Chương 19: Trong phòng tắm khắc khẩu, nói xong lại làm hòa

Đoạn Tắc Uyên ngước mắt nhìn qua, khuôn mặt bị nước làm ướt nhẹp, sắc bén bức người lại anh tuấn đến loá mắt, thực dễ dàng có thể làm tim thiếu nữ đập nhanh hơn, Bạch Nhiễm Nhiễm cảm thấy khuôn mặt minh nóng hầm hập, chớp mắt hô hấp tạm dừng.

Nhưng Đoạn Tắc Uyên lại không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi lại: “Vậy cô còn sẽ kết hôn sao?”

Chỉ một câu này, khiến cho vọng tưởng ngọt ngào của Bạch Nhiễm Nhiễm biến mất.

Đúng vậy, cô còn có hôn ước.

Tuy không thích đối tượng kết hôn, nhưng chính là cô đều đã cùng Triệu gia nói điều kiện.

“Đoạn Tắc Uyên……” Có lẽ là bị gương mặt kia mê hoặc, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, Bạch Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên muốn nói hết tiếng lòng với người đàn ông trước mặt.

“Cho dù dù kết hôn thì em cũng không ngủ cùng anh ta,” Cô cầm lấy tay người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Em chỉ cùng anh.”

Nghe được cô nói lời này, Đoạn Tắc Uyên trong mắt nháy mắt gió lốc cuồn cuộn, anh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Nhiễm Nhiễm, đem người ấn ở trên tường, cảm giác áp bách mười phần ép hỏi: “Nói rõ ràng, Bạch Nhiễm Nhiễm, cô đây là có ý tứ gì?”

“Ngô……” Phía sau lưng lập tức đυ.ng phải bức tường lạnh lẽo, Bạch Nhiễm Nhiễm không khỏi phát run, hốc mắt cũng đỏ: “Anh dùng sức như vậy làm gì a? Làm em đau.”

Đoạn Tắc Uyên mặt vô biểu tình: “Thời điểm dùng sức thao tiểu huyệt, như thế nào chỉ nghe thấy cô kêu sướиɠ, không thấy cô kêu đau?”

“Anh……”

“Tôi đang hỏi cô, lời nói vừa rồi rốt cuộc là có ý tứ gì?” Đoạn Tắc Uyên nắm cằm Bạch Nhiễm Nhiễm.

“Anh thật quá đáng,” Bạch Nhiễm Nhiễm bị anh hung dữ liền ủy khuất, bắt đầu tức giận: “Bất quá chính là thuận miệng dỗ anh, anh không nghe thấy thì tốt rồi a, làm gì phải làm vậy?”

“Cũng là,” Đoạn Tắc Uyên buông cô ra, cười lạnh: “Dỗ tôi mà thôi, bất quá cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhiễm Nhiễm, trong mắt không có độ ấm: “Nói cái gì cho dù kết hôn cũng chỉ cùng tôi ngủ, Bạch Nhiễm Nhiễm, cô nghĩ tôi là cái gì? Cô cảm thấy tôi sẽ cùng cô làʍ t̠ìиɦ, thành trai bao của cô, chờ cô kết hôn tôi còn không biết xấu hổ mà bồi cô chơi trò nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Câu vừa rồi nói, là em sai,” Bạch Nhiễm Nhiễm nghẹn ngào, cắn môi dưới, liền trả lời lại một cách mỉa mai, đôi mắt hồng hồng cùng anh đối chọi gay gắt: “Nhưng anh ở chỗ này cùng em giả trinh tiết liệt phu, sắm vai đạo đức gì? Phía trước là chính anh nói, anh biết em sớm có hôn ước, cũng biết em sắp kết hôn, nhưng anh vẫn không kiêng dè mà tiếp cận, vốn dĩ ngày ở trên máy bay, em cũng chỉ muốn xin chữ ký của anh chứ không muốn làm gì khác, em là thèm muốn thân thể anh, muốn ngủ cùng anh, nhưng nếu không phải anh câu dẫn trước, em căn bản sẽ không đem ý tưởng này thực hiện, nếu không phải anh chủ động trước, em mới không thêm mà lên giường với anh đâu!”

Cảm giác này Đoạn Tắc Uyên thật sự quá quen thuộc.

Nếu đặt ở 5 năm trước, anh đã sớm qua đi đem Bạch Nhiễm Nhiễm ôm lấy, giọng nói mềm xuống mà dỗ dành, thẳng đến khi cô nguôi giận mới thôi.

