Trở Thành Chim Hoàng Yến Của Chú Nhỏ Vị Hôn Thê

Chương 1: Bỏ trốn bị chú nhỏ tìm được

Vị hôn thê Bạch Ninh của đại thiếu gia nhà họ Trọng – Trọng Tri Triết đã mất tích một tháng trước khi tiệc đính hôn diễn ra.

Vị hôn thê này là con trai của lão quản gia ngày trước, sau khi người quản gia này bị tai nạn xe cộ mà qua đời, cậu đã được nhà họ Trọng nuôi dưỡng sau đó cũng trở thành quản gia, nhưng thân phận lại cao hơn rất nhiều.

Năm 18 tuổi sau khi phân hóa, bởi vì pheromone có độ phù hợp một trăm phần trăm với vị đại thiếu gia nhà họ Trọng, cho nên ngày cậu phân hóa thành Omega, lập tức cùng vị đại thiếu gia nhà họ Trọng lập ra hôn ước.

Độ phù hợp cao như vậy tỉ lệ sinh ra Alpha đỉnh cấp sẽ lên đến 90%, từ trước đến nay nhà họ Trọng rất coi trọng việc này, bởi vậy đã vận dụng các mối quan hệ để tìm kiếm cậu, nhưng ròng rã suốt một tuần cũng không thu hoạch được gì.

Trên tin tức nói cậu đã mất tích một tuần, kỳ thật Bạch Ninh đã rời khỏi nhà họ trọng gần một tháng.

Đầu đường ở thị trấn nhỏ của Edinburgh có chút lạnh, trong không khí mang theo sự ẩm ướt, Bạch Ninh đã ở đây được gần nửa tháng nhưng vẫn chưa thích ứng được với thời tiết nơi đây.

Dạo phố xong cũng chỉ mua một túi đào mật.

Mới vừa đi đến cửa nhà thì tiếng chuông di động vang lên, một tay cậu xách theo túi đào, dùng bả vai kẹp di động vào tai, một bên mở cửa.

Bạch Ninh: “Alo, có chuyện gì vậy?”

“Bạch Ninh... cậu, cậu cẩn thận một chút, Trọng Lang đến tìm cậu.”

Bạch Ninh sửng sốt.

Trọng Lang là chú nhỏ của Trọng Tri Triết , là người sâu không lường được, đạm mạc xa cách, là người đàn ông hung ác tàn nhẫn nham hiểm.

Cũng là do đêm đó cậu cùng anh ta xảy ra quan hệ, hại cậu phải chạy trốn đến nơi này.

Cậu lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân mà tắt điện thoại.

Bạch Ninh đã sớm đoán được sẽ có ngày anh ta sẽ tìm tới, đã sớm biết trước... Nhưng không nghĩ tới cậu chạy xa như vậy, chạy lâu như vậy... Vẫn là...

Trọng Lang: “Đã về rồi.”

Giọng nói trầm thấp ở trong bóng tối đột nhiên vang lên, trong chớp mắt cả gian nhà rơi vào sự tĩnh mịch.

Quả nhiên... Anh ta vẫn đuổi tới đây.

Đầu gối Bạch Linh run lên, gần như khụy xuống mặt đất.

Cậu sợ hãi người đàn ông này, đây là phản ứng sinh lý bình thường.

Cậu không dám bật đèn lên, xoay người muốn chạy trốn nhưng giọng nói ở phía sau lại không nhanh không chậm vang lên.

Trọng Lang: “Chạy? Không muốn chân nữa sao?”

Truyện được dịch bởi: Moè ~ ~. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.