, Tào Á Nam nói như vậy cứ như đang âm thầm nhìn ngó sinh hoạt trong hôn nhân của họ.
Bạch Tuyết thở dài một tiếng trong lòng, mặc kệ lúc trước Tào Á Nam và Ngụy Gia Minh sao lại chia tay, nhưng nhìn tình hình hôm nay, xem ra, hai người này đều vô cùng kiêu ngạo, đều không muốn cúi đầu trước đối phương, nhưng bây giờ Tào Á Nam lại chủ động quan tâm cuộc hôn nhân của Ngụy Gia Minh, sự tò mò của cô ấy đã khiến cô ấy rơi vào thế hạ phong.
Bạch Tuyết tiếc hận lắc đầu: "Trạng thái tốt hay không là tự do bản thân mình, không phải dựa vào người khác."
Tào Á Nam vẫn cười vô cùng ôn nhu: "Ngụy phu nhân nói cũng phải."
Trong khi nói chuyện, đột nhiên thấy Ngụy Gia Minh đi vào từ phía cửa, nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện cùng nhau anh cũng không thấy kinh ngạc, đi thẳng đến bên cạnh Bạch Tuyết nói: "Tập xong chưa? Tôi tới đón em về."
Đón cô? Phòng ở ngay dưới lầu rồi còn cố ý tới đón? Cô âm thầm liếc mắt về phía Tào Á Nam đang ở đối diện một cái, chứ không phải là tới vì vị này hả?
Tào Á Nam quay đầu nhìn Ngụy Gia Minh, cười nói: "Ngụy tiên sinh thật sự rất quan tâm Ngụy phu nhân, chỉ xuống lầu tập yoga một chút cũng không yên tâm, lại còn tự mình tới đón."
Lời của cô ấy chỉ là một câu vui đùa, tựa như đang trêu ghẹo đôi vợ chồng son, nhưng Bạch Tuyết biết chuyện xưa của hai người này, cho nên chỉ nghe ra một hương vị chua lòm thôi.
Ngụy Gia Minh gật đầu với Tào Á Nam xem như chào hỏi, mới nói: "Ngụy phu nhân của tôi đáng yêu như vậy đương nhiên tôi phải để ý nhiều một chút rồi, bằng không cô ấy bị bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?"
Anh nói xong còn cười ôn nhu với Bạch Tuyết, ánh mắt kia còn mang theo vài phần cưng chiều?
Bạch Tuyết: "..."
Bạch Tuyết chỉ thiếu chút nữa là phun luôn ngụm sữa chua ra ngoài.
Cô nhìn Ngụy Gia Minh rồi lại nhìn sang Tào Á Nam, Ngụy Gia Minh thì mỉm cười nhìn Bạch Tuyết, dường như rất yêu thương vợ mình, mà Tào Á Nam thì sao, cũng đang mỉm cười, tựa như không hề mất đi lạc thú trêu đùa.
Cũng không biết thế nào, Bạch Tuyết cứ cảm thấy có một hương vị giương cung bạt kiếm giữa hai người này, nhà gái cười như không cười chất vấn nhà trai sao bây giờ lại để ý đến một cô gái khác như vậy, nhà trai lại biểu hiện yêu thương cô gái khác, kí©h thí©ɧ nhà gái để trả thù?
Màn tình cảm máu chó này đang trình diễn ngay trước mắt, làm người vợ chính quy của nhà trai là Bạch Tuyết đây, giờ phút này lại đang ôm tâm tình của quần chúng ăn dưa chỉ sợ thiên hạ không loạn, trong lòng còn đang hò hét, mau lên, xé rách mặt nạ luôn đi a!
Đại khái phụ nữ đều có một trái tim nhiều chuyện, Bạch Tuyết cũng không ngoại lệ, đặc biệt lại còn là chuyện tình cảm bí mật của ảnh hậu, huống chi đối tượng yêu đương lại còn là Ngụy Gia Minh, vậy càng xuất sắc. Cho nên Bạch Tuyết tràn ngập chờ mong với màn trình diễn tiếp theo sắp diễn ra. Trong lúc ôm tâm tình ăn dưa chờ đợi trò hay sắp mở màn, đôi mắt của cô cũng ẩn chứa một thứ cảm xúc hưng phấn chờ đợi. Mà hết thảy đều bị Ngụy Gia Minh nhìn thấy rõ ràng.
