Chương 108: Học sinh chuyển trường x Hội trưởng Hội học sinh (Hạ)

Học sinh lớp 12 không cần tham gia Đại hội thể thao, nhưng để tạo không khí mọi người vẫn đến xem và cổ vũ, cũng chỉ là dời lớp tự học ra ngoài mà thôi.

Nhưng Hội học sinh phải đến duy trì trật tự của toàn trường, Hạ Lâm Hạ mang theo người của ban kỉ luật đi dạo xung quanh. Đi đến lớp 12/2, thấy Quý Phùng Tuyết đang ngồi vô cùng lặng lẽ phía sau.

“Các cậu đi xem tình hình những lớp khác đi.” Cô đuổi người sang lớp khác, còn mình thì đi đến phía sau Quý Phùng Tuyết.

Quả nhiên, đang giấu điện thoại vào sách để xem phim đây mà!

“Khụ!” Hạ Lâm Hạ chống hai tay lên bàn, nhìn một vòng xung quanh, nén giọng nói, “Tuy tôi không nhớ tên cậu nhưng cậu cũng đừng nên trắng trợn như thế chứ.”

Quý Phùng Tuyết bình tĩnh ung dung đóng sách lại, ngước mắt: “Vậy tôi hối lộ cậu một chút nhé?”

“Đừng có mơ. Chị đây vừa có tiền vừa có nhan sắc, không thứ gì có thể dụ dỗ tôi được.” Hạ Lâm Hạ quay đầu nhìn ra bục phát biểu, “Nếu cậu rảnh rỗi thì đọc bản thảo đi.”

“Không.”

“Cậu có làm không.” Hạ Lâm Hạ vỗ ống tay áo, “Có tin tôi mách mẹ cậu chuyện cậu copy bài tập của tôi không?”

Trong buổi họp phụ huynh vừa qua, Hạ Lâm Hạ được lên phát biểu với tư cách đại diện học sinh xuất sắc, mẹ Quý Phùng Tuyết nhìn thấy vô cùng yêu thích, còn thêm WeChat của cô.

“Nhanh lên.” Hạ Lâm Hạ túm cô ấy chạy về phía bục phát biểu, đặt bản thảo trước mặt cô ấy, “Đọc cho tôi, một tờ cũng không được bỏ sót đấy, đây chính là sự cổ vũ mạnh mẽ cho các vận động viên anh dũng!”

Lát sau, toàn bộ khuôn viên trường vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Quý Phùng Tuyết, không khí lập tức sôi trào.

Hạ Lâm Hạ đứng trên sân thể dục duy trì trật tự, không khỏi nở nụ cười, băng vải đỏ trên tay càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời!

Quý Phùng Tuyết đọc bản thảo một cách vô cảm: “Vương Hạo lớp 3 cố lên, Vương Hạo lớp 3 là một người đàn ông đáng tự hào.”

“Ha ha ha ha!” Toàn bộ sân thể dục cười suýt sập.

“Vương Hạo cậu sướиɠ nhé, chín bỏ làm mười thì có thể xem như Quý Phùng Tuyết đang thổ lộ với cậu rồi!”

“Trời ơi, mình muốn tự viết bản thảo cho mình quá!”

“Cán sự ơi, mau viết giúp mình một cái đi! Mình cũng muốn Quý Phùng Tuyết gọi tên mình trước mặt mọi người!”

Vì vậy những bạn khán giả càng viết càng tích cực, Quý Phùng Tuyết nhìn đống bản thảo ngày càng dày hơn, trong lòng mắng chửi Hạ Lâm Hạ xối xả, vậy mà người khởi xướng còn cố tình chạy tới xem kịch vui.

“Tôi không đọc nữa.” Quý Phùng Tuyết quay đầu nói.

“Đừng mà.” Hạ Lâm Hạ cười hì hì lấy ra một chai nước lạnh, ném về phía cô ấy, “Uống thêm chút nước đi.”

Quý Phùng Tuyết lấy nước, thấy cô mồ hôi nhễ nhại, lấy một chiếc mũ ngư dân từ trong cặp ra ném cho cô.

Mũ ngư dân

“Chà, nhìn đẹp không?” Hạ Lâm Hạ đội mũ, cong cong nét cười hỏi cô ấy.

Quý Phùng Tuyết dời mắt: “Cũng bình thường.”

