Chương 13

Khi nghe Hứa Mễ Nhạc nói câu này, Thù Đồng bỗng do dự vài giây.

Không biết… Trì Tư Việt có ra sân không nhỉ, nếu anh cũng ra sân thì…

Thù Đồng không dám nghĩ tiếp nữa, cô hoàn toàn không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào.

Nhưng mấy chuyện thi đấu này, thường thì anh sẽ không tham gia đâu mà nhỉ? Trước đây cô cũng chưa từng nghe nói anh thi đấu cho đội bóng của trường.

Vậy nên… chắc là sẽ không chạm mặt đâu.

“Đồng Đồng? Cậu có đang nghe không đấy? Chắc không phải là ngủ thϊếp đi rồi chứ? Đi với tớ đi mà, có được không Đồng Đồng? Nếu không một mình tớ đi sẽ ngại lắm.”

Thù Đồng áp hai tay lên gò má đang nóng bừng của mình, sau đó nhỏ giọng đáp một câu được.

Trong chốc lát, bên Hứa Mễ Nhạc lại vang lên tiếng hét hưng phấn, đi kèm theo đó là lời trách mắng của mẹ Hứa Mễ Nhạc: “Hứa Mễ Nhạc! Đêm hôm khuya khoắt rồi mà sao con còn không đi ngủ đi hả? Con lại phát điên cái gì đấy? Mau bỏ điện thoại xuống rồi đi ngủ ngay cho mẹ!”

Trong tiếng ồn ào ở bên kia, Thù Đồng nhanh chóng cúp điện thoại.

Tuy vậy, hơi nóng trên mặt cô vẫn chưa tan đi.

Làm sao bây giờ đây, hình như, hình như chỉ cần vừa nghĩ đến anh là tim của cô lại đập nhanh hơn vô cùng rõ ràng.

Một tiếng "cạch" vang lên, nắp lon nước ngọt bị ngón tay của Hứa Mễ Nhạc dễ dàng mở ra, chất lỏng tối màu ở bên trong trào ra một lớp bọt, bốc lên một tia hơi nước ngọt ngào.

Đôi mắt của Hứa Mễ Nhạc lấp lánh nhìn Thù Đồng, cô ấy đưa lon coca cola đang nổi bọt trong tay về phía trước, đυ.ng phải ly sữa đang để trên bàn của cô.

"Đồng Đồng, cụng ly nào!"

"Chúc mừng cho Hứa Mễ Nhạc tớ đã tiến được thêm một bước trên con đường thoát kiếp độc thân nào!"

Bởi vì va chạm mà nước trong lon coca cola bị đổ ra ngoài, Hứa Mễ Nhạc la lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước.

"Tiểu Mễ, cậu từ từ thôi, cẩn thận bị dính lên quần áo bây giờ." Thù Đồng lấy một tờ giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau giúp cô ấy.

"Trời ơi, còn không phải do mình đang rất vui sao, cậu không biết đâu Đồng Đồng, hôm qua sau khi tớ và Kiều Dương trò chuyện xong thì tớ vui đến mức cả đêm không ngủ ngon được luôn!"

Hứa Mễ Nhạc vô cùng vui vẻ và hưng phấn, căn bản không thèm để ý đến chuyện bọt của lon nước mà bản thân đang cầm trên tay bị trào ra ngoài.

"Trời ơi, nhanh lên Đồng Đồng! Cậu mau đưa khăn giấy cho tớ đi, nước chảy ra cả bàn của cậu rồi!"

Hứa Mễ Nhạc vội vàng để lon coca cola sang một bên, cuống quít lau chùi phần đồ uống bị đổ ra bàn.

Chất lỏng đang chuyển động trên mặt bàn lại gặp phải các trang sách giấy hấp thụ nước, tựa như sức lực được tích trữ mà thấm hết cả vào trang sách, khiến một nửa số sách để trên bàn đều bị ướt hết cả.

Thù Đồng vội vàng cầm lấy chồng sách lên rồi bỏ vào trong hộc bàn, còn chưa kịp dọn xong cuốn sách dày ơi là dày kia thì bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một bóng người.

Hứa Mễ Nhạc phản ứng rất nhanh, nhận ra người đó là Trần Gia Minh thì vội vàng mỉm cười nói xin lỗi: "Học sinh giỏi à, xin lỗi cậu nha, vừa nãy tôi không cẩn thận làm đổ coca cola lên bàn mất, cậu chờ tôi lau khô xong rồi cậu hãy ngồi nhé, sách của cậu vẫn không sao đâu, cậu cứ yên tâm nha!"

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp kính sạch sẽ của cửa sổ, đọng lại trên khuôn mặt của Trần Gia Minh, chùm tia nắng mùa hè không những không làm cho khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ấy trở nên hồng hào hơn, mà trái lại còn khiến nó trông càng thêm tái nhợt.

Trần Gia Minh nhìn chằm chằm vào bọt coca cola còn đọng lại trên bàn của mình, im lặng không nói gì.

Một lúc sau cậu ấy mới thốt lên: "Không sao đâu, tôi tự lau là được rồi."

Giọng nói của Trần Gia Minh không lớn lắm, ở trong phòng học ồn ào này, Hứa Mễ Nhạc phải nhìn khẩu hình miệng của cậu ấy mới đoán được là cậu ấy đang nói gì.