Chương 5:Quỳ lại đây

Không biết Đoạn Tắc Uyên dùng loại nước hoa nào, hỗn hợp hương vị trên người anh rất dễ dàng chọc người khác mê say.

Vì thế Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ nghĩ đây là giấc mộng, liền ôm người không bỏ, còn như giống động vật nhỏ,ngẫu nhiên cọ lung tung ở cổ Đoạn Tắc Uyên, lại muốn ôm quấn lấy, trong chốc lát nói anh trai, trong chốc lát lại kêu chồng ơi, trong chốc lát lại kêu anh là Uyên Uyên.

Thẳng đến lúc Đoạn Tắc Uyên đem cô chặn ngang bế lên, nói nghiêm khắc cũng không phải quá nghiêm khắc câu: “Đừng hồ nháo.”

Bạch Nhiễm Nhiễm lúc này mới an tĩnh.

Cô ngoan ngoãn nằm trong ngực người đàn ông, nghe anh cùng Lương Viên nói lời tạm biệt, thời điểm từ cửa sau đi ra ngoài còn bị người chụp ảnh, hình như là trợ lý Đoạn Tắc Uyên còn đi qua yêu cầu xóa ảnh chụp.

Sau đó cô bị nhét vào trong xe.

Trong lúc mơ màng, Bạch Nhiễm Nhiễm đang từ dựa vào vai người đàn ông biến thành nằm ở trên đùi người đàn ông, sau đó đột nhiên choáng váng.

“Tôi…… Là đang nằm mơ sao?” Bạch Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu giãy giụa hỏi.

Đoạn Tắc Uyên nhéo khuôn mặt nhỏ non mịn của cô một phen, không đáp lại hỏi: “Cô nói xen?”

Có chút đau.

Không phải nằm mơ, thế nhưng thật là Đoạn Tắc Uyên.

Bạch Nhiễm Nhiễm cho rằng bản thân sẽ rất hưng phấn, nhưng thực tế không đợi xuống xe cô đã ngủ rồi, biểu tình ngủ còn chứa bất an.

Đoạn Tắc Uyên đem Bạch Nhiễm Nhiễm mang về biệt thự, mấy người bạn của anh cũng ở đó, nhìn thấy cảnh đó vài người đều sôi trào.

“Đoạn ca thế nhưng ôm một nữ nhân trở về, tớ không nhìn lầm đi?”

“Tớ nói sao anh ấy không đợi đánh xong bài liền vội vã đi rồi, nguyên lai là vì cái này?”

“Này cũng quá hiếm lạ đi? Người phụ nữ kia là ai?”

Trợ lý nhỏ đi theo Đoạn Tắc Uyên bị gọi lại, hỏi qua một hôig, bọn họ mới biết được người phụ nữ là Bạch tiểu thư.

Một người nghi hoặc: “Tắc Uyên bên người có quen người này sao? Tớ như thế nào không biết?”

Một người khác lạnh lùng nói: “Tớ biết, là Bạch Nhiễm Nhiễm đi?”

“Bạch Nhiễm Nhiễm là ai?” Có người không quen biết.

Có người biể chút chuyện liền phổ cập: “Là mối tình đầu của lão Đoạn,người phụ nữ đã vứt bỏ cậu ta vài năm trước.”

“Không phải chứ? Đoạn ca còn có thể bị ném?”

“Này các cậu cũng không biết đi? Đừng nhìn lão Đoạn hiện tại cả ngày không ai dám coi thường, kỳ thật lúc trước cậu ấy cũng là một người liếʍ cẩu, nhưng sự thật chứng minh, liếʍ cẩu đều không có kết cục tốt, các cậu cũng chưa nhìn thấy cậu ấy lúc trước bị vứt bỏ khóc thảm như thế nào đâu,……”

Mấy người bát quái không được, liền cùng nhau lên lầu đi xem, lá gan lớn còn cười hỏi: “Anh, chúng em đều nghe nói, anh đem người ôm trở về không phải là muốn nối lại tình duyên đi? Chẳng lẽ anh không sợ lại bị ném một lần nữa sao?”