“Ể? Cũng bình thường?” Hạ Lâm Hạ tức giận phồng mang trợn má như cá nóc, hai tay vò mặt cô ấy, Quý Phùng Tuyết lùi về sau, hai người bắt đầu động tay động chân.

“Các em đang làm gì vậy?” Một giáo viên đi ngang qua hỏi.

“Không có gì, không có gì.” Hạ Lâm Hạ ôm chặt lấy Quý Phùng Tuyết, cười mím chi, “Bạn học Quý nói có cát bay vào mắt, em đang giúp bạn ấy thổi ạ.”

Giáo viên vừa đi khỏi, cô lập tức buông tay, nhưng lại thấy khuôn mặt Quý Phùng Tuyết ửng hồng. Lúc này cô mới nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi, hình như ngực hai người đã cọ vào nhau trong cái ôm rất chặt kia.

Trời đất ơi, quên mất Quý Phùng Tuyết thích con gái, xấu hổ quá.

“Tôi, tôi đi trước, cậu tiếp tục đọc đi!” Hạ Lâm Hạ quay đầu bỏ chạy.

Quý Phùng Tuyết hít sâu một hơi, ngồi xuống dùng chai nước kia làm lạnh mặt mình, sau đó cầm bản thảo tiếp tục đọc: “Quý Phùng Tuyết, Vương Hạo lớp 3 nói thích cậu, cậu có chấp nhận làm bạn gái cậu ấy không?”

Đọc xong mới nhận ra nội dung trong tờ giấy này, nhất thời ngây ra như phỗng.

Tiếng reo hò lập tức vang lên cuồng nhiệt: “Vương Hạo cậu đúng cmn nó là người đàn ông đáng tự hào nha.”

Vừa chạy đến sân thể dục, bước chân Hạ Lâm Hạ chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía bục phát biểu, thấy Quý Phùng Tuyết không trả lời, lòng cô chợt có cảm giác bức bối không tên, lập tức chạy đến lớp 3: “Vương Hạo đúng không, yêu sớm, ghi tên trừ hai điểm!”

Vương Hạo: “Tại sao chứ! Cậu ấy còn chưa đồng ý kia mà, sao có thể gọi là yêu sớm! Nếu cậu ấy đồng ý thì dù cậu trừ tôi một trăm điểm cũng được!”

Đúng lúc này, từ loa truyền đến câu trả lời của Quý Phùng Tuyết: “Xin lỗi, hình như, tôi đã thích một người rồi.”

Nhịp tim Hạ Lâm Hạ lập tức đập như trống dồn, tiếng tim đập lấn át cả âm thanh huyên náo ở lớp 3.

Vương Hạo: “Hội trưởng, cậu ấy cũng yêu sớm! Cậu không trừ điểm à?”

“Cậu cũng nói rồi còn gì, người kia còn chưa đồng ý sao có thể tính được!” Hạ Lâm Hạ kéo mũ thấp xuống, che khuất vành tai đỏ ửng, chạy về lớp của mình.

Sau mấy bản thảo nữa được đọc lên, lại nghe giọng nói thầm thì của Quý Phùng Tuyết: “Hạ Lâm Hạ lớp 1, xin hỏi cậu đã có đối tượng chưa?”

“Ôi thần linh ơi! Bạn học lần này mạnh dữ, trực tiếp tỏ tình với hoa khôi của trường luôn.”

“Hạ Lâm Hạ làm gì có đối tượng chứ, cái dáng điệu không coi ai ra gì của cô ta thì vừa mắt ai.”

“Căn bản là người bình thường cũng không xứng với cậu ấy, trong nhà có tiền, bản thân thì có nhan sắc, đến thành tích học tập cũng tốt như vậy, phải can đảm cỡ nào mới dám đứng bên cạnh cậu ấy?”

Còn nhân vật chính thì đang nằm bò lên bàn, giấu đi khuôn mặt đỏ như cà chua, xấu hổ muốn bốc khói. Cô có linh tính rằng câu hỏi này không phải từ bản thảo, mà Quý Phùng Tuyết đang mượn việc công để làm việc tư.

Bởi vì mọi người đều hỏi cô có bạn trai chưa, mà không ai hỏi cô có đối tượng chưa.

