Chương 11.1: Trang Bị

Tốc độ của chim ưng Domika rất nhanh, khi nó dùng hết lực bay lên, con chim bay nhanh nhất cũng không phải là đối thủ của nó, cho nên cô cũng không lo lắng Ny Ny sẽ xảy ra chuyện gì ở bên ngoài.

Mãi cho đến khi trời tối, thì Vụ Trà nướng đùi dê và cắt thành miếng nhỏ để phơi khô, Ny Ny mới trở về.

Ban đầu Vụ Trà cũng không phát hiện nó đã trở về, nó đứng trên ban công, dùng cái mỏ sắc bén nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ, lúc này Vụ Trà mới ngẩng đầu từ dưới bếp lên lên, nhìn thấy ưng con vô cùng đáng thương bám víu lấy cửa sổ, vội vàng mở cửa sổ ra để nó bay vào.

Ny Ny bay vụt vào, đến kệ gỗ đầu tiền ở ban công, nghiêng đầu nhìn cô làm việc, như thể đang hiếu kì xem cô đang làm gì.

Thiết lập trò chơi kỳ tích lớn trong thế giới game, trí thông minh của chim ưng Domika không dưới con người, bên anime, chim ưng của cô gái tinh linh cung thủ cũng có thể tâm ý tương thông với chủ nhân, nhưng chim ưng Domika của Vụ Trà là chim con, cô cũng không biết trí thông minh của Ny Ny như thế nào, có nghe hiểu con người nói chuyện hay không, hoặc là nói, có thể hiểu lời nói phức tạp của con người hay không.

Vụ Trà suy nghĩ, ngẩng đầu, nhìn Ny Ny.

Ny Ny cũng mở to đôi mắt màu đen, tò mò nhìn cô.

Cô hỏi: "Ny Ny, em ăn no chưa?"

Ny Ny liền vui vẻ kêu hai tiếng, vỗ vỗ cánh, dùng cái mỏ sắc bén nhẹ nhàng cắt tỉa lông trên cánh, bộ dáng rất vui vẻ, rõ ràng đã ăn no rồi.

Đây là hiểu cô nói cái gì.

Vụ Trà càng vui vẻ hơn, đứng cạnh bếp lò vẫy vẫy tay Ny Ny, ưng con vô cùng vui vẻ kêu một tiếng, vỗ cánh bay từ kệ gỗ đến gần ngực cô.

Chim ưng Domika là mãnh cầm*, dù là ưng con thì lực công kích cũng không thể xem thường, nó từ kệ gỗ bay nhanh tới, mạng già của Vụ Trà ném chút bị nó làm bay mất một nửa.

*chim dữ, ăn thịt

Vụ Trà dựa lưng ở bên trên bếp lò, xíu nữa là bị gãy eo rồi.

Cô cố gắng đứng vững, nhìn kỹ càng thuộc tính của Ny Ny, sau đó phát hiện các năng lực bên trong thuộc tính của nó, giá trị thể lực và giá trị công kích còn cao hơn cô mấy điểm, mà bây giờ Ny Ny mới level 3, mà cô mới level 2, nếu hai người bọn cô thật sự đánh nhau, cũng không biết ai thắng nữa.

Nhìn tất cả giá trị năng lực bên trong thuộc tính, Vụ Trà hơn điểm Ny Ny chỉ có giá trị dung mạo và giá trị mị lực mà thôi.

Vụ Trà: ". . ." Được rồi, tuyển thủ gà chọi, danh xứng với thực.

Ny Ny còn không biết nó nặng bao nhiêu, khi được triệu hồi, vẫn thân mật đưa lông vũ mềm mại trên thân đến cọ cọ cổ cô, trong cổ họng phát tiếng kêu nũng nịu.

Vụ Trà bị nó cọ làm cho mềm lòng, lập tức quên chuyện mới bị đυ.ng, hai tay không tự chủ được mà xoa bộ lông vũ mềm mại của ưng con, bắt đầu say mê vuốt ưng.

Một lần vuốt này kéo tận một tiếng, khi Vụ Trà lấy lại tinh thần, tiểu đội Hỏa Minh ở sát vách đã trở về hết.

Ngưng Vân tới gõ cửa nhà Vụ Trà, nói đội trưởng tiểu đội Hỏa Minh muốn tìm cô, hỏi cô có thời gian không, đi qua đó một chuyến.

Tất nhiên sẽ đi qua, nhưng khẳng định không thể mang Ny Ny theo, cô cần tìm thời cơ thích hợp và lấy cớ giải thích một chút về chuyện Ny Ny là như thế nào, thì có thể để cho Ny Ny quang minh chính đại đi theo cô, bằng không, đột nhiên bên người có thêm một mãnh ưng, thấy thế nào cũng làm cho người ta hoài nghi.

Vụ Trà nhỏ giọng bảo Ny Ny ngoan ngoãn ở trong phòng đợi, Ny Ny đã thu cánh lại gật gật đầu nhỏ, trực tiếp nhảy lên thanh xà trên nóc nhà, bộ dáng vô cùng nhu thuận.

Vụ Trà giơ một ngón cái với Ny Ny, sau vô cùng bình tĩnh đi mở cửa, đi ra ngoài với Ngưng Vân.

Lúc này cô mới phát hiện, Ngưng Vân ở kế bên cô, mà đội trưởng ở phía trên cô, xung quanh cô đều là thành viên tiểu đội Hỏa Minh, mà hầu như đều là người cô quen.

Ngưng Vân liền cười giải thích: "Vốn đội trưởng định tuyển thêm thành viên mới, cho nên mới giữ lại một phòng, nhưng vẫn không có thành viên thích hợp gia nhập, nên phòng này vẫn trống tới giờ, vừa hay để lại cho em."

Chị ấy nói xong liền tới cửa phòng đội trưởng, gõ cửa hai lần.

Cánh cửa lập tức mở ra, bên trong trừ đội trưởng ra còn có một người đàn ông trung niên lạ mặt, Vụ Trà vừa mới bước vào, ánh mắt sắc bén của người đàn ông trung niên nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, liền gật đầu nhẹ với, nói: "Tốt, cô có thể đi rồi."

Vụ Trà vô cùng mờ mịt: "A?"

Nhưng cô mới đi vào mà, còn chưa nói để cô làm gì nữa mà.

Vụ Trà theo bản năng nhìn về đội trưởng, đội trưởng vội vàng giải thích: "Anh còn thiếu em một bộ trang bị, vừa hay anh có vật liệu thích hợp làm một bộ, nên nhờ thợ may Ngô đến làm giúp em một bộ."

À, cho nên kêu cô tới để xác định kích thước và hình thể.