Chương 4:Lấy đầu lưỡi hồng phấn nộn liếʍ ngón tay anh

Bạch Nhiễm Nhiễm cùng Khương Miêu cũng không có gì để nói.

Bởi vì Khương Miêu khăng khăng muốn hỏi, Bạch Nhiễm Nhiễm liền đem chuyện mình bị Đoạn Tắc Uyên sờ tiểu huyệt trên máy bay.

Khương Miêu nghe xong trợn mắt há hốc mồm, lại rất tò mò: “Bị nam thần của mình làm khẳng định rất sướиɠ đi?”

Bạch Nhiễm Nhiễm chớp đôi mắt ẩm ướt gật đầu: “Đương nhiên, quả thực muốn sướиɠ muốn chết, chỉ tiếc không thể làm được bước cuối cùng.”

“Cái loại tình huống này mà Đoạn Tắc Uyên có thể nhịn xuống sao?” Khương Miêu thật sự không hiểu, quay sang bên cạnh đè thấp âm thanh, hỏi: “Anh ta có phải không được hay không ?”

Bạch Nhiễm Nhiễm véo mặt cô ấy, vì thần tượng của mình cãi lại: “Cậu đang nói cái gì vậy? Đoạn lão sư sao có thể không được? Anh ấy rất lợi hại, cuối cùng không cắm vào là bởi vì tớ quá khẩn trương, kẹp vô cùng chặt, cái kia của anh ấy phi thường lớn……”

“Có bao nhiêu lớn?”

“Dù sao chính là rất lớn rất lớn,lại còn thô, cảm giác nếu thật sự cắm vào tiểu huyệt,tớ sẽ bị nứt vỡ…… Nhưng cho dù như vậy tớ cũng vẫn muốn bị anh ấy cắm……”

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, từ trước tới giờ sao tớ không biết cậu là người không biết xấu hổ như vậy?”

Hai người ôm nhau nói nói cười cười, rất nhanh đồ ăn đã được dọn ra, nhưng vào lúc này di động Bạch Nhiễm Nhiễm lại vang lên.

Bạch Nhiễm Nhiễm liếc nhìn màn hình, ý cười giảm đi không ít, cô không trả lời điện thoại, còn đem điện thoại tắt đi.

Khương Miêu không cần nhìn màn hình, chỉ nhìn sắc mặt Bạch Nhiễm Nhiễm đột nhiên biến sắc liền đoán được đó là ai: “Triệu Gia Khải sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Khương Miêu thở dài một hơi.

Cô nàng gắp một miếng sushi, đưa tới bên miệng lại buông xuống, vẫn là không nhịn xuống hỏi : “Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự muốn cùng Triệu Gia Khải kết hôn sao?”

“Ừ” Bạch Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng cười cười: “Đây là chuyện đã quyết định rồi.”

Hôn ước với Triệu Gia Khải được định ra từ 5 năm trước.

Khi đó cô mới vừa thành niên không bao lâu, liền xảy ra tai nạn, sau khi tỉnh lại tỉnh cảm thấy đã quên một số thứ, nhưng cụ thể là gì cô lại không nhớ rõ, trong nhà muốn cô cùng Triệu Gia Khải đính hôn, cô liền mơ màng hồ đồ đính hôn, nhưng qua đi trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn.

Triệu Gia Khải đối xử ân cần với cô cũng làm cô bực bội, vì vậy cô liền nộp đơn xin học thiết kế ở nước ngoài, nhưng thật ra là để thanh tịnh mấy năm.

Nhưng từ sau khi tốt nghiệp, trong nhà vẫn luôn thúc giục, đến bây giờ,tránh cũng không được.

“Không thể không kết sao?” Khương Miêu kéo tay Bạch Nhiễm Nhiễm, nói: “Cậu xem, hiện tại cậu cùng thần tượng có một đoạn tình duyên, nếu nỗ lực, nói không chừng còn có thể phát triển trở thành tình cảm nam nữ, nhưng……”

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn Khương Miêu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng nếu không kết hôn, Uông Hoành Tuấn sẽ bán đấu giá đồ cổ mà ông ngoại tớ để lại.”

Khương Miêu căm giận nói: “Cha cậu thật đúng là cái vương bát đản! Ông ta thế mà sử dụng nó để uy hϊếp cậu?”

Cũng không chỉ là việc này.

Thời điểm mẹ mất, Bạch Nhiễm Nhiễm còn rất nhỏ, tuy rằng cổ phần để lại cho cô, nhưng căn cứ theo di chúc, trước khi 25 tuổi, cổ phần của cô đều do người đại diện là cha cô Uông Hoành Tuấn nắm giữa, mà hiện tại Uông Hoành Tuấn đã hứa, chỉ cần cô cùng Triệu Gia Khải kết hôn, liền trả lại cổ phần cho cô.