Nhưng hiện tại đã không phải 5 năm trước.

Huống chi kinh nghiệm 5 năm trước nói cho Đoạn Tắc Uyên, dỗ Bạch Nhiễm Nhiễm không tốt, hay chưa từng dỗ, thì thời điểm chia tay cô vẫn sẽ là không chút lưu tình mà ném đi, sẽ không bởi vì ngày thường dỗ cô nhiều hay ít là có thể cứu vãn.

“Được, là tại tôi” Đoạn Tắc Uyên lấy khăn tắm vây quanh eo, không muốn nhiều lời, liền lạnh mặt nói: “Chính cô tự tẩy rửa, tôi đi ra ngoài.”

Nhưng còn không đợi anh bước chân ra khỏi phòng tắm, tiếng khóc người phụ nữ liền truyền vào trong lỗ tai.

“Ô…… Ô ô ô…… Ô ô ô oa ô……”

Đoạn Tắc Uyên: “……”

Đoạn Tắc Uyên thở dài một hơi, rốt cuộc anh cũng không đành lòng, liền đi qua, đem người phụ nữ ngồi xổm đang khóc trong bồn tắm bế lên, nói xin lỗi: “Là tôi không tốt, thực xin lỗi, cô đừng khóc được không?”

“Anh làm gì muốn như vậy a?” Bạch Nhiễm Nhiễm tựa vào vai anh, khóc lớn hơn: “Ai kêu lúc trước anh đối xử ôn nhu với em như vậy, còn quỳ xuống rửa sạch phía dưới cho em, em đây nghĩ nhiều cũng sai sao?”

Đoạn Tắc Uyên ôm cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô trấn an: “Không sai không sai, là tôi sai, ngoan a, đừng khóc.”

“Còn có, em vốn dĩ cũng không tính toán cùng anh dây dưa lâu lắm, đêm qua đã muốn đi, là anh khiến em ngất xỉu, em mới không đi được, còn có hôm nay sau khi tỉnh lại, em cũng muốn đi, anh lại một hai phải giữ lại……”

Bạch Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng ủy khuất: “Là anh cho em ảo giác, Đoạn Tắc Uyên, lúc trước em thật sự tinh toán cùng anh ngủ vài lần, thậm chí ngủ một lần cũng tốt, em biết anh là người trong giới giải trí, nếu cùng phụ nữ có chồng có quan hệ, khẳng định liền thân bại danh liệt, cho nên em cũng không tính toán kết hôn xong còn nɠɵạı ŧìиɧ với anh, là thai độ của anh quá ái muội, mới khiến em sinh ra ảo giác, sau đó sau nói lời nào…… Sau đó anh liền hung……”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi,” Đoạn Tắc Uyên bị cô trách như vậy, hoàn toàn đã quên lúc trước đã hạ quyết tâm, liền giữ mặt Bạch Nhiễm Nhiễm, chống lên cái trán, giọng điệu mềm mại dỗ dành: “Là tôi có vấn đề, cô không khóc có được hay không?”

“Không được, em phải khóc, ô ô ô……”

Tuy rằng nói như vậy nhưng cả người cô lại chui vào trong lòng ngực Đoạn Tắc Uyên, gương mặt còn dán lên bờ vai của anh nhẹ nhàng mà cọ, tiếng khóc cũng nhỏ đi không ít.

Nhìn cô như vậy, Đoạn Tắc Uyên không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có điểm muốn cười.

Anh cười chính mình không tiền đồ, nhiều năm như vậy vẫn không có biện pháp hạ quyết tâm với Bạch Nhiễm Nhiễm, lại cười Bạch Nhiễm Nhiễm rõ ràng đã quên anh, cũng không nhớ rõ kỷ niệm cùng anh trong quá khứ, nhưng vẫn có thể thuần thục dùng phương pháp làm nũng với anh giống lúc bọn họ yêu đương.

Chính là không được.

Còn đi xuống như vậy, phỏng chừng không được bao lâu, Bạch Nhiễm Nhiễm lại có thể thuần thục mà cưỡi lên đầu anh làm loạn.

Đoạn Tắc Uyên nghĩ, anh cũng muốn lấy lại quyền chủ động một lần nữa.

Vì thế người đàn ông nhướng mày, đem Bạch Nhiễm Nhiễm buông ra, bình tĩnh mà đánh giá cô, lại hỏi: “Hiện tại khóc đủ rồi sao?”