Đương nhiên cũng có thể do người ta quen viết như vậy, nhưng suy nghĩ đầu tiên bật khỏi đầu cô chính là Quý Phùng Tuyết hỏi, ý niệm này đủ khiến cô khϊếp đảm lẫn xấu hổ.

Khâu Tinh Châu chọc chọc vào cánh tay cô: “Này nhóc, tớ phải đi một lúc, cậu yểm trợ giúp tớ đi.”

“Cậu đi đâu?”

“Lớp 8, lại có thêm mấy nữ sinh tỏ tình với Đoàn Đầu Rùa, phiền chết đi được.” Khâu Tinh Châu nói xong lập tức chuồn đi.

Hạ Lâm Hạ nhìn bóng lưng gấp gáp chạy đi của cậu ta, lại nhìn đến Đoàn Nghiên đang đứng đợi nơi cuối đường, trong lòng không rõ có cảm giác gì. Mãi đến khi Khâu Tinh Châu đấm thùm thụp lên người Đoàn Nghiên, cô mới hiểu ra, là cái tính chiếm hữu chết tiệt của cô.

Đúng lúc này, trong loa phát ra tiếng hi hi ha ha, cô cầm ống nhòm nhìn qua phía bục phát biểu trên sân thể dục, thấy Quý Phùng Tuyết đang bị mấy nữ sinh vây xung quanh, cầm đầu là Hình Bạch Phong lớp bên cạnh, chính là cô gái tóc ngắn cao gầy.

Cô đột nhiên nhớ ra, trước đây từng có lời đồn Hình Bạch Phong là người đồng tính.

“Đậu.”

Hạ Lâm Hạ đứng dậy đi tới đó, trong loa vẫn đang phát bản thảo, giọng Quý Phùng Tuyết quẩn quanh bên tai: “Hạ Lâm Hạ lớp 1, cho hỏi, cậu đã có người yêu chưa? Nếu chưa, mình có thể theo đuổi cậu không?”

Hạ Lâm Hạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Quý Phùng Tuyết: “Đưa bản thảo cậu mới đọc đây.”

Quý Phùng Tuyết hoảng hốt, vò bản thảo trong tay nhăn nhúm: “Để làm gì?”

Hình Bạch Phong đứng một bên xem kịch cười rất thâm, dẫn những người kia rời đi.

“Đưa tôi, tôi muốn xem là ai viết.” Hạ Lâm Hạ giật lấy, đối phương lại không có phản ứng gì.

Cô chậm rãi mở ra một góc giấy, thấy là chữ ký của nam sinh nào đó, lòng chợt trầm xuống. Sau khi mở hết tờ giấy một cách lạnh lùng vô cảm, tim cô lại chợt đập bùm bùm.

Nội dung trên đó là cổ vũ vận động viên nào đó cố lên, hoàn toàn không giống nội dung Quý Phùng Tuyết vừa đọc!

“Cậu, cậu có ý gì?” Hạ Lâm Hạ đỏ mặt hỏi.

Quý Phùng Tuyết không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ, ngập ngừng nói: “Chính là ý cậu đang nghĩ.”

Khi Chủ nhiệm lớp đi ngang qua nhìn thấy hai người đứng đối diện nhau không nói lời nào, nói: “Vất vả cho hai em rồi, nắng nóng như vậy mà phải phơi ngoài trời đến đỏ ửng mặt mũi thế này, đi nghỉ ngơi đi.”

*

Hạ Lâm Hạ không đồng ý với Quý Phùng Tuyết, vớ vẩn, trái tim thiếu nữ dễ chiếm được vậy sao, có ai không muốn một lời tỏ tình oanh oanh liệt liệt, hay mơ mộng về nghi thức theo đuổi lãng mạn?

Đương nhiên, đối với tình trạng đặc biệt của Quý Phùng Tuyết, oanh oanh liệt liệt thì cũng không cần, nhưng việc theo đuổi buộc phải có!

Có chấp nhận hay không thì phải xem biểu hiện trước đã.

“Quý Phùng Tuyết, Hạ Lâm Hạ lớp bên cạnh lại tới nữa kìa.” Bạn cùng bàn Trần Niệm nhìn ra cửa sổ nói: “Mấy ngày nay cô ta cứ lượn lờ ngoài lớp tụi mình, có phải định tịch thu thứ gì của tụi mình nữa hay không vậy?”

