Chương 37: "Chào cờ" là hiện tượng bình thường, tập thể dục buổi sáng

Tuy rằng có nghi hoặc, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm cái gì cũng không hỏi.

Cô liền dựa vào người Đoạn Tắc Uyên, nhìn Đoạn Tắc Uyên ý đồ thêm wechat mẹ mình, lại không được đáp lại.

“Đừng lo lắng,” Đoạn Tắc Uyên không có gì biểu tình, trái lại còn an ủi Bạch Nhiễm Nhiễm: “Còn có điện thoại, anh gọi qua thử xem.”

Bạch Nhiễm Nhiễm cầm tay anh, như cũ không nói một lời.

Điện thoại nhận máy, nhưng bên kia không có người trả lời, Đoạn Tắc Uyên lại gọi lần thứ hai, lần này bên kia trực tiếp cắt đứt.

Bạch Nhiễm Nhiễm bẹp miệng, biểu tình rõ ràng không vui.

Đoạn Tắc Uyên mặt trầm xuống tiếp tục gọi, cũng không biết gọi bao nhiêu lần, bên kia rốt cuộc cũng nghe máy, sau đó một âm thanh không kiên nhẫn vang lên: “Ai vậy, sớm như vậy còn gọi điện thoại, còn có để người khác ngủ không?”

“Là tôi, Đoạn Tắc Uyên,” Đoạn Tắc Uyên không nói lời vô nghĩa, cũng lười hàn huyên, liền thẳng đến chủ đề, nói: “Tôi có việc muốn nói với bà, tìm thời gian gặp mặt đi.”

Bên kia phản ứng trong chốc lát, mới không xác định nói: “Con trai?”

Đoạn Tắc Uyên chỉ trả lời một từ đơn giản: “Ừ.”

“Con thế nhưng muốn tìm mẹ gặp mặt, này thật đúng là hiếm lạ, hôm nay mặt trời không ngả về phía Tây đi?” Mẹ Đoạn Tắc Uyên châm chọc mỉa mai xong, lại lười biếng nói: “Bất quá nếu gặp mặt, mẹ là người rảnh rỗi, không thể giúp con chuyện, cũng không có gì muốn nói với con, nếu là thực sự có chuyện thì tìm ba con đi, chỉ có ông ấy mới giúp được con.”

Đoạn Tắc Uyên mở loa ngoài, đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Bạch Nhiễm Nhiễm đều có thể nghe rõ, cũng không biết vì cái gì, mẹ Đoạn nói xong câu kia, Đoạn Tắc Uyên liền thay đổi sắc mặt, mặt anh âm trầm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, chẳng sợ Bạch Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh, anh cũng không khống chế được, buột miệng thốt ra: “Ba tôi đã chết, bà còn muốn tôi nói bao nhiêu lần?”

Đầu bên kia người đàn bà cười một tiếng, chẳng sợ khoảng cách, nhìn không thấy biểu tình, Bạch Nhiễm Nhiễm cũng có thể nghĩ đến, kia nhất định là một người cực có phong tình.

Cô liền nghe người phụ nữ lạnh nhạt nói: “Tiểu Uyên, con giả ngốc với mẹ làm gì? Mẹ nói là cha con, không phải người chồng đã chết kia của mẹ, vẫn là nói, con đến bây giờ vẫn không có biện pháp tiếp thu sao? Chính là mặc kệ con có nguyện ý hay không……”

Đoạn Tắc Uyên rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa mà đánh gãy lời nói của bà: “Bà có thể câm miệng hay không?”

Người phụ nữ vừa rồi còn tản mạn, liền thay đổi âm điệu, lạnh lùng nói: “Xem như con từ trong bụng mẹ chui ra, mẹ không so đo thái độ hiện tại của con, nhưng là Đoạn Tắc Uyên, về con con cũng nên ít tới làm phiền mẹ, hôm nay may mắn mẹ còn đang ngủ, nếu thời điểm mẹ cùng cha con đang làʍ t̠ìиɦ mà con dám gọi điện thoại quấy rầy,……”

Đoạn Tắc Uyên lập tức cắt đứt điện thoại.

Anh ném di động, bóp trán, trên mặt rõ ràng thống khổ, Bạch Nhiễm Nhiễm đi qua giúp anh mát xa huyệt Thái Dương, ấn trong chốc lát, Đoạn Tắc Uyên mới nắm lấy tay cô.

Anh nói: “Xin lỗi, không thể thực hiện được, nhưng anh sẽ có biện pháp khác, nhất định để em cùng bà ấy gặp mặt.”

Bạch Nhiễm Nhiễm kéo cánh tay anh, chính mình chui vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ nói: “Kỳ thật em cũng không nóng nảy như vậy, chuyện năm đó em còn chưa có hoàn toàn nhớ lại, nhưng vừa rồi nghe điện thoại, em cảm thấy mẹ anh có chút…… Nếu như tùy tiện cùng bà ấy gặp mặt em khả năng sẽ không trị được, cho nên vẫn là chờ một chút đi.”

Đoạn Tắc Uyên lại hỏi một lần: “Thật sự phải đợi?”

Bạch Nhiễm Nhiễm gật gật đầu.

