Chương 101

Phó quan Chu đi vào thư phòng Lục Lẫm, anh ta nhíu chặt mày, đưa một bức ảnh cho Lục Lẫm.

"Lục thiếu soái, có người bị cơ quan đặc công đầu não số 76 bắt."

Lục Lẫm nhận lấy bức ảnh, nhìn lướt qua.

Người trên ảnh vô cùng trẻ tuổi, ngũ quan lập thể, khí chất kiêu ngạo.

Phó quan Chu nói: "Anh ta tên là Bùi Tư Việt, là đặc công của nước ta, bị bắt khi chấp hành nhiệm vụ."

Dừng một lát, anh ấy nói: "Bùi Tư Việt rất cứng miệng, số 76 tra khảo anh ta rất lâu cũng không đào ra được chút tin tức nào."

Lục Lẫm cau mày, anh biết thủ đoạn mà số 76 dùng để đối xử với phạm nhân, cực kỳ tàn nhẫn.

Nhìn sang phó quan Chu, anh trầm giọng nói: "Hiện tại Bùi Tư Việt còn sống không?"

"Đặc công Chim Ruồi nằm vùng ở số 76 báo cáo..." Giọng phó quan Chu hơi thấp: "Anh ta nói Bùi Tư Việt sắp bị thực thi tử hình."

Vừa dứt lời, không khí nặng nề.

Ánh nắng rơi vào trong thư phòng, phó quan Chu nhìn Lục Lẫm, khẽ hỏi.

"Lục thiếu soái... muốn cứu anh ta không?"

Lục Lẫm không chần chờ chút nào, anh nói chắc chắn: "Cứu."

Anh suy nghĩ mấy giây, sau đó lên tiếng: "Nói cho Chim Ruồi, ngày Bùi Tư Việt bị thi hành tử hình, bảo anh ta giả chết thoát thân."

Hôm nay, là ngày xử quyết đặc công Bùi Tư Việt.

Rõ ràng trời chưa mưa, mây đen lại che kín bầu trời. Sắc trời xám xanh ảm đạm, giống như bóng ma quanh quẩn.

Tiếng gió thổi tới, giống như tiếng nghẹn ngào khàn đặc.

Một lúc sau, Bùi Tư Việt bị dẫn ra.

Hai tay anh bị trói sau lưng, bước từng bước một về phía pháp trường.

Bùi Tư Việt đi rất chậm.

Trên quần áo anh loang lổ vết máu, đếm không hết có bao nhiêu vết thương.

Mỗi khi đi một bước, anh đều căng chặt hàm dưới, hàm răng cắn chặt, giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực, cố gắng không để bản thân ngã xuống.

Cả khuôn mặt Bùi Tư Việt đều là vết máu, vết thương lớn lớn bé bé ngang dọc trên mặt anh, giống như là vết rạn trên bình sứ.

Nhìn qua cực kỳ doạ người.

Không nhìn rõ được khuôn mặt anh.

Chỉ có một đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ.

Quanh người Bùi Tư Việt mọc đầy những chiếc gai vô hình, trong mắt anh ngập vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh, tuỳ ý và mãi luôn bất khuất.

Trải qua nhiều ngày bị tra tấn như vậy, Bùi Tư Việt vẫn cứng cỏi không thể bẻ gãy, sắc bén không thể mài mòn.

Dù cho gân cốt đứt đoạn, anh cũng chưa từng cúi đầu.

Người của cơ quan đặc công số 76 cười đầy khinh thường.

Xương cốt của Bùi Tư Việt có cứng thì thế nào?

Kết quả là, vẫn sẽ chết dưới súng của bọn họ.

Một kẻ sinh mạng đê tiện như cỏ rác, chết như bụi đất, không ai nhớ rõ sự tồn tại của anh ta.

Bùi Tư Việt đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp.

Anh hơi cúi đầu, tóc đen rũ trên trán, nửa che khuất cặp mắt đen nhánh kia.

Lúc này, dường như có tiếng sấm vang rền nơi chân trời xa xôi.

Tầng mây màu xám trắng càng ép càng thấp.

Sấm vang từng cơn, từ xa đến gần.

Chẳng biết khi nào sẽ có nước mưa rơi xuống.

Bùi Tư Việt bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, anh không biết anh đến từ đâu, cũng không biết tương lai mình nên đi đâu.

Dù vậy, anh vẫn ôm một mảnh chân thành mà bước lên con đường hiện tại này.

Bùi Tư Việt muốn mảnh đất này không bị mây đen che khuất nữa.

