Chương 21. Ngủ trưa

Bữa trưa chỉ là mấy món ăn tự nấu, khẩu phần được kiểm soát chặt chẽ, chỉ to bằng một đĩa CD. Sau khi ăn cơm xong, mọi người bắt đầu băn khoăn về sinh hoạt phí, hiện tại đã dùng hết 2/3 nhưng còn hơn một ngày rưỡi nữa, có lẽ sẽ không đủ.

Vì thế, chuyên gia đàm phán lại được cử ra nói chuyện với ê-kip chương trình.

Hạ Lâm Hạ: "Đạo diễn, lại đây một chút, tôi có chuyện này muốn bàn với ông."

Đạo diễn lui về sau một bước, lặng thinh.

[Chết đạo diễn rồi]

[Ha ha ha động tác lui về phía sau của ổng là nghiêm túc hả bà con?]

[Đạo diễn: Cô ta tới rồi tới rồi, lại tới để đàm phán]

[Ha ha ha ha rốt cuộc cũng đến phân đoạn yêu thích nhất của tôi!]

"Đạo diễn, ông lại đây đi chứ." Hạ Lâm Hạ gọi thêm lần nữa.

Đạo diễn cầm loa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi chỉ đến xin ông ít tiền, không đủ ăn."

Nói chuyện đúng lý hợp tình thế này chọc đạo diễn bật cười sang sảng, ông ta nói: "Không có tiền, hoặc là tăng thu nhập, hoặc là giảm chi tiêu đi."

"Làm thế nào mới tăng được thu nhập?"

Đạo diễn chỉ vào hoa cỏ trong sân, nói: "Xử lý sạch sẽ đám cỏ dại kia có thể kiếm được 30 đồng."

Hạ Lâm Hạ nhíu mày: "30? Ông có tin tôi xử lý sạch sẽ ông không?"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Đạo diễn run bần bật luôn, đúng đáng thương ha ha ha]

[Ha ha ha hoa tai nguyên bản cảnh cáo!]

Tống Uyển Dịch đứng phía sau, cũng không nhịn được cười ra tiếng, hùa theo: "Đạo diễn à, cho thêm ít tiền thì sẽ đuổi được người đi đấy."

Hạ Lâm Hạ lại hỏi: "Các người có biết một giây biểu diễn của tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Tống Uyển Dịch phụ họa: "Không biết."

"Bao nhiêu đây này." Hạ Lâm Hạ dùng tay làm ra một con số, sau đó nhìn về phía tổ đạo diễn, đột nhiên hát lên, "Ở nơi xa xôi kia ~"

Đạo diễn: "?"

Hai câu hát kết thúc, Hạ Lâm Hạ giơ tay ra: "Thời gian biểu diễn tổng cộng là 15 giây, sau khi trừ chiết khấu còn 998, có hỗ trợ quét mã thanh toán nha."

Tống Uyển Dịch: "Uy phong! Đạo diễn trả tiền!"

Đạo diễn: ". . ."

[Ha ha ha có trò ép mua ép bán này nữa hả?]

[Úm ba la hô biến! Vẻ mặt chết khϊếp của đạo diễn x2, mau cho chúng tôi xem đạo diễn mùa này có bao nhiêu vẻ mặt sợ hãi đi!]

[Làm minh tinh đúng là lãng phí nhân tài quá đê, Hạ Lâm Hạ đến làm marketing với tôi đi, hoặc cô dẫn dắt tôi cũng được!]

Sau nửa giờ điều đình, rốt cuộc Hạ Lâm Hạ cũng lấy được một trăm đồng tiền mặt từ tay đạo diễn, cô đứng dậy giúp Tống Uyển Dịch khiêng băng ghế vào nhà, "Hoàn thành nhiệm vụ! Chị Thu ơi, chúng ta lại có tiền rồi, chiều nay có muốn gọi mấy ly trà sữa không?"

Phương Thu Song làm cử chỉ im lặng với cô, hạ giọng nói: "Mấy đứa muốn uống thì cứ uống đi, Tiểu Quý đang ngủ trưa, chơi đùa nhớ để ý nhỏ tiếng thôi."

