Phòng làm việc của công tước.
"Ngài công tước cho gọi tôi?".
Người thanh niên cao ráo bước vào phòng sau khi nhận được lời mời của công tước. Anh ta có mái tóc màu xanh đen dài đến vai, chiếc kính một mắt của quý tộc có đính các hạt pha lê nhỏ li ti ở gọng kính và dây trang trí toát ra vẻ quý phái sang trọng và cũng khá lãng tử... nếu như anh ta không phải đã gần 30 tuổi.
Căn phòng của công tước tương đối đơn giản (ngoại trừ việc nó toàn là thứ đắt tiền ra), phòng làm việc không lớn cũng không nhỏ. Có bốn cửa sổ kính kèm rem che màu đỏ nâu, tạo cảm giác thông thoáng không quá ngột ngạt cho căn phòng. Hai bên trái phải của căn phòng đặt đối xứng nhau hai tử vách ngăn lớn chất đầy sổ sách giấy tờ và các huy hiệu, huân chương hay cúp vàng,...
Giữa phòng đặt một bộ ghế sofa màu nâu đỏ, khớp với màu rèm và chiếc bàn làm từ loại chỗ quý khó tìm. Lùi ra phía sau một chút, ta có thể thấy công tước Vincent đang ngồi trên chiếc ghế làm việc thường thấy, hai khuỷ tay ông chống lên bàn và bàn tay đan vào nhau. Trước mặt ông là một chiếc bàn chất một chồng giấy tờ cần xem xét ký tên, chiếc bàn gỗ được khắc biểu tượng của gia tộc Lourent khá sinh động.
"Mulius, "nó" thế nào rồi?".
Giọng nói của ông có chút khàn đặt, ngữ điệu rất lạnh lùng xa cách và vô cùng cứng rắn, khuôn mặt có tuổi theo năm tháng mang đầy sự uy nghi già dặn, khí tức toả ra với quyền uy nguy hiểm không thể thách thức.
Công tước không nhìn Mulius mà tiếp tục đọc giấy tờ, dù câu hỏi của ông có nhiều phần mơ hồ nhưng Mulius đã quá quen thuộc với điều này, anh ta biết ông đang ám chỉ điều gì.
Còn ai khác ngoại trừ "đứa con ngoài dạ thú" của ông ta? Shiron Lourent, con trai út và là "đứa con ngoài ý muốn" của công tước trong thời khắc "bồng bột" thiếu chính chắn của tuổi trẻ.
"Chà, thật đáng tiếc khi phải nói điều này thưa ngài...".
Mulius thở dài một hơi, anh ta bước đến trước chiếc ghế sofa và ngồi xuống nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa của công tước Vincent.
...
Đặc trưng của nhà Lourent là màu mắt đỏ rực như ngọn lửa. Nhưng Shiron lại khác, đôi mắt màu vàng kim không giống với người trong gia tộc là một minh chứng rõ ràng nhất. Vì cậu thừa hưởng gen của mẹ mình-một thường dân.
Amai Sinefer, người mẹ quá cố của Shiron vốn dĩ lad một thường dân nhưng lại được ban cho sắc đẹp tuyệt trần hiếm có, mái tóc xoăn dài màu bạch kim và đôi mắt màu vàng kim quang lấp lánh như các vì sao, người phụ nữ có tính cách đơn thuần, dịu dàng và thuần khiết.
Không biết làm cách nào mà câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu, cả hai ở bên nhau suốt mười năm. Năm đó, Công tước Vincent phải quay lại gia tộc để nhậm chức tân gia chủ, ngài hứa hẹn sẽ quay lại đọn người phụ nữ ấy về làm gia chủ phu nhân, phu nhân duy nhất của ông ta. Nhưng lời hứa hẹn nào phải đều gì lớn lao, tựa như gió thoảng mây bay. Công tước kết hôn với người phụ nữa khác là một quý tộc cũng là phu nhân hiện tại của nhà Lourent sinh ra hai đứa con một nam và một nữ.
"Thường dân làm sao so sánh với quý tộc được?" đó là đều mà người phụ nữ đáng thương nhận ra sau một khoảng thời gian dài dằn dặt mong ngóng người thương. Cho đến tận cuối đời... đều bà nghĩ đến không còn là người đàn ông quý tộc ấy nữa chỉ còn lại đứa con trai bé bỏng của bà đã bị cưỡng ép bắt đi, bơi bố ruột của nó.
Shiron ngã lưng xuống giường gác tay lên trán mình ngẫm nghĩ về cốt truyện và cuộc đời của "mình".
"Vì công tước đã đem mình à không, là đem nguyên chủ đi mà khiến cho mẹ của cậu ta đau buồn đến mức bệnh tật vì nỗi nhớ con rồi qua đời đơn độc một mình. Do đó nguyên chủ đã sinh ra lòng hận thù với người bố vô trách nhiệm này. Dù là đón "con" về nhưng công tước hầu như chưa bao giờ gặp mặt hay tiếp xúc với cậu ta, có thể nói là bỏ mặc cho cậu tự sinh tự diệt, cho đến khi mất vì một lí do nào đó cũng chẳng thấy bóng dáng người bố vô trách nhiệm đó đâu... Hazz".