Anh hi vọng từ đây ngọn lửa chiến tranh không còn lan rộng.

Kính dâng tính mạng của anh cho tổ quốc, có chết cũng còn vinh.

Bây giờ, anh chết ở nơi mình ra đời, cũng coi như lá rụng về cội.

Bỗng dưng, mưa to chợt trút xuống.

Nước mưa đánh xuống mặt đất, trong không khí đều là hơi nước.

Cơn mưa mùa hè này dường như đến rất vội vàng.

Lúc này, người hành hình đi tới.

Trong màn mưa mênh mông, Bùi Tư Việt gương mắt nhìn qua.

Đợi đến khi người kia đi đến phía trước, anh ta giơ tay lên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Bùi Tư Việt.

Nước mưa cọ rửa thân súng lạnh lẽo, họng súng không dời ra dù chỉ một giây.

Bùi Tư Việt khẽ cười một tiếng, anh nhắm mắt lại mà không sợ hãi chút nào.

Nước mưa chảy dọc xuống theo lông mi và sống mũi anh, vẻ mặt của anh thản nhiên và bình tĩnh.

Người cầm súng là đặc công Chim Ruồi.

Họng súng chỉ vào Bùi Tư Việt, biểu cảm trên mặt Chim Ruồi không chút thay đổi, cảm xúc trong lòng lại dâng trào cuồn cuộn.

Lục thiếu soái đã thông báo bảo anh ta dùng hết khả năng bảo vệ tính mạng cho Bùi Tư Việt.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên lần nữa, nước mưa mạnh mẽ trút xuống.

Ngón tay Chim Ruồi chậm rãi đặt lên cò súng, họng súng hơi chếch đi vị trí trái tim Bùi Tư Việt.

Bỗng dưng, tiếng súng phá tan không khí, viên đạn bắn thẳng về phía Bùi Tư Việt.

Trong tiếng mưa, cơ thể Bùi Tư Việt nghiêng ngả, anh nặng nề ngã xuống vũng bùn trên mặt đất.

Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hô hấp bắt đầu trở nên chậm chạp.

Vết máu từ từ nhuộm đẫm vạt áo Bùi Tư Việt, uốn lượn sang bốn phía.

Giống như một một con rắn dữ tợn không có chút độ ấm nào.

Trời mưa càng ngày càng to, trong hơi nước tràn ngập mùi máu tươi.

Bùi Tư Việt không động đậy chút nào, giống như đã mất đi tất cả sức sống.

Cuộc hành hình hôm nay đã hoàn tất.

Xe Lục Lẫm dừng ở bên ngoài.

Anh nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ xe, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt đầy lo lắng.

Khương Tự ngồi ở bên cạnh, cô vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lục Lẫm.

Cô suy nghĩ mấy giây rồi hỏi: "Sao tự dưng hôm nay lại tới đây?"

Cô biết, đây là nơi cơ quan đầu não số 76 xử quyết phạm nhân.

"Vì cứu một người."

Ngừng mấy giây, giọng Lục Lẫm vang lên.

Khương Tự im lặng mấy giây rồi khẽ hỏi: "Có thể cứu được người đó không?"

Không khí một mảnh tĩnh mịch, Lục Lẫm không lên tiếng.

Mặc dù anh đã sắp xếp ổn thoả tất cả, nhưng hành động này quá nguy hiểm.

Không đến giây phút cuối cùng, có cứu được Bùi Tư Việt hay không, đáp án đều là không biết.

Khương Tự khẽ thở dài một hơi.

Cô giơ tay lên, bàn tay thon dài trắng nõn phủ lên tay Lục Lẫm.

Lục Lẫm lật tay nắm lấy tay Khương Tự, đầu ngón tay cả hai chạm nhau, trái tim anh thoáng yên ổn.

Lúc này, tiếng súng bất ngờ vang lên.

Cùng lúc đó, tiếng sấm vang rền, giống như hoà vào tiếng súng.

Lục Lẫm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt, khoé môi anh khẽ mím chặt.

Hành hình kết thúc.

Bùi Tư Việt cảm thấy, dường như mình đã mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ là những cuộc chiến tranh vô cùng vô tận, tiếng pháo và tiếng súng vang không dứt.

Mỗi ngày anh đều không dám thả lỏng, mỗi ngày anh đều bồi hồi giữa lằn ranh sinh tử.

Hình ảnh chợt thay đổi, lúc này Bùi Tư Việt đang ở trong nhà tù cơ quan đầu não đặc công số 76.

Nơi đó tối tăm lạnh lẽo, giống như địa ngục xa rời nhân gian.