Đoạn Tắc Uyên sờ cằm Bạch Nhiễm Nhiễm, nghe vậy vẻ mặt lạnh xuống, lại cười ra tiếng: “Anh sẽ không cho cô ấy loại cơ hội này.”

Nga, em đây đã hiểu, Đoạn ca đây là đang trả thù đúng không? Chờ đem trói tới tay lại dùng một chân đạp, để báo thù năm đó bị ném!”

Lại có người nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm lộ ra khuôn mặt nhỏ, kinh ngạc cảm thán nói: “Ngọa tào, này cũng quá xinh đẹp đi? Anh, chờ anh chơi đủ rồi cũng trả thù xong rồi, có thể đem người phụ nữ này cho em……”

Đoạn Tắc Uyên cau mày,dùbg con mắt hình viên đạn nhìn qua, đánh gãy câu nói người đàn ông kia: “Cậu muốn chết sao?”

Người đàn ông nói lung tung bị ánh mắt Đoạn Tắc Uyên nhìn đến rùng mình một cái, vội vàng sửa miệng: “Không không không, em sai rồi, sai rồi…… Anh,anh coi như em cái gì cũng chưa nói……”

Đoạn Tắc Uyên đè đè huyệt thái dương, ngại bọn họ ồn, đơn giản đem người đều đuổi đi.

Những người đàn ông đó rời đi, căn biệt thự trở lại an tĩnh.

Bạch Nhiễm Nhiễm cái gì cũng không biết.

Cô giống như đang mơ, mơ thấy chính mình trở về năm 17 tuổi ấy, cùng Đoạn Tắc Uyên nói chuyện yêu đương.

Nhưng sao sẽ có loại chuyện tốt như vậy?

Dù là ở trong mộng, Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không dám tin tưởng đây là sự thậy.

Chờ sau khi tỉnh lại,giấc mộng kia đã hoàn toàn không nhớ rõ,cô chỉ nhớ rõ chính mình rất thích rất thích Đoạn Tắc Uyên, còn có một loại cảm giác muốn khóc không thể giải thích được.

“Tê……”

Đầu đau quá.

Cảm giác say rượu tỉnh lại cũng không phải thực dễ chịu.

Bạch Nhiễm Nhiễm xoa nhẹ đầu một cái, mới sờ qua điện thoại nhìn nhìn.

Thế nhưng đã 12 giờ trưa.

Từ từ, đây là chỗ nào?

Bạch Nhiễm Nhiễm hậu tri hậu giác, rốt cuộc nhớ tới chính mình bị nam thần từ nhà hàng Nhật ôm ra ngoài.

“Không thể nào?”

Bạch Nhiễm Nhiễm kích động mà ôm chăn lăn qua lăn lại, bỗng nhiên cảm thấy đầu cũng không đau như vậy.

Cô mở di động, chuẩn bị hỏi một câu Khương Miêu rốt cuộc đã xảy ra cái gì, liền thấy Khương Miêu phát thiệp liên tiếp.

Đó là tiết lộ của người phục vụ, nói Đoạn Tắc Uyên giống như đang yêu đương, bởi vì tối hôm qua anh ta thấy Đoạn Tắc Uyên đi nhà hàng XXX ôm một người phụ nữ say đi ra, vỗn dĩ có ảnh chụp, nhưng là bị uy hϊếp sau liền bị xóa sạch sẽ.

Mà người phía dưới rõ ràng không tin: [ Chuyện này không phải là đùa đi, tôi một ngày có thể viết được 800 tin tức các ngươi tin hay không? ]

[ Đoạn ca đã nói mình độc thân, phía trước còn tố cáo một đống tài khoản bịa đặt lung tung, các ngươi còn dám bịa chuyện? ]

Còn không đợi Bạch Nhiễm Nhiễm xem xong, Khương Miêu liền gấp không chờ nổi mà lại đây dò hỏi: 【 Bảo bối, nhìn thấy chính mình cùng thần tượng tai tiếng là loại cảm giác gì? 】

Bạch Nhiễm Nhiễm đang muốn trả lời thì cửa đã bị đẩy ra.

