Chương 20: Cô bị cầm tù sao?

Bạch Nhiễm Nhiễm đương nhiên không khóc đủ.

Cô ăn ngay nói thật, đã bị người đàn ông ấn vào trong lòng ngực hôn lên môi.

“Ngô……”

“Hiện tại thì sao?” Đoạn Tắc Uyên hôn trong chốc lát sau đó buông cô ra, hỏi: “Hiện tại khóc đủ rồi sao?”

“Đương nhiên chưa, anh đừng tưởng rằng như vậy…… Ngô……”

Đoạn Tắc Uyên lại hôn lên, nụ hôn bá đạo cường thế, rất nhanh liền đem hai mắt Bạch Nhiễm Nhiễm mờ mịt, thân thể mềm nhũn.

Lúc này Bạch Nhiễm Nhiễm thật sự khóc không được, cô thậm chí còn không quan tâm đến điều gì, chỉ trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ môi lưỡi giao triền, thời điểm Đoạn Tắc Uyên như gần như xa chuẩn bị kết thúc, cô còn chủ động liếʍ cánh môi người đàn ông, ôm anh làm nũng: “Còn muốn.”

Bạch Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ biết chính mình thế nhưng thích hôn môi như vậy, cái loại cảm giác thân mật lại lưu luyến này, thật sự dễ dàng làm cô say mê.

Cô còn muốn hôn môi, nhưng Đoạn Tắc Uyên không chỉ hôn cô mà còn cắm vào huyệt khẩu mềm xốp hiện đang đầy nước kia.

Thẳng đến khi côn ŧᏂịŧ lớn hoàn toàn đi vào, Bạch Nhiễm Nhiễm mới phản ứng lại, cô hơi đẩy người về phía sau, thở hổn hển nói: “A ~ cái em muốn không phải cái này a.”

“Nhưng tôi muốn,” Đoạn Tắc Uyên nâng một chân cô lên, lên nàng một chân, trọng tâm hướng về phai mình, hô hấp thô nặng: “Cho thao không?”

Nào có cắm vào rồi mới hỏi? Bạch Nhiễm Nhiễm giận anh, liếc mắt một cái, nói: “Không cho thao thì thế nào?”

“Không cho thao liền cưỡиɠ ɠiαи.”

Nói xong, côn ŧᏂịŧ to lớn liền đâm sâu vào trong, làm vài lần thọc vào rút ra.

Bạch Nhiễm Nhiễm chỗ mẫn cảm bị đỉnh vào, nhịn không được kêu ra tiếng, nhưng rất nhanh kêu ra cũng không nghe thấy, bởi vì Đoạn Tắc Uyên lại một lần hôn lên môi cô, đem tất cả tiếng rên rĩ của cô nuốt vào trong bụng.

Lần này Đoạn Tắc Uyên thao không tính là mạnh, nhưng thân thể Bạch Nhiễm Nhiễm vẫn bị thao mềm, mệt đến nỗi không nhấc nổi chút sức lực nào.

Chờ sau khi kết thúc, Đoạn Tắc Uyên rửa sạch thân thể cho cô, lau khô tóc, mặc xong quần áo, ôm cô ra ngoài phòng tắm, hỏi cô muốn nghỉ ngơi hay không.

Bạch Nhiễm Nhiễm vuốt bụng nhỏ của mình, nói mình đói bụng, Đoạn Tắc Uyên liền ôm cô đến phòng bếp.

Quản gia đã chuẩn bị tốt bữa tối, chờ bọn họ lại đây, liền an bài người đem đồ ăn bưng lên, sau đó thối lui đứng một bên.

Bạch Nhiễm Nhiễm bị đặt lên trên ghế, nhưng bởi vì thật sự không còn sức lực, cả người bị thao mềm nhũn còn chưa khôi phục lại, thế nên thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Cũng may Đoạn Tắc Uyên kịp thời đỡ được cô.

Bạch Nhiễm Nhiễm túm cánh tay người đàn ông, nâng lên đôi mắt, ủy khuất ngửa đầu nhìn anh, nói đều tại anh, đem thao phun như vậy nhiều lần, bản thân mới không có sức lực.

Đoạn Tắc Uyên nhìn cô, nghiến răng.

Giây tiếp theo, Bạch Nhiễm Nhiễm lại bị người đàn ông kéo lên, Đoạn Tắc Uyên đem cô ôm đến trên đùi minh, một ngụm lại một ngụm đút cơm cho cô.

Bạch Nhiễm Nhiễm có chút ngượng ngùng, nhưng người đàn ông ôm ấp quá mức thoải mái, cô liền không cự tuyệt cũng không giãy giụa.

Cô chỉ ngoan ngoãn mà nuốt xuống đồ ăn, sau đó lại không tự giác mà làm nũng: “Không quen, lần trước được đút cơm như vậy, vẫn là khi còn nhỏ.”

Đoạn Tắc Uyên nghe cô nói có chút cười ra tiếng.