Mỗi ngày anh đều phải chịu tra khảo và hình phạt tàn nhẫn ác độc, anh lại cắn chặt răng, không kêu lấy một tiếng.

Hình ảnh lần nữa thay đổi, khung cảnh tối tăm lạnh lẽo tan đi.

Giống như có những tia ánh sáng nhạt rơi xuống từ trên màn trời, cảm giác làm người nghẹt thở giảm dần.

Trong hư ảo, dường như Bùi Tư Việt nhìn thấy một người đàn ông.

Người đàn ông kia quay lưng về phía Bùi Tư Việt, anh đứng ở nơi khuất bóng, ánh sáng lại lan tràn dưới chân anh.

Người đàn ông dáng người rắn rỏi thon dài, anh mặc một bộ quân phục, chưa tháo nón lính, khí chất lạnh lẽo thấu xương.

Trong yên tĩnh, giọng người đàn ông nặng nề vang lên, có loại cảm giác lạnh lẽo như kim loại.

"Có thể chữa khỏi hết vết thương trên người anh ta không?"

Có người cung kính mở miệng.

"Lục thiếu soái, Chim Ruồi bắn rất chuẩn."

"Viên đạn hơi lệch khỏi vị trí tim Bùi Tư Việt, mặc dù anh ta mất rất nhiều máu, nhưng tính mạng không có gì nguy hiểm..."

Một lát sau.

Người kia nhẹ giọng hỏi: "Lục thiếu soái, tiếp theo anh định xử trí anh ta như thế nào?"

Trầm ngâm mấy giây, người đàn ông nói: "Có phải Bùi Tư Việt có người quen không?"

"Người Bùi Tư Việt tin tưởng nhất là hoa đán Tần Phù Sênh." Người kia cung kính trả lời.

Lúc này, người đàn ông nghiêng người qua, Bùi Tư Việt thấy rõ sườn mặt của anh.

Nón lính đè hơi thấp, cặp mắt dưới vành nón sắc bén và đen tối.

Yên tĩnh như hồ sâu.

Người đàn ông hờ hững nói: "Đưa anh ta đến chỗ Tần Phù Sênh."

Chỉ tỉnh táo giây lát, Bùi Tư Việt lại chìm vào mê man.

Khi tỉnh lại lần nữa, anh mở mắt ra, phát hiện tất cả vết thương đã được băng bó kỹ.

Cảm xúc căng thẳng của Bùi Tư Việt dịu lại, anh nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là một căn phòng với phong cách hoa lệ.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn, tia sáng ảm đạm.

Rèm cửa nhung thiên nga màu đỏ thẫm buông xuống, trong phòng đặt một chiếc sô pha màu vàng son và ghế dựa màu tím.

Lúc này, có tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Người đó đi không nhanh không chậm, dáng vẻ cực kỳ ung dung.

Trong yên tĩnh, một giọng nói lười biếng vang lên.

"Hoá ra cậu không chết à?"

Bùi Tư Việt ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt diễm lệ đến cùng cực.

Dưới tia sáng mờ tối, khoé mắt người kia hơi xếch, giống như một con rối tinh xảo được tô vẽ tỉ mỉ.

Rõ ràng anh không cười, nhưng mặt mày lại vô cùng yêu dị, đầy quyến rũ và tao nhã.

Sau khi nhìn rõ mặt người tới, nỗi lòng Bùi Tư Việt thả lỏng, anh cãi lại theo thói quen.

"Tần Phù Sênh, miệng cậu ác thế, cậu còn chưa chết thì sao mà tôi chết được?"

Tần Phù Sênh rũ mắt xuống nhìn Bùi Tư Việt mấy giây.

Anh bật cười một tiếng, chân móc lấy ghế. Anh tao nhã sửa sang lại vạt áo, sau đó mới thản nhiên ngồi xuống.

Ánh đèn chiếu lên mặt Tần Phù Sênh, tia sáng giống như cũng trở nên ảm đạm.

Khi anh im lặng không nói tiếng nào, giống như một con búp bê khắc gỗ đẹp đẽ âm u không có sức sống, không có linh hồn.

Tần Phù Sênh liếc Bùi Tư Việt một cái: "Cậu ở đây dưỡng thương cho tốt, đừng chết ở chỗ này."

"Đến lúc đó không ai nhặt xác giúp cậu được đâu."

Dừng mấy giây, Bùi Tư Việt khẽ nói một câu: "Cảm ơn."

Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh đều là cô nhi không cha không mẹ, bởi vì tính cách bọn họ không hợp nên vừa thấy mặt là sẽ cãi tay đôi với nhau, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Hai người đều không có bạn bè và người thân, mặc dù bọn họ không hợp nhưng lại vô cùng tin tưởng lẫn nhau.

Có lẽ bọn họ không làm bạn được, nhưng chắc chắn sẽ không trở thành kẻ địch.

Tần Phù Sênh bỗng dưng lên tiếng: "Là Lục thiếu soái phái người đưa cậu tới đây."

Nghe vậy, Bùi Tư Việt khẽ giật mình.

Lục thiếu soái?

Người anh nhìn thấy trong mơ, chính là Lục thiếu soái?

Bùi Tư Việt rũ mắt xuống, nắm chặt tay lại.

Vốn dĩ hôm nay anh chắc chắn phải chết, anh có thể giả chết trốn thoát khỏi số 76, chắc chắn là người hành hình nhận nhắc nhở từ Lục thiếu soái, giúp anh.

Tim Bùi Tư Việt nặng nề chấn động.

Anh và Lục thiếu soái không quen biết, Lục thiếu soái lại cứu mạng anh, về sau anh sẽ dốc hết khả năng để báo đáp ơn này của Lục thiếu soái.

Bỗng dưng, "xẹt" một tiếng, đèn dây tóc nhẹ nhàng nháy một cái.

Phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Tần Phù Sênh bất ngờ nói: "Lục thiếu soái cũng từng cứu mạng tôi."

Có một ngày, khi anh rơi vào đường cùng, là Lục thiếu soái ra tay cứu giúp, mới cứu anh ra khỏi cảnh khốn khó.

Từ ngày đó trở đi, Tần Phù Sênh đã thầm hạ quyết tâm.

Về sau nếu Lục thiếu soái có chuyện gì cần anh hỗ trợ, anh sẽ giúp Lục thiếu soái mà không chút do dự.

So với thời đại mênh mông này, tính mạng của bọn họ hèn mọn như sâu kiến, nhẹ như phù du.

Nhưng sâu kiến cũng có tim, phù du cũng có tín ngưỡng.

Lục thiếu soái cho bọn họ một con đường sống.

Sau này bọn họ sẽ trung thành đi theo Lục thiếu soái, dù có phải đánh đổ tất cả mọi thứ của bọn họ.

-

Nguyện vọng mà Lục Lẫm ước không trở thành sự thật, vào ngày hôn lễ diễn ra trong tháng sáu không có tuyết rơi.

Nhưng niềm vui nồng nhiệt hoàn toàn xua tan một chút tiếc nuối này, phải nói là điều ước này chẳng qua chỉ là một câu nói đùa thôi.

Hôn lễ của Lục thiếu soái và Khương đại tiểu thư có thể nói là chấn động cả Thượng Hải.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở Bách Nhạc Môn, nơi hai người gặp nhau lần đầu.

Ở trên tầng hai của một quán trà gần Bách Nhạc Môn, ba người Lục Lẫm từng cứu giúp sắp nghênh đón lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ.

Lâm Tinh Trầm xin nghỉ ở trường, cố ý đến xem đám cưới của Lục Lẫm và Khương Tự.

Tất nhiên là cậu không có khả năng xuất hiện trong danh sách khách mời đám cưới, nhưng cậu có thể nhìn đoàn xe hôn lễ từ trên tầng hai của quán trà, điều này đã có thể khiến cậu vô cùng thoả mãn.

Lâm Tinh Trầm trực tiếp lên tầng hai.

Mới vừa đi đến cuối cầu thang, chân cậu trượt một cái, vô thức kéo lấy quần áo của người đằng trước.

Người kia phát hiện quần áo bị người níu lại thì cau mày quay đầu.

Một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt phượng của anh lại càng lấp lánh sáng ngời.

Chính là Bùi Tư Việt.

Lâm Tinh Trầm biết là lỗi của mình, lập tức buông tay ra nói xin lỗi: "Xin lỗi anh, vừa rồi tôi không cẩn thận trượt chân."

Người đi cùng Bùi Tư Việt là Tần Phù Sênh, anh nghe thấy tiếng động từ bên này thì đi tới, khoác tay lên lan can cầu thang.

Anh rũ mắt nhìn xuống, có một đôi mắt phượng giống với Bùi Tư Việt.

"Không sao, tính tình cậu ta tốt lắm, sẽ không tức giận tuỳ tiện đâu."

Từ trước đến nay Tần Phù Sênh và Bùi Tư Việt không hợp nhau, anh cố ý nói ngược tính tình của Bùi Tư Việt.