Quý Phùng Tuyết thu dọn tập tài liệu tuyển sinh trên bàn, quay đầu nhìn về phía Hạ Lâm Hạ đang trò chuyện với bạn học ngoài cửa sổ, chống cằm, cong cong khóe môi.

Hạ Lâm Hạ vô tình liếc mắt về bên này, sau đó xoay người định đi.

Quý Phùng Tuyết lấy từ hộc bàn ra hai thanh chocolate đuổi theo, khi tiếng chuông vào lớp vang lên và mọi người đang lục tục đi về phía cửa, cô nhét kẹo vào túi cô ấy, cũng tiện tay bóp nhẹ vào cổ cô ấy. Nhìn chiếc cổ co rút lại của đối phương mà cảm thấy đáng yêu kinh khủng, lúc này mới thoả mãn trở về phòng học của mình.

Vào học, Hạ Lâm Hạ lén lút lấy hai thanh chocolate ra, bò xuống bàn ăn một thanh, Khâu Tinh Châu đưa tay về phía cô xin ăn, được nhận ngay một cái tát.

Giữa giờ thể dục, Hạ Lâm Hạ kiểm tra kỷ luật, đi đến gần Quý Phùng Tuyết, nghiêng đầu tức giận mắng: “Vương Hạo! Cậu lại nhìn lung tung, trừ điểm!”

Quý Phùng Tuyết mím môi nhịn cười.

Hạ Lâm Hạ lia ánh mắt giận dỗi sang cô ấy, lấy ra một cuốn sổ khác, không phải dùng để ghi tên học sinh vi phạm của trường, mà là hồ sơ vi phạm cá nhân của Quý Phùng Tuyết —— trêu hoa ghẹo nguyệt, trừ ba điểm!

*

Không biết từ lúc nào mà Quý Phùng Tuyết bắt đầu tự đạp xe đi học, sau khi tan học thường nán lại trò chuyện cùng Hình Bạch Phong ở nhà để xe. Đột nhiên Hình Bạch Phong ra hiệu cho cô nhìn lại phía sau: “Cô nhóc của cậu đang lườm cậu kìa.”

“Lại nữa rồi.” Quý Phùng Tuyết cười thở dài, đạp xe ngang qua trước mặt Hạ Lâm Hạ, hất cằm: “Bạn học Hạ, lên xe, mình đưa cậu về nhà.”

“Không cần cậu đưa, cái thứ đồng nát gì đây trời.” Hạ Lâm Hạ đá vào lốp sau, “Nó có ngầu bằng Maybach nhà mình không?”

“Tất nhiên là không.” Quý Phùng Tuyết lái xe vòng quanh cô một vòng, “Nhưng cái này chỉ chở được hai người chúng ta thôi nha.”

“Xí, ai mà thèm.”

“Mình thèm.” Hình Bạch Phong huýt sáo, “Quý Phùng Tuyết cậu chở mình đi.”

Hạ Lâm Hạ liếc cô ấy muốn lòi con mắt, nhấc chân ngồi lên yên sau, ôm chặt eo Quý Phùng Tuyết: “Đi! Lái xe!”

Cả hai chậm rì rì lái xe về nhà, tội nghiệp nhất là tài xế Maybach chạy còn chậm hơn kiến bò ở phía sau.

*

Hai hoa khôi của trường ngày càng thân thiết với nhau, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.

Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng Hạ Lâm Hạ lại nhất quyết không mặc áo bông, chỉ khoác chiếc áo gió mỏng manh rồi run bần bật trong gió lạnh.

Sau khi quốc kỳ được kéo lêи đỉиɦ, cô lập tức chạy đến căn tin, ôm một ly sữa đậu nành nóng làm ấm tay. Quý Phùng Tuyết đặt bữa sáng đã chuẩn bị từ sớm đến trước mặt cô, đưa thêm cho cô một đôi bao tay giữ ấm.

Hạ Lâm Hạ không muốn động tay ăn cơm, chỉ lo tập trung làm ấm, “Để chút nữa ăn bánh mì là được rồi.”

“Nói cậu mặc nhiều một chút cậu lại không nghe.” Quý Phùng Tuyết múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, Hạ Lâm Hạ há miệng ăn ngay.

“Còn muốn ăn nữa.”

“Tự ăn đi.”

“Ứ chịu.”

Quý Phùng Tuyết có thể làm gì nữa, ai bảo cô thích con người ngực to ngốc nghếch lại còn mắc bệnh công chúa này làm chi.

