Chương 4: Kế hoạch làm lành với anh trai (1)

Sau khi đánh chén no nê, Shiron cho tất cả lui xuống với lý do là muốn nghỉ ngơi nhưng thực tế Không phải vậy.

Ngồi trước chiếc bàn gỗ bạch kim, cậu hí hoáy dùng bút lông ngỗng viết những điều mình cần vào quyển sổ trắng có sẵn. Cụ thể là viết về cái kế hoạch cải thiện mối quan hệ với các thành viên trong gia đình, vì một tương lai không bị phản diện "xiên" cho vài nhát trước cả khi bệnh tật phát tát và qua đời.

Đồng thời Shiron cũng cố gắng viết lại nội dung cốt truyện mà mình còn nhớ được, tuy không thể nhớ hết cốt truyện nhưng ít nhất vẫn nhớ một số chi tiết quan trọng và các mốc thời gian cần thiết.

Ngài công tước Vincent gồm có ba đứa con hai nam một nữ. người con cả Viker là thiên Tài kiếm thuật, từ khi còn nhỏ luôn nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị của những đứa trẻ cùng lứa khác đã khiến cho tâm lý và tính cách của Viker trở nên vặn vẹo, biến thành một tên kiêu ngạo bốc đồng. Tuy nhiên không thể phủ nhận được sự tài năng mà hắn ta có.

Tiếp đến là đứa con thứ cũng là đứa con gái duy nhất của công tước, Selyn-một người thiếu nữ xinh đẹp và quyến rũ trong mắt phái nam ở giới quý tộc nhưng tính cách lại vô cảm độc đoán, ả là kẻ của máu chiếm hữu cao và tham vọng mạnh mẽ, tính cách giống với phu nhân Melodya-Mẹ của ả.

"Xem nào mình cần một kế hoạch chu toàn để làm lành với họ, Selyn có vẻ dễ rồi nhưng Viker thì... ôi đau đầu thiệt chứ".

Nghĩ tới thái độ hống hách và phong cách nói chuyện có một không hai của Viker, Shiron thật sự nghĩ đến việc từ bỏ. Còn về Selyn thì nói dễ vậy thôi nhưng áp dụng vào thì có khi lại khác biệt lắm.

Có một sự thật không ai biết về nữ phản diện này ngoài các đọc giả. Đến ngay cả người mẹ thân nhất của cô ả cũng không biết... Selyn thích những thứ dễ thương!.

Nghe hơi sai sai nhưng lại là sự thật không thể chối bỏ. Một người tham vọng và vô cảm lại đi thích thứ trong mềm mềm đáng yêu.

À, không đúng lắm.

Chính xác là bị cuồng mấy thứ dễ thương mới đúng.

Chẳng ai biết chuyện này ngoài nhân vật chính, đó là một cuộc gặp mặt có sắp đặt của tác giả để tạo ra cú shock bất ngờ. Ai lại nghĩ một cô gái thính mấy thứ dễ thương và trông rất hiền lành lại là phản diện chứ?.


"Vậy nên chỉ cần trở nên thật dễ thương là có thể giải quyết được vấn đề với "chị gái"rồi...".

Nói nghe trong bình thường vậy thôi chứ Shiron cũng mệt mỏi và cảm thấy thật muốn mất mặt nếu phải tỏ ra đáng yêu. Viễn cảnh ấy hiện lên theo trí tưởng tượng bay cao bay xa của cậu, nghĩ đến thôi cậu đã rùng mình vội lắc đầu nhanh như một cỗ máy để xua đi cái hình ảnh rất ư là "đáng sợ" đó.

Cậu dừng bút, thời gian dùng bữa sắp tối sắp đến rồi và cậu sắp phải đi gặp một mặt "anh trai và chị gái yêu dấu" của mình.

Phải bắt đầu kế hoạch ngay từ lúc này, dù không mong muốn tự ngược sớm như thế nhưng hết cách rồi. Mình đã không còn thời gian nữa, cùng lắm là hai tháng phải kéo gần mối quan hệ với họ để tránh sự cố bất ngờ sẽ xảy ra trong tương lai.