Lúc này, bọn họ còn chưa biết thân phận của đối phương.

Sóng gió ngắn ngủi lắng lại, ba người nhìn nhau, không khí lại hơi xấu hổ.

Mãi đến khi tiếng xe bên ngoài vang lên, đoàn xe của tân lang và tân nương vừa lúc đi qua con đường dưới tầng. Dường như bầu không khí ồn ào náo nhiệt cũng truyền tới nơi này.

Lâm Tinh Trầm quay đầu đầu tiên, cậu nhanh chóng chạy về phía cửa sổ, dựa vào cửa sổ, vẻ mặt phấn khích nhìn chằm chằm vào đoàn xe dưới tầng.

Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh cũng nghĩ tới mục đích hôm nay của bọn họ.

Hai người một trước một sau chạy chậm đến trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Vào lúc xe của Lục Lẫm và Khương Tự đi tới dưới tầng.

Lâm Tinh Trầm bất ngờ hô to một câu: "Lục thiếu soái đám cưới vui vẻ!"

Vừa dứt lời, Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh bên cạnh cùng quay đầu, đồng thời tập trung vào cậu.

Lâm Tinh Trầm nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm.

Lâm Tinh Trầm quay đầu: "Anh... các anh nhìn cái gì?"

"Quan hệ của cậu và Lục thiếu soái là gì?"

Thấy dáng vẻ này của Lâm Tinh Trầm, Bùi Tư Việt cũng đoán được, lúc trước chắc chắn cậu có quen Lục Lẫm, đồng thời còn sùng bái Lục Lẫm.

Lâm Tinh Trầm khẽ hếch cằm theo bản năng: "Lục thiếu soái đã từng cứu tôi."

Nói xong, cậu lập tức bổ sung một câu: "Tôi cũng từng gặp mặt cô chủ Lục, thái độ của bọn họ với tôi rất thân thiết."

Dù Lâm Tinh Trầm và Khương Tự chỉ đi ngang qua nhau, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc lời cậu nói hơi khoa trương một chút.

Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh đều rất sùng bái và biết ơn Lục Lẫm.

Nghe thấy lời Lâm Tinh Trầm nói, bọn họ chợt thấy hơi không thoải mái, giống như đột nhiên sinh ra tâm lý ghen tỵ.

Đám Bùi Tư Việt cũng nói theo.

"Lục thiếu soái đã cứu tôi."

"Tôi cũng vậy."

Lâm Tinh Trầm bỗng nhiên muốn so kè một phen, cậu giả vờ vô tình hỏi một câu: "Thế các anh gặp Lục thiếu soái từ bao giờ?"

"Tôi ấy, gặp hồi mùa hè năm ngoái."

Lời này vừa thốt ra, Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh đều im lặng.

Thời gian bọn họ gặp gỡ Lục Lẫm đều muộn hơn Lâm Tinh Trầm.

Vừa nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Lâm Tinh Trầm lập tức hiểu rõ.

Cậu đè nụ cười trên khoé môi xuống, xem ra, cậu là người đầu tiên gặp Lục thiếu soái.

Bời vì đoạn nhạc đệm này, không khí cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa ba người Lâm Tinh Trầm không mấy vui vẻ.

Người vui vẻ nhất trong đó chỉ có Lâm Tinh Trầm.

Thậm chí Lâm Tinh Trầm còn quên mất vừa rồi cậu cố ý khoe khoang, trước khi đi lại hỏi thân phận và tin tức của hai người kia.

Cậu đưa ra đề nghị, chờ sau này có cơ hội sẽ hẹn gặp bọn họ.

Bọn họ đều không ngờ tới, hôm nay từ biệt, khi gặp nhau lần nữa thì đã sớm cảnh còn người mất.

-

Năm 1948.

Lục Lẫm qua đời tại Thượng Hải, không ai biết nguyên nhân cái chết của anh, nghe nói, trước khi anh đi rất bình tĩnh thản nhiên.

Chẳng biết tại sao, dường như Lục Lẫm đã lường trước được về cái chết của mình, sớm bàn giao hậu sự, giản lược tất cả nghi thức tang lễ, không cần phô trương.

Khi đó, Lâm Tinh Trầm đã trưởng thành, nghe được tin Lục Lẫm chết, cậu lập tức buông tất cả công việc xuống, xin nghỉ vài ngày để chạy về Thượng Hải.

Nhưng Lâm Tinh Trầm vẫn chậm một bước, cậu không đuổi kịp tang lễ của Lục Lẫm, tất nhiên cũng không thể nhìn mặt anh lần cuối.

