Chương 31: Ở chung bất hòa

Bạch Nhiễm Nhiễm không khóc.

Cô thu lại nghẹn ngào, mắt di chuyển, nhìn về phía Đoạn Tắc Uyên.

Trong xe vẫn không bật đèn, Bạch Nhiễm Nhiễm thấy không rõ biểu tình của Đoạn Tắc Uyên, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm anh, không chịu buông tha bất luận một chi tiết nào.

“Anh… Vừa rồi nói cái gì?” Bạch Nhiễm Nhiễm hỏi người đàn ông: “Cái gì tách ra lâu như vậy?”

Ý thức được chính mình lỡ lời, Đoạn Tắc Uyên trên mặt hiện ra một tia ảo não, nhưng anh vẫn rất nhanh điều chỉnh lại, lạnh lùng nói: “Em nghe lầm, anh không có nói lời đó.”

Bạch Nhiễm Nhiễm kiên trì nói: “Anh rõ ràng vừa nói, em nghe rất rõ ràng.”

“Bị tiểu bức của em kẹp quá sảng, nhịn không được dỗ em một chút,” Đoạn Tắc Uyên nhéo cằm cô, cười nhạt nói: “Nhiễm Nhiễm, em sẽ không thật sự đi chứ?”

“Ô……” Bạch Nhiễm Nhiễm tiếp tục khóc.

Đoạn Tắc Uyên nhướng mày, theo bản năng liền dỗ cô, nhưng là lần này trước khi mở miệng, Đoạn Tắc Uyên lại nhịn xuống.

Cẩn thận nghe lại, tiếng khóc kia xác thật không một chút nào là làm ra vẻ .

Đoạn Tắc Uyên cúi mặt, ở mông tròn trịa Bạch Nhiễm Nhiễm chụp một phen, trách cứ nói: “Đừng giả .”

Bạch Nhiễm Nhiễm khóc rõ ràng chút, thanh âm cũng mang theo ý run: “Em, em không giả vờ…… Là thật sự quá đau…… Ô ô……”

Đoạn Tắc Uyên cảm nhận được cô phát run, lại không rảnh lo cái khác, chỉ khẩn trương nói: “Nơi nào đau? Rất nghiêm trọng sao?”

“Tử ©υиɠ, đau quá, a ~ nhanh rút ra đi…… Anh như thế nào còn cắm ở bên trong a……”

“Anh hiện tại liền rút.” Đoạn Tắc Uyên nhấp môi, biểu tình nghiêm túc, anh nâng nhẹ mông nhỏ Bạch Nhiễm Nhiễm lên, đem Bạch Nhiễm Nhiễm ôm lên thoát khỏi căn dươиɠ ѵậŧ.

Dươиɠ ѵậŧ thô to như vậy, thời điểm cắm vào sẽ có kɧoáı ©ảʍ, ngay cả thời điểm rút ra cũng có một cảm giác sảng khoái khác, Bạch Nhiễm Nhiễm khóc nức nở cũng thay đổi một chút, dính một chút sắc đỏ.

Đoạn Tắc Uyên không mất cảnh giác, còn đang hỏi cô: “Có đau hay không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm không trả lời, liền ở trong lòng ngực anh khụt khịt.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Đoạn Tắc Uyên mặc tốt quần áo cho cô xong liền lập tức lái xe .

“Không đi……” Bạch Nhiễm Nhiễm lại giữ chặt anh, cười một cái, quyến rũ nói: “Vừa rồi là lừa gạt anh, anh đối với em có phải quá mức khẩn trương không?”

Đoạn Tắc Uyên: “……”

Anh nhéo khuôn mặt nhỏ Bạch Nhiễm Nhiễm, nghiến răng, đem cô ném đến xe ghế sau, không tiếp tục nói chuyện, Bạch Nhiễm Nhiễm quần áo lại chưa mặc tốt, chỉ ở trên eo buộc lại áo khoác Đoạn Tắc Uyên, liền cọ cọ eo nhỏ, hướng về phía trước duỗi tay trêu chọc anh.

Cô hoạt bát không ít, không ngừng cùng Đoạn Tắc Uyên nói chuyện: “Chờ trở về chúng ta còn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ không?”

Đoạn Tắc Uyên nói không làm.

“Thật sự không làm?” Bạch Nhiễm Nhiễm ngữ điệu giơ lên.

“Cho em ngồi xong,” Đoạn Tắc Uyên hạ thấp âm thanh uy hϊếp: “Còn dám nháo anh sẽ quăng em ra ngoài.”

Bạch Nhiễm Nhiễm một chút cũng không tin, cậy sủng mà kiêu nói: “Anh sẽ không làm.”