...

Dorothy chỉnh lại trang phục cho cậu một cách chỉnh chu, cảm giác được phục vụ tận tình từ a đến z thật sự khiến cậu khó mà quen thuộc được, cứ như đang nằm mơ vậy.

30 phút trước.

Trong khi Shiron đang nằm ngủ để lấy sức chuẩn bị cho kế hoạch tối nay thì Dorothy đánh thức Cậu dậy để chuẩn bị cho bữa ăn tối.

"Cậu chủ sắp đến giờ dùng bữa rồi ạ".

"Tôi đã chuẩn bị xong nước ấm cho cậu".

"Ồ, cảm ơn đây nhắc ta nhé"

Ttrước ánh mắt kinh ngạc của Dorothy, cậu cười tươi như hoa nở mùa xuân dù cho bộ đồ ngủ có chút xọc xệch, mái tóc đen rối bù rủ xuống che đi một nửa đôi mắt nhưng phong thái của một quý tộc vẫn không hề suy giảm.

Chúa ơi cậu chủ cười lên đẹp như một thiên thần vậy!.

"???".

Shiron nhìn ánh mắt tỏa sáng như đèn pha ô tô của Dorothy hướng về phái mình liền chẳng hiểu cái quỷ quái gì đang diễn ra với cô nàng này nữa. Cậu cũng không mấy để tâm đến chuyện này. Shiron cứ mặt kệ việc này mà không biết rằng Dorothy đang mường tượng rồi thần thánh hoá cậu lên, đến mức nhìn thấy ánh sáng phát quang màu vàng kim sáng chói không hề tồn tại phía sau lưng mình.

Thôi kệ, sao cũng được.

"Cô có thể ra ngoài để cho ta chuẩn bị không?".

"C-cậu chủ nói gì vậy?! Cậu nên để tôi người hầu như tôi phục vụ cậu chủ chứ?!".

"Ch-chẳng lẽ cậu chủ-... Huhu, chẳng lẽ cậu chủ không cần tôi nữa sao?!!!".

Dorothy hai mắt ngấn đầy lệ. Shiron lần nữa thay đổi cái nhìn về cô nàng, cô gái này hình như nhạy cảm quá mức thì phải? Cậu thở dài, dỗ dành mãi một lúc cũng không có tác dụng gì, thế nên đành chấp nhận yêu cầu của cô nàng. Tuy nhiên, cậu chỉ cho phép cô nàng giúp mặt trang phục khoắc ngoài, còn lại cậu muốn tự mình chuẩn bị, may thay Dorothy cũng hiểu được nên không bám lấy vấn đề này đến cùng.

Quay lại hiện tại.

"Phù, đến lúc rồi".

Shiron hít sâu một hơi, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến. Cậu lên tinh thần chuẩn bị chiến đấu, đứng thẳng lưng và ngẫng cao đầu, không để mình trong yếu đuối. Cùng với người hầu cận Dorothy xảy bước đến địa điểm "chiến đấu" ngay thời điểm này.

...

"Caligo, nhiệm vụ này ta trong cậy vào ông đó".

"Vâng, tôi sẽ không để ngài phải thất vọng đâu ạ".

Công tước Vincent ngồi trên ghế, vẫn là trong căn phòng làm việc quen thuộc của ông ta. Đôi mắt màu đỏ rực như ánh lửa mặt trời liếc nhìn khung cửa sổ, không phải để ngắm cảnh bên ngoài mà như đang nhìn vào một đoạn ký ức nào đó xa xăm trước đây đang phản chiếu lại qua khung cửa. Caligo cung kính đặt tay trên ngực mình tỏ lòng cung kính tuân theo.

Lão quản gia theo công tước đã đủ lâu để hiểu ông đang nghĩ gì và muốn gì, lúc này cũng vậy, lão hạ thấp sự tồn tại của mình để chủ nhân không bị cắt ngang dòng suy nghĩ.