Cô đang tỏ vẻ như không có gì, tựa như một người ngoài cuộc. Cô biết rõ chuyện của anh và Tào Á Nam, nhưng cô cũng không thèm để ý chút nào, hơn nữa từ đôi mắt hưng phấn của cô Ngụy Gia Minh nhìn ra được, cô tựa hồ còn mong chờ anh và Tào Á Nam có thể xảy ra chuyện gì đó.
Sắc mặt Ngụy Gia Minh sầm lại, anh cúi đầu, điều chỉnh lại hô hấp mới nói: "Đi thôi!"
Bạch Tuyết: "..."
Bạch Tuyết ăn cũng gần hết ly sữa chua rồi, liền nói với Tào Á Nam: "Tôi đi trước, bây giờ cũng muộn rồi, cô cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi."
Tào Á Nam còn vô cùng lễ phép vẫy tay về phía họ: "Ngủ ngon Ngụy tiên sinh, Ngụy phu nhân."
Sau đó Bạch Tuyết rời đi cùng Ngụy Gia Minh, Tào Á Nam cũng không đuổi theo, màn tình cảm máu chó không được trình diễn, Bạch Tuyết thầm nghĩ trong lòng, hai người này thật là biết nhẫn nhịn mà.
Bạch Tuyết lắc đầu, cảm giác thật là không thú vị.
Trở lại phòng, Bạch Tuyết đang muốn nghỉ ngơi, Ngụy Gia Minh đột nhiên nói một câu: "Tôi và Tào Á Nam từng ở bên nhau, cô có biết nhỉ?"
Bạch Tuyết dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía anh, anh nói chuyện rất tự nhiên, tựa như đang nói về một chuyện râu ria không quan trọng. Bạch Tuyết ngẫm nghĩ, rồi thành khẩn gật đầu: "Biết, trước khi chúng ta kết hôn, ba có bảo anh nuôi tôi điều tra về quá khứ của anh, sau đó thì đào ra được chuyện về mối tình đầu của anh."
Ngụy Gia Minh ngồi xuống trên ghế sô pha, rót một chén nước ra uống, anh vẫn rất bình tĩnh, dường như chỉ đang kể một chuyện cũ bình thường: "Thời niên thiếu đều có một trái tim dễ dàng xao động, lại vừa lúc có một cô gái xinh đẹp tự đưa tới cửa, nên muốn nếm thử xem yêu đương là cảm giác gì."
Cô không có hứng thú với chuyện cũ của Ngụy Gia Minh, nhưng lại có hứng thú với chuyện cũ của Tào Á Nam, bí mật của nữ minh tinh mà, ai không có hứng thú chứ?
Bạch Tuyết liền nói: "Sau đó thì sao, hai người sao lại chia tay?"
Ngụy Gia Minh: "Cha mẹ nói chúng tôi không thích hợp nên liền chia tay."
Bạch Tuyết: "..." Bạch Tuyết chờ anh nói tiếp, nhưng đợi nửa ngày mà anh vẫn không nói gì, cô khó hiểu hỏi: "Cho nên, cứ vậy mà chia tay? Cũng không thèm phản kháng gì đó?"
Cô còn nghĩ sẽ nghe được, cha mẹ nhà trai không đồng ý, sau đó hai người thề sống thề chết phải ở bên nhau, cuối cùng vẫn không thể không bị cha mẹ cứng rắn ép buộc phải chia tay, là câu chuyện tình yêu cảm động đất trời, nhưng cũng ruột gan đứt từng khúc.
Ngụy Gia Minh lại kinh ngạc nhìn cô một cái, phảng phất như cô đang nói lời vô nghĩa: "Đương nhiên là như vậy, bằng không còn có thể thế nào?"
Bạch Tuyết: "..."
Bạch Tuyết không biết nói gì nữa rồi, sao không giống câu chuyện mối tình đầu nóng ruột thiêu gan mà cô nghĩ gì cả.
