Chương 3: Nhận Ba

Từng có một đứa trẻ xuất hiện ở trước mặt Lục thiếu, một câu cũng chưa nói, đã bị Lục thiếu ném đi ra ngoài không lưu tình.

Nghe nói đứa trẻ kia bị Lục thiếu làm sợ tới mức hiện tại mỗi tối ngủ đều còn làm ác mộng, ngày thường nhìn thấy Lục thiếu thì như chuột nhìn thấy mèo, quay đầu là chạy.

Có thể thấy được bóng ma tâm lý có bao nhiêu sâu.

Nhìn gương mặt trắng trẻo mềm mại của Lục Lê, bé còn đang chớp chớp lông mi mắt tỏa sáng nhìn Lục thiếu nhà ông, trái tim luyện qua trăm ngàn lần, đã trở nên sắt đá của quản gia hiếm khi nổi lên một tia không đành lòng.

Ông hít sâu một hơi, trước lúc Lục Quân Hàn phát tác, vội vàng quay đầu nhìn dàn vệ sỹ cùng đám hầu gái, lạnh lùng nói: “Tôi nói lại lần nữa, đây là con cái nhà ai, lập tức mang ra khỏi nơi này, lập tức.”

Việc này không phải chưa từng xảy ra.

Hai tháng trước, có một hầu gái to gan lớn mật, không biết là đọc tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo quá nhiều hay là đầu óc nước vào. Cư nhiên dám thừa dịp nhà họ Lục tổ chức tiệc, trong lúc hỗn loạn, mang cháu ngoại trai vào nhà họ Lục, còn cố ý làm cháu ngoại trai kêu Lục thiếu là ba.

Cô hầu gái cũng quá ngu, thấy Lục thiếu không gần nữ sắc, nên muốn lợi dụng trẻ con tới làm Lục thiếu mềm lòng. Chờ Lục thiếu mang theo cháu ngoại trai của cô đi tìm người thân, như vậy tự nhiên sẽ biết đến sự có mặt của cô ta, kế hoạch là thông qua trẻ con để Lục thiếu nhận thức mình.

Nhưng, bàn tính kia của hầu gái đánh có vang đến đâu, thì một chút tác dụng cũng không có.

Bời vì Lục thiếu không những không thích trẻ con, còn vô cùng chán ghét, còn ghét hơn cả phụ nữ. Cho nên, cậu bé kia còn chưa kịp nói câu thứ hai đã bị Lục thiếu sai người nắm cổ ném thẳng ra khu biệt thự nhà họ Lục.

Vâng, chính là nghĩa đó, chính là ném, ném như ném đĩa cho chó chơi vậy đó!!!

Cuối cùng người hầu gái cũng bị phong sát trong ngành này, kết cục thê thảm không chạy đi đâu được.

Bắt đầu từ lúc đó, mọi người đều biết Lục thiếu cực kỳ chán ghét trẻ con, cũng không còn có ai dám mạo hiểm, mắt thấy bình tĩnh mấy tháng, không nghĩ tới, hôm nay lại có người nổi lên chủ ý này nữa.

Thấy vệ sỹ và hầu gái đều không nói lời nào, sắc mặt quản gia dần dần trầm xuống.

“Chú gì ơi, con không phải con cái nhà ai hết đó.”

Đúng lúc này, cô bé lại nỗ lực từ bờ hồ bò đi lên, trên người dính không ít bùn, gương mặt nhỏ dơ hề hề, lời nói lại rất nghiêm túc: “Con là con cháu nhà họ Lục.”

Cô bé vươn tay nhỏ, chỉ chỉ Lục Quân Hàn, đứng thẳng lưng, vô cùng kiêu ngạo giới thiệu với quản gia: “Đây là ba của con nè! Ba của con siêu lợi hại luôn đó nha!”

Nhìn bộ dáng tự hào của cô bé, Lục Quân Hàn trong lòng bỗng dưng khẽ nhúc nhích, đáy lòng có loại cảm giác rất kỳ quái, như thật sự được con gái khen vậy, có một cảm giác sung sướиɠ nổi lên.

“Ta không phải ba nhóc!”

Anh miễn cưỡng áp xuống cảm xúc xa lạ này, tầm mắt dừng ở trên người hầu, lại không phát hiện bất kỳ quái lạ nào, như bọn họ thật sự không quen biết cô bé này vậy.

Anh quét một vòng rồi thu hồi tầm mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô bé, tiếng nói lại lộ ra nồng đậm nguy hiểm: “Nhóc còn dám gọi bậy một tiếng thử xem.”

Lời này tràn ngập lạnh lẽo và thô bạo, ngay cả quản gia đứng bên cạnh nghe xong đều nhịn không được hung hăng run run một chút.

“Con không có gọi bậy!”

Khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cô bé này thật đúng là một chút đều không sợ anh, không chỉ có không sợ, còn chống tay nhỏ lên eo nhỏ, phồng hai má, giọng trẻ con nũng nịu hỏi lại: “Ba tên là Lục Quân Hàn đúng không?”

Bản thân chính là Lục Quân Hàn: “…”

Gương mặt nhỏ nghiêm túc nhìn anh ta: “Ba con tên là Lục Quân Hàn.”

“…”

Cô bé thấy anh không hé răng, vui vẻ giải quyết dứt khoát: “Cho nên ba chính là ba của con.”

“Ta không phải.”

Người đàn ông nhìn chăm chú, ánh mắt hờ hững, không có bất kỳ độ ấm, thấy tạm thời tìm không ra người nghi ngờ, cũng không tính toán lại lãng phí thời gian, trực tiếp xoay người rời đi: “Nhóc nhận sai người.”

“Sẽ không! Ba, con sẽ không nhận sai! Ba chính là ba con!”