Bởi vì khi Lục Lẫm còn sống yêu vợ của mình tha thiết, nên sau khi chết cũng chôn cùng với Khương Tự.

Hôm sau, Lâm Tinh Trầm đi đến trước mộ bọn họ bái tế.

Thượng Hải vào mùa đông, gió lạnh thấu xương. Giày giẫm trên mặt đất cứng rắn, nhiệt độ lạnh lẽo leo lên từ lòng bàn chân, Lâm Tinh Trầm không nhịn được rùng mình một cái.

Có lẽ là bởi vì gió đông vô tình, rõ ràng mộ bia sạch sẽ khô ráo, nhưng những đoá hoa trước mộ lại có vẻ lẻ loi quạnh quẽ.

Lâm Tinh Trầm đi đến trước bia mộ, cúi người, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hoa trước mộ. Bó hoa dựa trên bia mộ, gió nổi lên, cánh hoa khẽ rung.

Nhiều năm trước, Lục Lẫm cứu cậu một mạng, từ lần từ biệt hôm đó, đã rất lâu rồi cậu chưa gặp Lục Lẫm.

"Lục..." Lâm Tinh Trầm vừa mới phun ra một chữ, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng, không nói lên lời.

Qua nhiều năm như vậy, cậu có rất nhiều lời muốn nói với bọn họ, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Lục thiếu soái và Khương đại tiểu thư, hai người biết không?

Tôi không vì chuyện năm đó mà từ bỏ lý tưởng yêu nước của mình.

Sau đó, tôi tiếp tục học hành, đọc rất nhiều sách, còn viết một số bài báo mắng người Nhật Bản. Lúc vừa bắt đầu, tôi còn lo lắng sẽ lại bị người Nhật Bản bắt, nhưng cứ nghĩ đến hai người thì không sợ nữa.

Sau khi kháng chiến thắng lợi, tôi từng nghĩ đến việc đi tìm Lục thiếu soái, nhưng tôi không dám tới.

Hai người hãy tin tôi, mặc dù hiện tại tôi còn chưa trở thành người quá lợi hại, nhưng về sau nhất định sẽ làm được rất tốt.

Chỉ là...

Bất kể ngày sau tôi có ưu tú cỡ nào, hai người đều không nhìn thấy được.

Nghĩ tới đây, nước mắt Lâm Tinh Trầm không chịu khống chế lăn xuống gò má, cậu bụm mặt, cơ thể cao lớn cuộn lại, nghẹn ngào gào khóc trước bia mộ.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn lại thân thể đang run rẩy.

Gió đông thổi bụi đất dưới chân bay lên, nhẹ nhàng phất qua chân của người sau lưng.

Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, bởi vì nhiều năm không gặp nên còn mang theo chút cảm giác xa lạ.

"Lâm Tinh Trầm?"

Người Lâm Tinh Trầm cứng đờ, cậu ngừng khóc, quay đầu lại.

Người tới là hai người quen cũ, Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh.

"Chúng tôi gặp nhau dưới chân núi, không ngờ cậu cũng tới." Bùi Tư Việt chạy đến trước mộ, thả bó hoa trên tay xuống.

Trải qua thời gian mài dũa, khiến khí chất ngang bướng trên người anh phai nhạt không ít, nhưng sự sắc bén trên khuôn mặt vẫn chưa từng giảm đi chút nào.

Có lẽ là để cho bầu không khí bớt nặng nề, Bùi Tư Việt hơi giơ tay lên, vẫy nhẹ một cái: "Cái tay này của tôi đã xử lý không ít người Nhật Bản."

Không biết nghĩ tới điều gì, Bùi Tư Việt bỗng nhiên khẽ xuỳ một tiếng, giống như đang tự giễu. Thế thì sao? Còn không phải anh vẫn là một cô nhi sống lang bạt khốn khó ư?

Tần Phù Sênh lườm Bùi Tư Việt đầy ghét bỏ, lại nhìn về phía Lâm Tinh Trầm: "Những năm này, tôi vẫn luôn đọc những bài viết của cậu. Cậu tiến bộ rất lớn."

Lâm Tinh Trầm ngẩn ra, cậu không quen với việc được người khác khen ngợi, lắp bắp nói: "... Cảm ơn."

Chiến tranh thay đổi cuộc đời của rất nhiều người, ba người bọn họ vốn là cô nhi, phiêu bạt khắp nơi, bốn biển là nhà. Nhưng mặc kệ bọn họ đi tới đâu, chỉ cần nghĩ tới Thượng Hải, chắc chắn nội tâm sẽ trở nên mềm mại.