"Ngủ sớm vậy sao?" Hạ Lâm Hạ đặt ghế xuống, quay về đẩy cửa phòng mình, thấy Quý Phùng Tuyết đã nằm rất yên bình.

Cô thuận tay lấy bông hoa trong chiếc bình trên bàn, cẩn thận đặt vào tay Quý Phùng Tuyết, chỉ tiếc là bông hoa đỏ tươi này lại không phải màu trắng. Sau đó cô đứng dậy dạo quanh một vòng trong phòng, cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhìn vào ống kính làm vài khuôn mặt quỷ khiến khán giả bật cười.

Bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói muốn ca hát, cô dạo quanh trong biệt thự, chợt nhìn thấy một cây đàn ghi-ta, thử âm cảm thấy không tệ, sau khi lên dây xong liền cầm đàn đi vào mái đình nhỏ trong sân.

Những người khác đang nói nói hát hát, thấy cô tới, Tống Uyển Dịch lập tức vỗ tay: "Lâm Hạ, nhanh tới hát cho mọi người nghe vài bài đi, bọn tôi bị giọng hát ma quỷ của Tiết Huy tra tấn sắp chết rồi."

"Không thành vấn đề."

Giai điệu nhẹ nhàng êm ái quẩn quanh tâm trí, nhất thời Quý Phùng Tuyết không rõ là hiện thực hay là cảnh trong mơ. Trong quá trình rơi xuống, luôn có một sợi dây chạm vào thần kinh của chị, tựa như mang theo chị bay lên trời, lướt qua một khung cảnh xinh đẹp rộng lớn.

Những tiếng trầm trồ tán thưởng vang lên, chị chậm chạp mở mắt, cảm nhận được đoá hồng trong tay, sửng sốt một lúc, nắm tay lại, vẫn còn ngái ngủ đứng dậy kéo một góc màn ra.

Nhìn từ góc độ này, có thể thấy mấy người nọ đang nói nói cười cười dưới cái nắng như thiêu đốt. Hạ Lâm Hạ ôm đàn ghi-ta, tuỳ hứng gảy lên dây đàn, ngâm nga một bài hát không lời, thỉnh thoảng góp lời vào câu chuyện của những người khác.

Tống Uyển Dịch ngồi bên cạnh cô ấy nhìn thấy chị, vỗ vỗ Hạ Lâm Hạ, mọi người cùng mỉm cười nhìn sang, Quý Phùng Tuyết vô thức nghiêng người tránh né.

Rồi sau đó, giữa tiếng ồn ào của những người khác, Hạ Lâm Hạ ôm theo ghi-ta đi tới, gõ lên cửa sổ: "Dậy rồi sao, họ bảo chị cùng ra chơi kìa."

Quý Phùng Tuyết xoay đầu, nhìn cây đàn ghi-ta, hỏi: "Nãy giờ đều là cô đàn sao?"

"Ừ." Hạ Lâm Hạ nói xong, lại bổ sung thêm: "Chỉ đàn bậy bạ thôi, đó cũng không phải trình độ thật sự của tôi, nếu tôi đàn nghiêm túc thì siêu hay luôn."

Quý Phùng Tuyết từ từ cong khoé môi, nâng lên tay, một đóa hồng đỏ tươi kiều diễm xuyên qua cửa sổ, bị ánh nắng chói chang của mặt trời soi rọi, bừng bừng sức sống rơi vào tay Hạ Lâm Hạ.

"Đàn được đấy, thưởng cho cô." Quý Phùng Tuyết cười nói.

Hạ Lâm Hạ đứng đực mặt tại chỗ, cầm bông hồng kia không biết phải làm thế nào, cũng không hiểu ý chị ấy là gì, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hơi lạ lùng.

"Đừng nắm chặt quá, cẩn thận gai đâm." Quý Phùng Tuyết nhắc nhở.

Cô hoàn hồn bừng tỉnh, nhìn gai nhọn trên cành, lập tức tỉnh ngộ, thì ra người đàn bà này âm mưu dùng gai để chơi cô!

Đồ đàn bà độc ác!

"Hừ." Hạ Lâm Hạ lạnh lùng quý phái cầm hoa xoay người bỏ đi, tới bên cạnh hồ nước, tìm chỗ cắm hoa vào rồi chơi cùng Hạ Vô Địch.