Bất quá cô cũng không nháo Đoạn Tắc Uyên lâu lắm, một phương diện là bởi vì Đoạn Tắc Uyên còn muốn lái xe, một phương diện là cô cũng có chút mệt mỏi, Bạch Nhiễm Nhiễm ngáp một cái, nằm ở phía sau, liền như vậy mà ngủ.

Thời điểm đến biệt thự dưới lầu, Bạch Nhiễm Nhiễm có chút ấn tượng, nhưng cô chỉ mơ hồ nhìn Đoạn Tắc Uyên liếc mắt một cái, liền tiếp tục ngủ.

Đoạn Tắc Uyên vẫn là kiên nhẫn giúp cô rửa sạch, chờ lúc Bạch Nhiễm Nhiễm lên giường, trên người sạch sẽ lại thập phần khô mát, cô nằm ở trên giường tiếp tục ngủ, Đoạn Tắc Uyên nhìn hai mắt cô, rơi vào trầm tư, sau đó liền xoay người đi đến phòng bên cạnh.

Lần này Bạch Nhiễm Nhiễm không có ngủ đến hửng đông, sau nửa đêm trời bỗng nhiên mưa to, sấm sét ầm ầm, không đợi cô ngủ ngon đã bị đánh thức.

“Ầm ầm ầm ——”

“A Uyên……”

Còn không đợi đôi mắt hoàn toàn mở, Bạch Nhiễm Nhiễm liền hướng tới bên cạnh sờ soạng, lại chỉ có lạnh lẽo cũng vị trí trống vắng.

Đoạn Tắc Uyên không cùng ngủ sao?

Nhận thức này làm Bạch Nhiễm Nhiễm nháy mắt thanh tỉnh, cô xoa xoa đôi mắt xoay người ngồi dậy, xác nhận Đoạn Tắc Uyên không ở đây, liền bĩu môi, nghĩ thầm cũng hợp lý.

Rốt cuộc cũng là do cô giả vờ khóc, anh khẳng định muốn cách xa mình một chút, cô phải nghĩ cách khắc phục.

【 lần này tớ liền rất xác định, tớ cùng Đoạn Tắc Uyên khẳng định là có một đoạn chuyện trong quá khứ. 】 Bạch Nhiễm Nhiễm gửi tin nhắn cho Khương Miêu.

Không nghĩ tới Khương Miêu vẫn chưa ngủ, còn phát tới giọng nói, trực tiếp hỏi: “Cậu xác định như thế nào?”

“Bởi vì tớ có thể cảm giác được anh ấy rất yêu tớ.” Bạch Nhiễm Nhiễm ôm mặt, thần sắc tươi đẹp, thanh âm nhẹ nhàng: “Trên đời này không có thình lình xảy ra tình yêu, lại kết hợp với đủ loại phía trước, tớ cơ bản đã có thể xác nhận bạn gái cũ lúc trước vứt bỏ anh ấy chính là tớ, tuy rằng đoạn ký ức ấy tớ còn chưa nghĩ ra.”

“Cho nên cậu không có chứng cứ liền đoán?”

“Trực giác người phụ nữ chính là chứng cứ, huống chi, tớ có thể lại thử vài lần a.”

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Khương Miêu thật sự chịu đựng không nổi, liền đi ngủ, Bạch Nhiễm Nhiễm ở trên giường lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng không ngủ được, liền ra khỏi phòng đi tìm Đoạn Tắc Uyên.

Chờ Đoạn Tắc Uyên nghe thấy tiếng đập cửa liền đứng dậy, mở đèn, kéo cửa ra, liền nhìn thấy thân thể tinh tế đang ôm gối, nhút nhát sợ sệt mà nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn non mịn, lộ ra thanh sắc thanh tú như ngọc, hai mắt quá mức xinh đẹp, đuôi mắt còn mờ mịt một chút rung động lòng người, đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn dưới, chẳng sợ Đoạn Tắc Uyên đã sớm đem bộ dáng Bạch Nhiễm Nhiễm khắc sâu vào trong lòng, lúc này cũng vẫn cứ bị kinh diễm một chút.

Thật là đẹp mắt.

Đoạn Tắc Uyên ôm cánh tay, dựa nghiêng người ở trên cửa, ngữ khí hơi không tốt: “Buổi tối em định làm gì?”

Lúc này ngoài cửa sổ vừa lúc có tia chớp xẹt qua, ngay sau đó tiếng sấm ầm liền vang lên, người con gái nhu nhược động lòng người như là bị dọa tới rồi, thân mình run rẩy, còn mang theo một chút nhỏ vụn khóc nức nở kêu: “Đoạn lão sư, em sợ……”

————

Nhiễm Nhiễm: Thời điểm xem kỹ thuật diễn nhỏ tới rồi