Đó là một loại cảm giác khó lòng diễn tả.

Nếu như cứ nhất định phải hình dung thì có lẽ là cảm giác của "nhà", là hậu thuẫn kiên cường cho bọn họ, khiến bọn họ có thể dũng cảm chạy về phía trước.

Tại sao lại là nhà?

Lục Lẫm và Khương Tự cứu mạng bọn họ, từ đó trở đi, bọn họ giống như có được sinh mạng mới.

Những năm qua, bọn họ đi khắp trời nam biển bắc, gặp phải khó khăn, cũng trải qua nguy hiểm, mỗi lần đều có thể cắn răng dựa vào hồi ức mà cố gắng vượt qua.

Ba người đứng yên trước mộ rất lâu, không hẹn mà cùng sinh ra một suy nghĩ.

"Nếu có cách có thể kéo dài sinh mạng của bọn họ thì tốt rồi."

Đang lúc bọn họ nói đến chuyện này, có một cô gái tóc ngắn chậm rãi đi đến trước mộ: "Có."

Khương Tư tên cũ là Giang Tư, nhiều năm trước khi bố cô muốn bán cô đi, cô được Khương Tự cứu.

Về sau, Khương Tự cho cô họ mới, cô cũng đổi sang họ Khương.

Khương Tự cho cô đi học, dạy cô cưỡi ngựa. Làm bạn bên cạnh Khương Tự, Khương Tư luôn trung thành tuyệt đối.

Cô ở lại phủ thiếu soái cùng Khương Tự, rồi tiếp xúc với phó quan Chu bên người Lục Lẫm lâu ngày nên nảy sinh tình cảm.

Lúc trước Khương Tự còn từng nói, nhất định phải cho cô vẻ vang gả chồng, sau khi cưới cũng không để phó quan Chu bắt nạt cô.

Đáng tiếc là, Khương Tự không thể nhìn thấy cảnh cô kết hôn đã gặp chuyện bỏ mình.

Thời gian nhoáng cái trôi qua, qua mười năm, Khương Tư sớm đã kết hôn với phó quan Chu, mặc dù thường xa cách hai nơi vì chiến sự, nhưng hôn nhân cũng coi như mỹ mãn hạnh phúc.

Nhưng vào năm ngoái, Khương Tư ở nhà nghe được tin tức phó quan Chu bỏ mạng trên chiến trường.

Vốn dĩ trên thế giới này đã không có gì khiến Khương Tư bận lòng, mong muốn duy nhất chính là hai ân nhân của cô có thể còn khoẻ mạnh sống sót.

Phó quan Chu nghe lệnh Lục thiếu soái nhiều năm như vậy, Khương Tư biết được một chuyện từ anh ấy.

Những năm này Lục thiếu soái vẫn luôn tìm biện pháp giúp Khương Tự sống lại khắp nơi.

"Tôi nghĩ, có lẽ Lục thiếu soái đã tìm được cách này." Khương Tư nói: "Điều này cũng có thể giải thích cho việc, vì sao ngài ấy không bệnh mà chết, tráng niên mất sớm."

Lâm Tinh Trầm, Bùi Tư Việt và Tần Phù Sênh nghe được lời Khương Tư nói thì không khỏi kinh ngạc.

Một đoàn người đi đến chùa, bọn họ không gặp được đại sư Tuệ Vân, lại hoặc là đại sư Tuệ Vân đoán được ý đồ đến của bọn họ nên không xuất hiện.

Bốn người quỳ trước tượng phật bảy ngày bảy đêm, mỗi lần hoà thượng trong miếu đến đưa cơm chay cho bọn họ đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Có lẽ là bởi vì lòng chân thành cảm động trời cao, vào khoảnh khắc bọn họ hôn mê, dường như họ nhìn thấy tượng phật chớp mắt, phật quang phổ chiếu.

Đời thứ hai, vốn dĩ Lục Lẫm và Khương Tự sẽ không gặp nhau.

Nhưng bốn người bọn họ thành kính, nối liền sợi dây tơ hồng giữa hai vợ chồng này.

Kiếp này ba cô nhi không trôi dạt khắp nơi, mà thành anh em nhà họ Lục.

Lâm Tinh Trầm đã mất đi tài văn chương kiếp trước, Lục Tư Việt cũng mất đi khả năng của mình, Lục Phù Sênh bị giam cầm trong bóng tối từ nhỏ...