Bạch Nhiễm Nhiễm liền quay đầu nhìn hắn, nói: “Anh đây là có ý tứ gì a? Đang chê cười em sao?”

Đoạn Tắc Uyên lười trả lời, nhéo cằm cô, lại đưa ra một muỗng cơm, ra lệnh nói: “Đừng cùng tôi làm ra vẻ, hảo hảo ăn cơm, ít nói một chút.”

Anh không phải chưa từng làm như vậy với Bạch Nhiễm Nhiễm, chẳng qua Bạch Nhiễm Nhiễm đã quên.

“Ngô……” Bạch Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn anh một chút, rốt cuộc không nói cái gì nữa.

Hai người yên lặng mà ăn xong cơm, ăn xong Đoạn Tắc Uyên lại đem Bạch Nhiễm Nhiễm mang về phòng ngủ, cởϊ qυầи lót, bôi thuốc lên tiểu huyệt bị thao đỏ của cô.

Bạch Nhiễm Nhiễm thật sự không hiểu thái độ của anh, đanh gạt sang một bên.

“Anh ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt,” Đoạn Tắc Uyên mắt nhìn di động, bỗng nhiên nói: “Tôi còn có chút việc muốn xử lý.”

Bạch Nhiễm Nhiễm hỏi: “Anh lại muốn đi ra ngoài sao?”

Đoạn Tắc Uyên nói, không đi, ở thư phòng.

“Nga.” Bạch Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ chính mình đã biết.

Đoạn Tắc Uyên nói xong liền rời đi.

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng anh rời đi, sau đó nghỉ ngơi một lúc, liền đứng dậy thu thập đồ đạc cùng quần áo.

Đoạn Tắc Uyên thật sự rất săn sóc, lại hào phóng, cô bất quá chỉ ở chỗ này tạm mấy hôm, Đoạn Tắc Uyên liền chuẩn bị cho cô nhiều đồ dùng sinh hoạt cùng một ngăn tủ quần áo mới

Bạch Nhiễm Nhiễm tùy ý cầm một bộ quần áo thay, ở WeChat tạm biệt Đoạn Tắc Uyên, chuẩn bị đi, nhưng tới cổng lớn, cô lại bị một bảo mẫu ngăn lại.

Bạch Nhiễm Nhiễm có điểm ngốc: “Đây là có ý tứ gì?”

Quản gia đuổi theo ra tới, nói mà giải thích: “Thiếu gia bảo cô ở lại.”

Bạch Nhiễm Nhiễm chỉ vào cánh cửa, cau mày hỏi: “Đây là phương thức bảo tôi ở lại sao?”

Quản gia thay đổi đề tài, ôn hòa nói: “Bạch tiểu thư không ngại thì chờ một chút, thiếu gia còn có chuyện muốn nói với cô.”

Đoạn Tắc Uyên rất nhanh liền tới, nhưng anh không có cùng Bạch Nhiễm Nhiễm nói cái gì, chỉ là vội vàng đến, đem Bạch Nhiễm Nhiễm ôm trở về phòng.

Bạch Nhiễm Nhiễm thật sự mơ hồ, cô hỏi Đoạn Tắc Uyên: “Anh đây là đang làm gì a?”

Nhưng Đoạn Tắc Uyên không trả lời, chỉ đem quần áo cô cởi ra, thay váy ngủ rộng thùng thình, ôm tới trên giường.

Bạch Nhiễm Nhiễm: “?”

Bạch Nhiễm Nhiễm bị một loạt hanh động của anh làm cho ngốc, khuôn mặt xinh đẹp mang theo tức giận nói: “Đoạn Tắc Uyên, anh rốt cuộc muốn làm gì? Có thể nói rõ ràng một chút hay không?”

“Đừng đi,” Đoạn Tắc Uyên nói rất ngắn gọn: “Buổi tối lưu lại bồi tôi.”

Bạch Nhiễm Nhiễm càng tức giận: “Dựa vào cái gì anh bảo lưu lại thì em phải làm theo? Anh không hỏi ý kiến, không thương lượng với em sao?”

Đoạn Tắc Uyên nhìn cô hai giây, bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.

“Nhiễm Nhiễm,” anh kêu cô, “Tôi thật sự có việc, cô ngoan một chút, chờ tôi xong việc liền tới đây bồi cô.”

Này ý là gì ?

Bạch Nhiễm Nhiễm bị nụ hôn làm tiêu đi chút sức lực, nhưng vẫn giữ khuôn mặt tức giận, hỏi: “Nếu một hai phải đi thì sao? Chẳng lẽ anh định cầm tù em sao?”

Đoạn Tắc Uyên cười một cái.

Anh xoa gương mặt Bạch Nhiễm Nhiễm, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một cái còng tay, kéo Bạch Nhiễm Nhiễm qua, đem cô khóa ở trên mép giường.

Bạch Nhiễm Nhiễm: “???”

Không thể nào? Người đàn ông này thật sự muốn cầm tù cô?