Những bạn học khác: “. . .” Bây giờ mỹ nữ đều có trend ăn uống thế này sao?

*

Mùa đông đến, trong trường nổi lên cơn sốt đan len, vừa tan học là có thể nhìn thấy hàng hà sa số thiếu nữ bên cầu dệt lụa.

Hạ Lâm Hạ không thể nhìn nổi nữa, vừa quay đầu chợt phát hiện Khâu Tinh Châu bên cạnh cũng đang đan len: “. . .”

“Đúng là có bệnh.”

Đến lễ Giáng Sinh, cả trường đều tặng quà cho nhau, Hạ Lâm Hạ thu hoạch được một đống quà nặc danh. Cô cầm theo một chiếc hộp đi đến lớp bên cạnh, sững sờ nhìn chiếc bàn trống chất đầy quà, trên bàn còn có mấy chiếc khăn quàng đan tay rất đẹp.

Tuần trước Quý Phùng Tuyết đã ra ngoài tham gia kỳ thi nghệ thuật, không biết khi nào mới trở về.

“Cậu tới rồi.” Trần Niệm bước ra, trong tay cầm theo hai chiếc hộp, “Cái này cậu ấy nhờ tôi chuyển cho cậu.”

Hạ Lâm Hạ sửng sốt, lập tức nhận lấy, sau đó đưa ra món quà của mình: “Vậy cậu giúp tôi tặng cái này cho cậu ấy đi.”

“Được thôi.” Trần Niệm dừng một chút, “Còn cái này, giúp tôi chuyển cho Hạng Hoài Mộng lớp cậu.”

“Ừ.”

Hạ Lâm Hạ ôm quà trở về, về đến nhà mới mở hộp ra, là USB. Cô cắm vào máy tính, trong đó là video đã được edit.

Có vài tấm ảnh và video được tải từ diễn đàn, nhưng phần nhiều là những tấm ảnh chụp trộm cô, góc nào cũng đẹp, ngay cả bản thân cô cũng chưa từng nhìn thấy mình như vậy.

Hạ Lâm Hạ xem mấy lần, phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi. Cô nhịn không được gọi điện thoại cho Quý Phùng Tuyết, đầu kia nghe máy rất nhanh.

“Hạ Hạ.”

Hạ Lâm Hạ ngẩn ra, lần đầu tiên nghe cô ấy gọi mình như vậy, cảm thấy thật buồn nôn nhưng đồng thời khoé môi cũng nhếch cao: “Giáng sinh vui vẻ.”

“Giáng sinh vui vẻ.”

“Cậu thi thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, sau này mình phải học hai trường.”

“Vậy trước Tết Dương lịch cậu có thể về không?”

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Hạ Lâm Hạ mím môi, thật ra cô sẽ biểu diễn trong buổi tiệc mừng năm mới, “Cậu tập trung thi cử đi nhé.”

“Được rồi, cậu ngủ ngon.”

Hạ Lâm Hạ cúp điện thoại, đi xuống lầu uống nước, khi ngang qua phòng làm việc thấy anh trai Hạ Dương Huyên vẫn còn đang bận rộn, cô bước vào trong: “Anh à, sao anh phải vất vả như vậy?”

“Còn không phải là vì gia đình này sao.” Hạ Dương Huyên nói mà không ngẩng đầu lên.

“Vậy anh có ước mơ gì không?”

Hạ Dương Huyên: “Thế nào, nếu nói ra ước mơ có phải em sẽ khiến anh không thể trở mình không?”

“Không phải.” Hạ Lâm Hạ ngồi lên bàn, vung vẩy hai chân, “Chỉ cảm thấy anh cũng có. . . hmm, sao mọi người đều chắc chắn bản thân mình muốn làm gì vậy?”

Hạ Dương Huyên gỡ mắt kính xuống, xoa xoa ấn đường: “Không phải là chắc chắn, chỉ là cố gắng hết sức thôi. Nếu hiện tại có việc gì muốn làm thì hãy làm thật tốt. Có lẽ ở một thời điểm nào đấy, em sẽ điên cuồng muốn làm một chuyện gì đấy, đó chính là cơ hội của em. Mà này, em đã suy nghĩ về việc thi vào trường Đại học nào chưa? Có muốn du học không?”

“Vẫn chưa, để em suy nghĩ thêm vậy.”