"Đó là mối tình đầu đó, mối tình đầu sao có thể không tranh thủ một chút chứ?"
Ngụy Gia Minh nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt anh dường như có ánh sáng u ám: "Hai người có thân phận địa vị cách quá xa, vì sao lại còn muốn tranh thủ?"
Bạch Tuyết: "..."
Anh đã biết thân phận cách quá xa, vậy sao lúc trước còn nói chuyện yêu đương với người ta, thật là đồ tra nam đáng chết, Bạch Tuyết quả thật cảm thấy không đáng giá thay Tào Á Nam!
Bạch Tuyết nghĩ như vậy trong lòng, nhưng lời này cô cũng không dám nói ra, cô điều chỉnh lại hô hấp, bình phục lại cảm giác tức giận trong lòng mới nói tiếp: "Thế sau đó nữa thì sao, người ta bây giờ là minh tinh lớn, là ảnh hậu rồi, tuy rằng không phải sinh ra trong thế gia danh môn, nhưng lực ảnh hưởng của người ta lớn như vậy vẫn xứng đôi với anh chứ? Vì sao không theo đuổi cô ấy lần nữa?"
Ngụy Gia Minh hơi cúi đầu, sắc mặt nhạt nhẽo, công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc mà cũng có vẻ mặt này, tựa như đang nói cho người khác biết tâm tình anh bây giờ không được tốt lắm.
"Sau đó dần dần hiểu được tình yêu có dáng vẻ như thế nào, mới biết được rằng xao động tuổi dậy thì không phải là động lòng thực sự, cho nên từ đầu tới cuối tôi không có cảm giác gì với cô ấy, vậy vì sao lại còn muốn ở bên nhau?"
Bạch Tuyết buông tay rồi, nói: "Không ở bên nhau quả thật đáng tiếc."
"Cô cảm thấy đáng tiếc?" Ngữ khí của anh đã nhiễm chút ý lạnh.
Bạch Tuyết bây giờ chỉ một lòng cảm thấy đáng tiếc thay Tào Á Nam, không nhận thấy ngữ khí của anh có thay đổi, chỉ nói đúng sự thật: "Đương nhiên đáng tiếc, ảnh hậu Tào Á Nam đó, đại mỹ nhân tuyệt thế, đàn ông trên đời ai không muốn có cô ấy chứ?" Nói xong lại còn tiếc hận thở dài: "Đúng là đáng tiếc mà, đáng tiếc!"
Ngụy Gia Minh híp mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhìn thật kỹ tất cả cảm xúc trên mặt cô, anh muốn nhìn ra cô đang mỉa mai, hoặc muốn nhìn ra cô đang giận dỗi.
Nhưng mà không có.
Cô thực sự đang cảm thấy tiếc hận, vì anh và Tào Á Nam không ở bên nhau mà cảm thấy tiếc hận.
Nhưng cô dường như đã quên, anh chính là chồng của cô.
Trên đời này mỗi người đều có tình cảm, mà tình yêu là thứ tình cảm duy nhất không thể dùng chung, nhưng bây giờ cô đang tức giận vì anh và một người phụ nữ khác không ở bên nhau, thậm chí còn cảm thấy đáng tiếc thay họ.
Cô có thể cảm thấy như thế, chỉ có thể nói cô thực sự không có chút tâm tư nào với anh.
Chuyện này cũng nói lên rằng, cô không thích anh, không thích dù chỉ một chút, tất cả mọi thứ của anh cô đều xem là không quan trọng, cô thậm chí còn có thể giống như người đứng xem mà xem trò hay của anh.
Ngụy Gia Minh nắm chặt cái ly trong tay, một lát sau mới đưa ly lên miệng uống một ngụm nước, che dấu sắc mặt khác thường. Nhưng sườn mặt của anh vẫn căng lên vì khớp hàm đang cắn chặt, gân xanh trên mặt như ẩn như hiện, đều đang chứng tỏ tâm tình của anh đang vô cùng không ổn, anh đang khắc chế, khắc chế cảm xúc sắp sửa bộc phát ra.
Tác giả có lời muốn nói: Yêu mà không được, càng ngược càng yêu, hệ liệt "hành trình theo đuổi vợ" sắp bắt đầu.