Shiron thở dài một hơi, khi nhắc đến công tước Vincent quả thật là cậu không có câu từ nào để khen ngợi ngoài mạnh mẽ, tài giỏi, còn lại hoặc là "vô trách nhiệm" hoặc là "vô tâm với con cái".
Nói là "lí do nào đó" bởi vì "cậu" vốn dĩ chỉ là một nhân vật phụ không xuất hiện quá ba chương mờ nhạt và không có mấy ai chú ý tới. Tác giả chỉ nêu tên Shiron trong phần giới thiệu về gia phả nhà Lourent với vài dòng ngắn gọn.
"Đứa con ngoài dã thú không mấy ai thật sự chú ý đến, không có bất cứ tài năng nào chính xác là một phế vật ai ai cũng biết đến, cộng thêm tính cách trầm lặng u ám khiến người ta nhìn vào liền sinh lòng sợ hãi song kèm theo đó là sự khó chịu, tuy có ngoại hình và nhan sắc thế nhưng được cái mã ngoài thì cũng chỉ được đến thế mà thôi". [Trích một đoạn trong cuốn tiểu thuyết]
Cậu không nhớ được tên của quyển truyện này nhưng lại nhớ một số nội dung của nó, thật ra mà nói thì cậu ở kiếp trước là người rất hay đọc tiểu thuyết mà chẳng thèm nhớ tên truyện với tên của tác giả chỉ cần thấy hay thì đọc thôi thế nên cậu đã phải dùng hết công suất của não để có thể nhớ ra nội dung này, dù chỉ là một vài đoạn ngắn không liền mạch.
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói già nua quen thuộc của quản gia Calligo vọng vào.
"Cậu chủ, có phiền không nếu tôi vào trong?".
"Không phiền gì cả đâu, ông vào đi".
"Vâng, tôi xin phép".
Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc một cách trống vánh thay thế bằng tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân chậm rãi đều đều của quản gia, theo sau ông còn có ba người hầu trước đó và cô hầu nữ đã ở bên cạnh cậu ngay khi cậu mở mắt, cô hầu nữ đó để lại một ấn tượng nhẹ cho cậu hình như tên cô ấy là Dorothy thì phải.
Bốn người hầu gái chia thành từng cặp, hai người đẩy một chiếc xe đựng toàn những món ăn ngon bổ dưỡng vào trong phòng, Shiron nhìn thấy thức ăn mới sực nhớ ra bản thân thật ra đã rất đói, cậu đã thành công lờ đi cơn đói cồn cào nhưng khi nhìn thấy thức ăn thì phòng tuyến gắn gượng nhịn của cậu cũng đỗ vở.
"Cậu chủ, đồ ăn nhẹ tôi đã cho người chuẩn bị xong-".
"Ọc ọc" bụng Shiron réo lên ngay lúc này, thật là không đúng thời điểm chút nào. Mặt cậu đỏ bừng lên vì ngượng trong lòng thầm mong đừng có ai sẽ lên tiếng trêu chọc cậu vì sự việc này, nhưng đời nào đâu như mơ?.
"Ồ, có lẽ cậu chủ đói lắm rồi cũng do lão già đây chậm trễ, cậu chủ sẽ không trách tôi đấy chứ?".
"Không...".
"Cảm ơn vì sự rộng lượng của cậu, chúc cậu chủ ăn ngon miệng ạ".
"... Ừ...".
Nghe thì thấy lời nói của Calligo không có gì phải bắt bẻ và rất đúng chuẩn mực của một quản gia ưu tú, nhưng vào tai Shiron thì nó nghe cứ như một lời mỉa mai châm biếm theo cách khéo léo hơn, nếu không chú ý từng câu từng chữ thì có lẽ cậu cũng bị nhầm và không nhận ra "sự thật" sau câu nói tưởng chừng như bình thường đó.
Lão già này... khó ưa!!!.Shiron trong lòng giận mắng nhưng ngoài mặt vẫn một bộ bình thản không có chút biểu cảm nào, bực dọc trước sự "trêu chọc" quái ác của lão quản gia, cậu quyết định lờ đi xem ông ta là không khí để đỡ nhọc lòng. Điều quan trọng nhất lúc này là lắp đầy cái bụng đang đói cồn cào của bản thân trước đã.
...
"Đúng là điên thật mà!".
Sau khi rời khỏi phòng của công tước Vincent, Mulius bực dọc đi qua dải hành lang dài để rời khỏi nhà Lourent trở về gia tộc mình. Nghiến răng thầm mắng ngài công tước trong lòng, anh ta chỉ biết làm thế chứ nào dám mắng to để rồi chuốt hoạ vào người.
"Từ khi nào mà mình lại trở thành người dưới trướng của ông ta vậy chứ?".
Vừa đi Mulius vừa nhíu mày mặt nhăn nhó càu nhàu, tự lẫm bẩm một câu lập đi lập lại tận ba bốn lần.
"Đã thế còn... hazz, bỏ đi bỏ đi".
Định than thở thêm vài câu nhưng Mulius đã ra đến cổng chính từ lúc nào không hay biết, anh ta thở dài lắc đầu vài lần xua đi sự khó chịu của mình, anh ta nhìn lên phòng của cậu lầm bầm vài câu cuối cùng rồi lên xe ngựa rời đi.