Đoạn Tắc Uyên lười biếng mà dựa vào cửa, hỏi cô: “Tỉnh?”

Bạch Nhiễm Nhiễm ngốc ngốc gật đầu.

“Vậy đi tắm rửa đi, đồ dùbg vệ sinh đều là đồ mới.”

Bạch Nhiễm Nhiễm còn có chút không kịp phản ứng: “A?"

Đoạn Tắc Uyên nâng mí mắt, thần sắc nhạt nhẽo: “Cô a cái gì?”

“À, được,” Bạch Nhiễm Nhiễm xốc chăn lên, xuống giường, ngoan ngoãn nói: “Tôi đã biết, tôi ập tức đi.”

Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm vẫn rất vui vẻ, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Đoạn Tắc Uyên, đầu óc cô dường như có mấy con nai đnag chạy loạn.

Cô nghĩ không, như thế nào có người đàn ông có thể soái như vậy a?

Toàn thân mỗi một chỗ, đều lớn lên giống như quan điểm thẩm mỹ của cô.

Ô ô, anh ấy muốn mình tắm rửa, không phải là muốn cùng mình làʍ t̠ìиɦ đi?

Rốt cuộc chuyện phá thân cho cô, là chuyện đã ước định.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhiễm Nhiễm liền đem chính mình tắm rửa sạch sẽ lại thơm ngào ngạt.

Thời điểm đi ra ngoài Đoạn Tắc Uyên đã kéo ra bức màn, đối diện cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài, Bạch Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, nhẹ nhàng đi qua, từ phía sau ôm vòng lấy vòng eo anh.

“Muốn…… Hiện tại muốn làm sao?” Bạch Nhiễm Nhiễm nhút nhát sợ sệt hỏi.

Cô nghĩ, chủ động một chút hẳn cũng không thành vấn đề đi?

Đoạn Tắc Uyên cười một cái, xoay người, trong mắt ý vị không rõ: “Cô không đói bụng sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm cơ hồ một giây sau mới đáp: “Một chút đều không đói bụng, chúng ta có thể làm trước.”

Nói xong cô lại có điểm hối hận, tuy rằng là thật sự rất muốn, nhưng bộ dáng này không khỏi cũng quá không rụt rè đi?

Đoạn Tắc Uyên cũng mang theo trêu chọc, hỏi cô: “Liền như vậy gấp không chờ nổi?”

Bởi vì, em rất thích anh a.

Bạch Nhiễm Nhiễm gật gật đầu, xấu hổ không dám ngẩng đầy nhìn ai.

Đoạn Tắc Uyên lại từ bên người cô đi qua, thanh âm bình tĩnh: “Chính là tôi hiện tại hứng thú không cao, làm sao bây giờ?”

Bạch Nhiễm Nhiễm cắn môi, gương mặt ửng đỏ, vừa muốn nói vậy hôm nào, rồi lại nghe thấy người đàn ông nói: “Nhiễm Nhiễm, cô biết như thế nào mới có thể làm tăng hứng thú của đàn ông không?”

Rốt cuộc là anh có ý tứ gì ?

Bạch Nhiễm Nhiễm ngốc ngốc mà giương mắt, đôi mắt to đựng đầy sự mờ mịt.

Đoạn Tắc Uyên lại cười: “Không biết?”

Bạch Nhiễm Nhiễm ấp úng nói: “Là, là không biết lắm……”

“Kia muốn tôi dạy cô sao?”

“A?”

Thần sắc người đàn ông lạnh vài phần, ngữ khí cũng trầm xuống: “Tôi hỏi có muốn tôi dạy cô hay không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm cơ hồ là theo bản năng nói: “Muốn.”

Vẻ mặt Đoạn Tắc Uyên dịu xuống, ngồi ở trên sô pha tách hai chân ra, dùng đầu lưỡi ôn nhu nói với Bạch Nhiễm Nhiễm: “Vậy quỳ lại đây.”