Hai người lẳng lặng mà ôm nhau trong chốc lát, Đoạn Tắc Uyên đem cô ôm vào trong ngực, bảo đảm: “Em yên tâm, nếu lúc trước bà ấy thật sự làm chuyện không tốt với em, anh nhất định sẽ để bà ấy trả giá.”

Bạch Nhiễm Nhiễm trong lòng thật ra vui vẻ, lại nhưng vẫn chần chừ một chút: “Nhưng như vậy có tốt hay không? Dù sao đó cũng là mẹ anh, em không muốn phá hư tình cảm mẹ con giữa hai người……”

“Anh cùng bà ấy làm gì có tình mẫu tử?” Đoạn Tắc Uyên nhéo mặt Bạch Nhiễm Nhiễm, hỏi cô: “Em cố ý chọc giận anh có phải hay không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm cười, ở trong lòng ngực anh cọ cọ, không hề nói cái này, mà hỏi: “Kia…… Lúc trước chuyện em cùng anh chia, anh không trách em sao?”

Đoạn Tắc Uyên cố ý xụ mặt: “Em xem anh có giống đang trách em không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.

Chính là giống a.

Trừ bỏ thời điểm thao cô hung dữ một chút, thời điểm khác Đoạn Tắc Uyên đều đối xử với cô rất không tồi, hoàn toàn không có ý đồ trả thù.

Đương nhiên, hiện tại Đoạn Tắc Uyên biết chuyện bọn họ chia tay lúc trước khả năng có ẩn tình, liền càng sẽ không đối xử với cô như thế.

Nghĩ kỹ về sau Bạch Nhiễm Nhiễm liền không kiêng nể gì mà sờ lên hông Đoạn Tắc Uyên nói: “Khi đó cũng không nhất định là em sai, em lại nhỏ tuổi, nếu là bị ức hϊếp, sao có thể không thỏa hiệp? Anh hẳn là càng đau lòng em mới đúng, kết quả hiện tại còn cùng em lạnh nhạt……”

Đoạn Tắc Uyên đè lại tay cô, đem cô hôn trong chốc lát, giọng khàn khàn: “Anh xác thật không trách em, thậm chí còn nghĩ, năm đó rất có khả năng là anh có vấn đề.”

Đoạn Tắc Uyên không cho Bạch Nhiễm Nhiễm sờ căn đại điểu, Bạch Nhiễm Nhiễm liền di chuyển lên trên, bắt đầu sờ cơ bụng người đàn ông, cô mềm mại mà đáp lại: “Anh có vấn đề gì đâu?”

“Năng lực anh không đủ, thấp cổ bé họng, mới có thể để người đàn bà kia có cơ hội khi dễ em, chờ anh đem chuyện quá khứ điều tra rõ, nếu thật bởi vì bà ấy, Nhiễm Nhiễm, anh cùng em nói xin lỗi, hơn nữa sẽ để bà ấy trả giá……”

Đoạn Tắc Uyên trong mắt hiện lên nghĩ cùng hối ý, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm không thấy rõ, cô chỉ thấy rõ gân xanh nổi lên trên khuôn mặt anh tuấn của Đoạn Tắc Uyên, cảm thấy tim đập nhanh hơn, rất muốn làʍ t̠ìиɦ.

“Chờ đem sự tình làm rõ rồi nói xin lỗi em nói sau,” Bạch Nhiễm Nhiễm dùng ngón tay dọc theo cơ bụng Đoạn Tắc Uyên đi xuống, ánh mắt sáng lấp lánh, đuôi mắt mờ mịt ửng sắc đỏ, cô chói lọi câu dẫn, nói: “A Uyên, chúng ta tới làm thể dục buổi sáng đi.”

Đoạn Tắc Uyên thần sắc bất đắc dĩ: “Em như thế nào lại nghĩ đến việc này?”

Đoạn Tắc Uyên vừa rồi cởϊ qυầи lót, đến bây giờ cũng không có mặc, Bạch Nhiễm Nhiễm nắm lấy đại dươиɠ ѵậŧ, mắt trông mong mà nhìn qua, chịu đựng cảm xấu hổ nói: “Anh đều cứng rồi, nhất định là rất muốn thao em nên mới có thể cứng, anh không cần khẩu thị tâm phi……”

Đoạn Tắc Uyên đem hai chân cô kéo ra, dươиɠ ѵậŧ lại lần nữa đỉnh vào trong huyệt khẩu, còn hỏi Bạch Nhiễm Nhiễm: “Em không nghĩ “chào cờ” là hiện tượng bình thường?”

“Không……” Bạch Nhiễm Nhiễm cong eo, dùng chính tay mình sờ lên cặρ √υ" tròn trịa, thở gấp nói: “Em cảm thấy…… Ân ~ liền cảm thấy anh muốn thao em…… A!”

Đoạn Tắc Uyên đem qυყ đầυ vùi vào đi lại rút ra, mị thịt càng dùng sức mà co rút lại khép mở, như là gấp không chờ nổi mời đại dươиɠ ѵậŧ tiến vào.

Bạch Nhiễm Nhiễm bị chơi khó chịu, liền nắm núʍ ѵú, mang theo khóc nức nở xin tha: “Tiến vào toàn bộ anh tốt sao? Nhiễm Nhiễm rất thích được anh trai thao, anh trai, anh nhanh tiến vào…… A ~ a a a!”