*

Buổi tiệc tất niên được tổ chức một ngày trước Tết Dương lịch, toàn bộ giáo viên và học sinh cùng ngồi trên sân thể dục xem biểu diễn, trường còn tiêu tiền lắp màn hình LED, sân khấu rất ra hình ra dạng.

Hạ Lâm Hạ vốn là người biểu diễn mở màn, nhưng cô đã tự điều chỉnh thứ tự của mình thành áp chót, cuối cùng là màn đồng ca thầy trò, không thể thay đổi được.

Trong lúc chờ đợi ở hậu trường, thỉnh thoảng cô lại liếc mắt về phía lớp 2, nhưng không hề thấy bóng dáng Quý Phùng Tuyết.

Đến lúc cô biểu diễn, tiếng hoan hô vang lên không ngừng. Đến khi màn trình diễn kết thúc, cô được một đám người vây quanh. Sau khi hoàn thành buổi tiệc, cô và Hội học sinh phải cùng nhau ở lại dọn dẹp.

Các bạn học đã sớm giải tán, sau khi làm xong công việc cuối cùng, thành viên trong Hội học sinh cũng lục tục về phòng ngủ. Cô ôm cặp chuẩn bị ra về, nhưng chợt phát hiện để quên cốc nước nên phải vòng trở lại.

Cách đó rất xa, cô nhìn thấy một người đang ngồi trên bậc thềm sân khấu, người ấy không mặc đồng phục, quàng một chiếc khăn màu đỏ.

Cô đi chậm lại, nữ sinh kia nghe tiếng động quay đầu, giơ lên một cốc nước, cười hỏi: “Cậu đang tìm cái này sao?”

Hạ Lâm Hạ ngẩn ra một lúc, nhìn cô ấy với vẻ không thể tin nổi, trong giọng nói là sự mừng rỡ không cách nào đè nén: “Cậu về lúc nào vậy?”

“Vừa mới thôi, nhìn thấy chiếc cốc nên biết cậu sẽ trở lại.” Quý Phùng Tuyết nở nụ cười, đây là chiếc cốc Hạ Lâm Hạ chiếm đoạt của cô.

“Thi xong rồi sao?”

“Ừm.” Quý Phùng Tuyết đứng dậy đi đến trước mặt cô, trong mắt chứa đựng ý cười vô biên và niềm vui vì đạt được ước nguyện của mình, “Năm sau mình đã là sinh viên của Học viện điện ảnh rồi. Chỉ có điều, bạn học Hạ này, cậu có thể giúp mình bổ túc văn hoá không?”

Hạ Lâm Hạ nhíu mày: “Xem biểu hiện của cậu đã.”

Quý Phùng Tuyết nở nụ cười, cởi ra khăn quàng cổ quấn quanh người cô: “Cảm ơn cậu, mình vô cùng thích chiếc khăn quàng này.”

Hạ Lâm Hạ cúi đầu nhìn khăn quàng cổ, vô tình nhìn đúng vào cái lỗ do bị thiếu mấy mũi đan, không khỏi xấu hổ: “Ối xời, làm chơi thôi, thất bại nên mới đưa cho cậu.”

“Thế à. . .”

“Nhưng dù gì cũng là tấm lòng của mình!” Hạ Lâm Hạ lại sợ cô ấy thật sự không thích.

“Đúng rồi.” Quý Phùng Tuyết mỉm cười, bất chợt lại thở dài, “Tiếc là chuyến bay bị trễ, nếu không mình có thể xem cậu biểu diễn rồi.”

Nghe vậy, Hạ Lâm Hạ nhìn bốn phía, không nói lời nào chạy lên sân khấu, mở nhạc trên di động: “Vậy mình nhảy lại cho cậu xem.”

Quý Phùng Tuyết đi đến trước sân khấu, nhìn lên sân khấu chỉ thuộc về mình cô, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên.

Bài nhạc kết thúc, Hạ Lâm Hạ đứng trên sân khấu tươi cười nhìn cô ấy, ánh sáng phản chiếu trong mắt cô, lấp lánh, “Thế nào?”

“Đẹp lắm. Dáng vẻ khi đứng trên sân khấu của cậu rất rực rỡ.” Quý Phùng Tuyết ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú.

“Thật sao?”

“Thật.”

