Chương 14

Không khí xung quanh cậu ấy quả thật có hơi u ám và tối tăm, Hứa Mễ Nhạc xấu hổ bĩu môi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường thêm hai ba lần, cô ấy nói với Thù Đồng một câu rằng đợi lát nữa ăn cơm nói chuyện tiếp rồi lập tức chạy đi.

Thù Đồng đang lấy đồng phục từ trong cặp sách ra thì bỗng khựng lại, sau đó trả đồng phục về chỗ cũ.

Thôi quên đi, đợi buổi chiều tan học rồi đưa cho Tiểu Mễ là được rồi.

"Cậu không thích uống à?" Trần Gia Minh bất ngờ thốt lên một câu.

Thù Đồng bất ngờ, sau đó mới nhận ra ý của cậu ấy chính là ly trà sữa đang ở trên bàn.

Thấy có vẻ như Thù Đồng vẫn chưa hiểu, môi Trần Gia Minh run lên vài cái, dùng giọng điệu yếu ớt mà giải thích: "Mấy hôm nay tôi bị bệnh xin nghỉ phép, cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy bài thi, còn cho tôi mượn vở ghi để xem, tôi, tôi nghĩ các bạn nữ đều thích uống trà sữa, cho nên…"

Thù Đồng chớp mắt, cảm thấy bản thân là bạn cùng bàn của cậu ấy, giúp cậu ấy những chuyện đó cũng là điều hiển nhiên mà thôi, vậy nên cô rất ngại khi phải nhận ý tốt này của cậu ấy, đang cân nhắc xem nên từ chối thế nào mới tốt.

Giọng nói của Trần Gia Minh bỗng dưng to lên vài phần, bởi vì kích động nên lúc gọi tên cô giọng nói còn bị khàn đi.

"Thù Đồng, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ đơn giản là muốn cảm ơn cậu thôi, cậu đừng từ chối tôi có được không?"

Ngay khi Thù Đồng đang chuẩn bị đẩy ly trà sữa trở về chỗ cũ thì đột nhiên nghĩ đến chuyện những bạn học khác nói xấu sau lưng cậu ấy, cô bỗng dưng cảm thấy mềm lòng, cuối cùng vẫn để yên trà sữa ở đó, nghiêm túc nói lời cảm ơn với cậu ấy.



Hứa Mễ Nhạc vẫn còn thấy phấn khích đến tận buổi chiều, lúc sắp đến sân thể dục cô ấy còn kéo Thù Đồng dừng lại, bảo cô xem thử xem nước hoa trên người cô ấy có nồng quá không, dưới mắt cô ấy có thâm quầng vì thức đêm lắm không.

Mãi đến khi Thu Đồng nói với cô ấy rằng tất cả đều rất hoàn mỹ, hôm nay cô ấy còn xinh đẹp hơn cả hôm qua, Hứa Mễ Nhạc mới lấy hết can đảm, bước từng bước hùng dũng và hiên ngang mà mở cửa đi vào sân thể dục.

Bên trong sân bóng rổ vô cùng ồn ào, học sinh trường khác đến xem thi đấu cũng rất nhiều, hầu như đã ngồi đầy hết phần sân bên phải. Còn trường trung học Ngự Mộc với tư cách là chủ nhà thì ngược lại, số học sinh đến xem thi đấu lại chỉ lác đác vài người, chẳng có bao nhiêu mấy.

Thù Đồng đi theo sau lưng Hứa Mễ, cúi người tìm được một vị trí có tầm nhìn rộng.

Hứa Mễ Nhạc lấy khăn giấy ra để lau chùi ghế nhựa của cả hai, sau đó lại lấy đồ ăn vặt trong túi xách ra đặt ở giữa hai người.

"Ăn đi này Đồng Đồng, cứ tự nhiên nhé."

Nhưng sự chú ý của Thù Đồng không phải là đồ ăn vặt, cô nhận lấy kẹo sữa mà Hứa Mễ Nhạc đưa cho rồi thất thần ngồi bóc vỏ kẹo trong tay, đôi mắt nghiêm túc tuần tra sân bóng một vòng.

Ổn rồi, không có bóng dáng của Trì Tư Việt.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao ngồi ở vị trí này cũng rất dễ bị phát hiện.

Bỗng cửa lớn của sân thể dục bị mở ra, trên khán đài đối diện thoáng chốc vang lên tiếng hò hét cổ vũ, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng huýt sáo vang dội.

"Đồng Đồng, Đồng Đồng, cậu mau nhìn đi! Đó là Kiều Dương, Kiều Dương ra rồi! Cậu mau nhìn xem!"

Hứa Mễ Nhạc kích động lay cánh tay của Thù Đồng.

Thù Đồng nhìn theo hướng ngón tay của bạn mình, còn chưa kịp nhận ra khuôn mặt của người kia thì đã trông thấy Trì Tư Việt đi theo phía sau, bước đi vẫn tản mạn và tùy ý như vậy.

Thân hình của anh cao ráo và rắn rỏi, lại trông rất phóng khoáng, dưới ánh sáng mạnh của đèn điện trong sân thể dục, khuôn mặt góc cạnh kia càng hiện ra rõ ràng hơn, mang theo sự kiên quyết và uy nghiêm.