Chương 12.1: Nhiệm vụ

Edit: Tiểu Đậu Đậu

Sáng sớm, Vụ Trà từ trong minh tưởng tỉnh lại, theo bản năng giật giật cái chân bị đè đến tê dại, không cẩn thận đá Ny Ny đang ngủ trên đùi cô xuống.

Ny Ny lập tức mở mắt, khϊếp sợ nhìn chủ nhân của mình, không thể tin được mình bị đá xuống như vậy, vô cùng ủy khuất.

Mặc dù không phải Vụ Trà cố ý, nhưng cô bị ánh mắt của Ny Ny nhìn vô cùng chột dạ, nhanh chóng bế ưng con lên, để trong ngực vuốt hai cái.

Hèn gì lúc cô minh tưởng lại cảm thấy trên đùi nặng xuống.

Xem ra phải dành thời gian làm chỗ ngủ cho Ny Ny.

Nhớ tới bản thân đã minh tưởng một đêm, Vụ Trà mừng rỡ, vừa vuốt ưng vừa mở bảng nhân vật của mình ra xem tiến độ của cột kinh nghiệm như thế nào.

Qua một đêm, tám giờ, cột kinh nghiệm tăng thêm một đoạn nhỏ, so với điểm kinh nghiệm hai lần trước phụ trợ gϊếŧ chết ma mị bậc 4 thì lần này ít đến thương cảm.

Nhưng mà Vụ Trà cũng đã thỏa mãn rồi, ít nhất trừ bỏ đánh quái ở bên ngoài thì cũng có thể tìm điểm kinh nghiệm từ con đường khác. Có thể dùng cách tu luyện tăng điểm kinh nghiệm trong trò chơi với thế giới này, chuyện này đối với cô mà nói là một tin tức tốt.

Trước đó Vụ Trà luôn lo lắng chỉ có thế đánh quái mới tăng điểm kinh nghiệm, thì mới có thể thăng cấp. Mặc dù đánh quái có thể tăng rất nhiều điểm kinh nghiệm, nhưng đối với cấp bậc còn thấp như Vụ Trà thì đây không phải là một chuyện tốt.

Nếu cô nghĩ muốn thăng cấp thì phải đi đánh quái, mà dị năng giả lv 1 chiến đấu với quái ma mị có nguy hiểm rất lớn, quái ma mị có cấp bậc cao hơn thì cô không thể đánh một mình, mà không nhất định sẽ có người đồng ý mang theo cô, cô cũng không thể đi theo tiểu đội Hỏa Minh mãi được, dù sao người ta là nhận nhiệm vụ kiếm cơm, sau khi nhận quả mộc tinh thì luôn quan tâm giúp đỡ cô mà không trực tiếp chiếm đoạt quả mộc tinh, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Cô nghĩ thầm trước trưởng thành sẽ dựa vào bọn họ che chở, mà không phải cả đời sống dưới cánh chim của bọn họ.

Giờ cô biết có thể thông qua minh tưởng để tu luyện, liền yên tâm hơn.

Về phần thông qua đá năng lượng tu luyện, hiện giờ cô chưa nghĩ tới, dùng đá năng lượng để tu luyện chỉ có người có tiền mới có thể làm, hiện tại Vụ Trà vẫn còn nghèo nên tạm thời giữ lại viên đá năng lượng này, nói không chừng sẽ có cơ hội khác dùng.

Đá năng lượng, thật sự chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu mà.

Vụ Trà nhảy từ trên giường xuống, sửa soạn bản thân một chút, liền nấu đại một ít cháo rau làm bữa sáng cho mình.

Mà cô cũng không phải lo đồ ăn cho Ny Ny, năng lực sinh tồn của chim ưng Domika vô cùng mạnh, một lần đi săn có thể ba ngày không ăn cơm, vừa hay cô có thể mượn khoảng thời gian này mà cẩn thận suy nghĩ làm sao để Ny Ny có lai lịch hợp lý.

Ăn điểm tâm xong, cô lấy túi nhỏ trong người ra, trong khoảng thời gian đi theo tiểu đội Hỏa Minh ở bên ngoài dã ngoại, cũng thu thập không ít vật liệu, chọn những vật liệu hiện tại không thể dùng tới, cô liền chuẩn bị đi qua thị trường giao dịch mà Ngưng Vân đã nói để bán.

Lại mang theo ít tiền đồng, chuẩn bị ở trên đường trở về thuận tiện mua mấy ngày nay vật dụng, phòng nàng bên trong hiện tại chỉ có một giường chăn mền cùng một cái nồi, thường ngày vật dụng ít đến thương cảm.

Trước khi đi dặn dò một chút Ny Ny hảo hảo ở tại trong nhà đợi đừng đi ra ngoài, Vụ Trà ra cửa.

Vừa ra cửa, cô vừa quay đầu thì nhìn thấy ngay đầu cầu thang có một cô gái, dung mạo giống Ngưng Vân đến bảy phần, hai tay lại biến dị thành vây cá bộ dáng, trên cánh tay mọc ra màu xanh nhạt vẩy cá, năm ngón tay ở giữa kết nối lấy nhàn nhạt màng mỏng.

Vụ Trà liền nhớ người trong đội ngũ từng nói, Ngưng Vân có một em gái bị biến dị thân thể, cho nên bình thường rất hận nhất người khác chỉ trích người biến dị như thế nào.

Chắc đây là em gái Ngưng Vân.

Cô ấy cứ đứng ở đầu cầu thang lẳng lặng nhìn cô, không động cũng không nói chuyện.

Vụ Trà dừng một chút, chủ động chào hỏi với cô ấy: "Cậu là em gái chị Ngưng Vân phải không, xin chào, mình là. . ."

Cô còn chưa nói hết, thì cô gái trước mặt đã gật đầu đánh gãy lời nói của cô, bình tĩnh nói: "Tôi có nghe chị ấy nhắc tới cô, cô là Vụ Trà."

Đôi mắt của cô ấy là màu xanh dương đậm, lúc nhìn về cặp mắt đó như rơi vào biển sâu nguy hiểm.

Không biết có phải do màu mắt cô ấy hay không mà Vụ Trà cảm thấy cô ấy nhìn cô vô cùng tĩnh mịch đáng sợ.

Vụ Trà chỉ có thể cười cười, nói: "Xin chào."

Cô ấy gật đầu, nhàn nhạt nói: "Hôm qua tiểu đội của chị ấy nhận nhiệm vụ khẩn cấp lúc nửa đêm, bọn họ đi rất gấp, chị ấy bảo tôi nói với cô một tiếng."

Vụ Trà giật mình, gật đầu nói: "Hèn gì sáng nay mình không nghe thấy âm thanh kế bên phong. . ."

Cô gái trước mặt nhưng không có đợi nàng nói hết lời ý tứ, nàng mang xong lời nói liền tự mình nhấc chân đi lên phía trước, đi ngang qua Vụ Trà thời điểm cũng không nhìn nàng liếc mắt một cái, trực tiếp vượt qua nàng rời đi.

Vụ Trà đứng tại chỗ một lúc lâu, chờ phía sau không còn tiếng đóng cửa, đột nhiên giơ tay lên sờ lỗ tai nhọn của mình.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy em gái Ngưng Vân như có như không dò xét lỗ tai cô.

Cô gái này làm cô cảm thấy có chút nguy hiểm vừa quỷ dị.