Bạch Nhiễm Nhiễm không thể cự tuyệt.

Cô uống cạn ly rượu, cười ra tiếng: “Đều do mẹ tớ cùng ông ngoại mắt mù, đem một cái rác rưởi thành rể hiền…… Bất quá, cũng kỹ thuật diễn của cha tớ quá tốt, lại nói tiếp khi còn nhỏ tớ cũng cho rằng ông ta là người cha tốt nhất trên thế giới này, thẳng đến khi mẹ tớ mất mẹ, ông ngoại cũng ra đi, ông ta mới lộ nguyên hình……Cậu biết không? Tớ đi du học về mới biết cha tớ còn có một đứa con trai, đứa con này so với tớ còn nhiều hơn nửa tuổi……”

Khương Miêu ôm lấy cô, đau lòng nói: “Tớ biết tớ biết, cha cậu chính là một tên cặn bã."

Bạch Nhiễm Nhiễm vừa cười liền khóc,cô ăn rồi uống say, cùng Khương Miêu nói rất nhiều lời trong lòng.

Trong chốc lát nói muốn cùng Đoạn Tắc Uyên làʍ t̠ìиɦ, nếu có thể ngủ với anh, đời này chết cũng không hối tiếc, trong chốc lát lại nói không muốn đi làm, muốn cùng Khương Miêu mỗi ngày đều ngâm mình ở tiệm váy cưới, linh cảm tốt liền tìm một góc ngồi xuống vẽ phác thảo.

Khương Miêu cố gắng dỗ dành cô, nói rằng chiếc váy cưới thiết kế lần trước bán với số lượng có hạn, mọi người đều rất thích, nói cậu muốn vui vẻ một chút, tuy rằng gả cho người không thích, nhưng ít ra thời điểm kết hôn thời điểm có thể mặc váy cưới do chính mình thiết kế.

Bạch Nhiễm Nhiễm nghe được lời này khóc còn lợi hại hơn.

Cô nói tớ không cần, Miêu Miêu tớ không cần, Triệu Gia Khải hắn không xứng, mặc chiếc váy cưới mình thích gả cho người đáng ghét sẽ chỉ làm tớ cảm thấy càng ghê tởm, cô nói Miêu Miêu, tớ rất nhớ ông ngoại, cũng rất nhớ mẹ.

Khương Miêu liền cùng cô khóc.

Hai người đều uống say, khóc nháo còn làm phiền đến người phục vụ, nhưng Khương Miêu không chỉ là khách quen của cửa hàng này, mà còn là cổ đông, cho nên giám đốc rất quen thuộc mà gọi điện cho chồng Khương Miêu, bảo anh ta có rảnh thì đến đây đón người.

Lương Viên tức khắc buông công việc xuống, vội vội vàng vàng mà chạy tới, anh ta bất đắc dĩ mà bế vợ mình, nhìn thấy Bạch Nhiễm Nhiễm bên cạnh tâm liền động.

Thật ra anh ta mang theo tài xế đến đây, đủ người, trong nhà cũng có bảo mẫu, đem Bạch Nhiễm Nhiễm đến nhà mình chiếu cố một đêm cũng không phải vấn đề gì,nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh ta lại khẽ cắn môi, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đoạn Tắc Uyên.

“Alo,là Đoạn tiên sinh sao? Là tôi, Lương Viên……”

Bạch Nhiễm Nhiễm say không hoàn toàn, thời điểm chồng Khương Miêu đến đây cô có ấn tượng, chỉ là lười nhúc nhích.

Cô nhìn thấy Lương Viên đi ra ngoài trong chốc lát, lại trở về ôm Khương Miêu, nhẹ giọng dỗ dành, bên phải một câu vợ, bên trái một câu vợ , cũng không nóng nảy rời đi, không bao lâu, một thân ảnh cao gầy tiến vào, hỗn loạn cùng làn gió lạnh lẽo, làm người ta nghĩ là một giấc mộng.

Đoạn Tắc Uyên như thế nào lại tới đâu?

Đây là ảo giác đi? Nhất định là ảo giác.

Cho nên Bạch Nhiễm Nhiễm liền phóng túng chính mình, tùy tâm sở dục, ôm cổ Đoạn Tắc Uyên đi lên, lẩm bẩm làm nũng: “Anh trai, em rất nhớ anh.”

Đoạn Tắc Uyên cười một cái, lược ngón tay thô ráp lướt qua môi cô, hỏi một câu: “Nhớ ai?”

Bạch Nhiễm Nhiễm vươn đầu lưỡi hồng nộn mà liếʍ ngón tay anh, trên mặt say khướt, đáy mắt hơi nước mờ mịt: “Nhớ anh, em nhớ anh, Đoạn lão sư.”

Khóe môi Đoạn Tắc Uyên càng cong hơn, lần này ý cười cuối cùng cũng chạm tới đáy mắt.