[Cảnh tặng hoa qua cửa sổ đẹp quá bà con ơi]

[Đã học được √, hôm nay sẽ dùng cách này đi tán gái]

[Cô Quý thật cao tay, khiến tôi hoàn toàn thay đổi cái nhìn luôn!]

[Chú bé rùa này dễ thương ghê hén kakaka, không biết nó nhìn thấy hoa hồng sẽ nghĩ gì ha]

Quý Phùng Tuyết đi đến đình hóng gió, ngồi xuống chào hỏi Tống Uyển Dịch và những người khác, Hạ Lâm Hạ quay lại, sờ lên đàn ghi-ta, nhưng đột nhiên chẳng muốn đàn nữa.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là người đại diện, cô bỏ nhạc cụ xuống nghe điện thoại, Hạng Hoài Mộng không kịp phản ứng: "Sao hôm nay nghe máy nhanh thế?"

"Đừng nói nữa, có chuyện gì?" Hạ Lâm Hạ đi đến WC nghe cuộc gọi riêng tư.

"Em đọc WeChat đi, chi tiết mọi việc chị đã nói rõ trên WeChat."

Sau khi cúp điện thoại, cô bấm vào giao diện trò chuyện, phát hiện mình lại bị nói xấu trên mạng.

Nguyên nhân là sau khi casting xong, một đoàn phim đã lên mạng thông báo nữ diễn viên chính là Phó Hiểu Toàn, đạo diễn chính là cái tên móng heo gặp mặt lần trước. Tiếp đó, lại có người tung tin rằng Hạ Lâm Hạ từng đi thử vai này, nhưng xảy ra xung đột tay chân với đạo diễn, thậm chí còn đánh nhau dẫn tới tài nguyên này bị thổi bay.

Đủ loại thuyết âm mưu hoành hành, có người lợi dụng hỗn loạn để chi phối ngôn luận, phương hướng chính yếu vẫn là Hạ Lâm Hạ không coi ai ra gì, đến cả đạo diễn cũng dám đánh.

Công ty đã lên thông cáo phủ nhận việc này, nhưng đạo diễn dùng dằng không phản hồi.

Lúc này, trên Weibo lại có tin nóng —— Quý Phùng Tuyết "Like" thông cáo chính thức từ Công ty giải trí Thần Tinh, ủng hộ Hạ Lâm Hạ!

Hạ Lâm Hạ click xem, không biết là bản thân Quý Phùng Tuyết hay do người đại diện làm.

Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô lập tức soạn bài đăng Weibo, tag đạo diễn.

Hạ Lâm Hạ V: Nhát cáy, có dám nói rõ chuyện xảy ra hôm đó không? Nếu không dám thì chỗ tôi vẫn còn video để nói giúp ông đấy. @Đạo diễn Triệu Đại Vũ.

Tính bảo mật ở câu lạc bộ kia rất tốt nên đạo diễn mới dám động tay động chân, nhưng có một chuyện mà hắn không biết, câu lạc bộ này thuộc sở hữu một người bạn học của Hạ Dương Huyên.

Mấy phút sau, đạo diễn lên tiếng.

Đạo diễn Triệu Đại Vũ V: Bận rộn với đoàn làm phim mãi đến giờ mới có thời gian xem tin tức. Tôi lên đây để nói rõ rằng những đồn thổi trên mạng đều là vô căn cứ, Hạ Lâm Hạ chỉ vì không sắp xếp được lịch trình nên mới từ chối lời mời của tôi.

"Xì." Hạ Lâm Hạ định tiếp tục khủng bố hắn, đột nhiên cửa WC bị đẩy ra, Quý Phùng Tuyết bước vào, nhỏ giọng nói: "Nhân phẩm của Triệu Đại Vũ này chẳng ra sao, cô. . . có phải bị hắn ức hϊếp không?"

Hạ Lâm Hạ sững người, sau khi nhìn chị một lúc lâu ý thức mới trở về, nói: "Ừm, hắn ức hϊếp tôi, chị sẽ làm gì?"

Quý Phùng Tuyết dùng giọng điệu như đang bàn công việc: "Vậy thì tôi nhất định phải trừng phạt hắn."