Hạ Lâm Hạ cười khanh khách không ngừng, trong khoảnh khắc ấy, dường như cô đã tìm ra chuyện mình muốn làm, “Nếu, nếu như mình trở thành đại minh tinh, có phải cậu sẽ luôn nhìn ngắm mình không?”

“Dù cậu có là đại minh tinh hay không thì mình vẫn sẽ luôn nhìn cậu.”

“Tốt, mình muốn đuổi kịp cậu, nhất định mình sẽ trở thành ngôi sao còn nổi tiếng hơn cả cậu!”

“Tốt lắm.”

Hạ Lâm Hạ nhìn khuôn mặt cô ấy, tiến lên vài bước: “Quý Phùng Tuyết, nếu cậu đỡ được mình khi mình nhảy xuống từ đây, mình sẽ làm bạn gái của cậu.”

Quý Phùng Tuyết cười hỏi: “Vậy nếu mình không đỡ được thì thế nào?”

“. . . !” Hạ Lâm Hạ suy nghĩ, “Vậy thì cậu làm bạn gái của mình.”

“Tốt.” Quý Phùng Tuyết dang rộng đôi tay.

Hạ Lâm Hạ thả người nhảy, trực tiếp đè cô ấy xuống đất, hai người lăn trên đất hai vòng, Hạ Lâm Hạ ôm đầu với vẻ đau khổ: “Cậu cũng quá gầy đi, thế này cũng không đỡ được.”

“Là do sân khấu quá cao.” Quý Phùng Tuyết cười đến mất kiểm soát.

“Vậy bây giờ tính thế nào, làm sao đây?” Hạ Lâm Hạ khó nghĩ.

Quý Phùng Tuyết đưa tay xoa đầu cô, sau đó kéo xuống, ngửa đầu hôn lên môi cô: “Nếu dựa theo tư thế này mà nói thì hẳn là hôn môi.”

Hạ Lâm Hạ: o(*////▽////*)q

Đằng xa đột nhiên có ánh sáng đèn pin rọi đến, một thầy giáo cất tiếng hỏi: “Hai nữ sinh kia, các em đang làm gì vậy, tại sao giờ này còn chưa về phòng ngủ?”

Hạ Lâm Hạ đỏ mặt, bò dậy kéo tay Quý Phùng Tuyết chạy theo hướng ngược lại, lớn tiếng trả lời: “Là hai siêu sao tương lai đang hẹn hò đấy ạ!!!”

————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Phùng Tuyết: “Làn gió của mùa xuân đổi mới đang thổi khắp mặt đất.”

Hạ Lâm Hạ: “Fan của Mùa Hạ phải cố gắng hơn nữa nhé!”

Quý Phùng Tuyết: “Cảm ơn khán giả và độc giả đã theo dõi câu chuyện của tôi và Hạ Hạ , tuy có nhiều người mắng (nhưng tôi không thay đổi), cũng có nhiều người muốn cướp vợ tôi (nhưng tôi không cho), còn có người mắng mẹ ruột chúng tôi là Kiến — Gì — Đấy (nhưng bả không nghe), nhưng vẫn rất vui vì mọi người đã đồng hành cùng chúng tôi trong mấy tháng ngắn ngủi này!”

Hạ Lâm Hạ: “Chúng tôi sẽ tiếp tục toả sáng và yêu nhau mãi mãi! Hẹn gặp lại ~biubiubiu “

Kiến — Gì — Đấy: Mị chỉ là một tác giả gà mờ không có đại cương gì hết, nhưng lúc viết xong chương đầu tiên, tự nhiên mị thấy thích Mùa Hạ quá trời quá đất! Dù cũng có lúc tâm lý suy sụp trong quá trình viết, nhưng khi nghĩ đến việc Mùa Hạ không còn ở bên nhau, mị chỉ có thể nước mắt lưng tròng rưng rưng viết tiếp. Tất nhiên mị cũng biết có rất nhiều thiên thần nhỏ theo dõi mỗi ngày và luôn để lại bình luận, thậm chí còn có phú bà ném lôi (một hình thức ủng hộ tác giả trên TG), nhìn thấy mấy cưng là điều vô cùng hạnh phúc và đáng giá nhất đối với mị!

Tóm lại, mị có lời cảm ơn từ tận đáy ruột, cảm ơn vì mấy cưng đã ở đây ~ lần này thật sự phải nói tạm biệt rồi ~