Thứ bọn họ mất đi sẽ một lần nữa quay về, bởi vì Khương Tự xuất hiện.

Mà Khương Tư thì sao?

Cô chuyển thế thành thiên kim thật bơ vơ không nơi nương tựa của nhà họ Khương, tạm thời tiếp quản cơ thể của Khương Tự trước khi cô đầu thai.

Khương Tư vừa ra đời đã biết rằng mình đang đợi một người.

Nhưng tất cả ký ức kiếp trước của cô đã hoàn toàn biến mất, cô không biết khi nào người mình đợi mới đến.

Khương Tư chỉ là chấp nhận số mệnh, điều kỳ lạ là, cô không cảm thấy khổ, bởi vì sâu trong đáy lòng có một âm thanh nói với cô, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.

Khương Tư được đón về nhà họ Khương, sau đó lại trở thành cô chủ Lục có tiếng không có miếng ở nhà họ Lục.

Vào ngày nào đó, Khương Tư xui thần quỷ khiến đột nhiên lại uống thuốc tự sát, khoảnh khắc trước khi chết, cô nhớ lại tất cả.

Khương Tư nhìn thấy Khương Tự xuyên đến, trên mặt là vẻ kiêu ngạo tuỳ ý quen thuộc.

Cô biết, người cô đã chờ đợi cả đời cuối cùng cũng xuất hiện.

Hi vọng kiếp này đại tiểu thư của cô và Lục thiếu soái có thể có một kết cục tốt đẹp.

Ý nghĩ này chợt nảy lên trong đầu Khương Tư, sau khi giải quyết xong tâm nguyện, cô mở mắt lần nữa.

Trước mắt là một đôi vợ chồng, trong mắt họ tràn ngập yêu thương.

Đôi mắt trong trẻo sạch sẽ của trẻ nhỏ phản chiếu hình dáng bố mẹ. Trí nhớ của cô tan biến, một cánh cửa mới mở rộng trước mắt cô.

Báo đáp ơn tình của Khương Tự, Khương Tư cũng có được một cuộc sống mới ở một thế giới khác.

Cô có được gia đình hạnh phúc, bố mẹ chưa từng cãi vã, dốc lòng dạy dỗ cô trưởng thành.

À đúng rồi, cạnh nhà Khương Tư có một gia đình họ Chu, anh trai nhà họ Chu vừa hay lớn hơn cô vài tuổi.

Khương Tư cũng không biết tại sao, nhưng vào lần đầu tiên nhìn thấy anh trai hàng xóm cô đã có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như bọn họ đã gặp mặt từ trước kia rất lâu.

Bắt đầu từ khi cô còn bé, anh trai nhà họ Chu luôn che chở cô lớn lên, sau khi đi học, các bạn học cũng đối xử với cô rất tốt.

Cuộc đời của Khương Tư bình an trôi chảy, bạn bè đều rất hâm mộ cô.

Cô luôn cảm thấy, cuộc đời này cô ấy thật sự là người may mắn nhất trên thế giới.

-

Trước khi Lục Lẫm qua đời, đến phần cuối của sinh mệnh, dường như anh có một linh cảm.

Rất nhanh thôi là anh có thể gặp mặt Khương Tự, giây phút nhắm mắt lại, ánh mắt của anh đầy sự giải thoát và thoải mái.

Khi Lục Lẫm mở mắt ra lần nữa, anh lẻ loi trơ trọi đứng ở một vùng đất hoang vu, đằng trước là một cánh cửa u ám.

Nơi này không chia ngày đêm, cả ngày không trung đều là màu xám đen.

Bốn phía giống như có một lá chắn vô hình, nhốt tất cả những linh hồn không chốn về ở trong đó.

Trên tấm bia đá bên cạnh cửa chính khắc ba chữ. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Thành phố chết.

Chữ viết đen đặc, dường như chỉ cần nhìn một cái thì sẽ bị hút vào trong đó.

Nếu là người thường nhìn thấy hình ảnh này thì tất nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng lúc Lục Lẫm nhìn thấy Thành phố chết thì anh biết mình đã đến đúng chỗ.

Khương Tự chết vì tai nạn xe cộ và ngạt thở trong đám cháy, cô thuộc về người chết yểu, linh hồn của cô cũng sẽ dừng ở nơi này.

Lục Lẫm không chút do dự bước lên trước, còn chưa đi vào cửa đã bị Âm sai canh cửa ngăn lại.

Âm sai mặt không biểu tình: "Ngươi không thuộc về nơi này."

Đúng là Lục Lẫm không thuộc về nơi này, nhưng anh đến đây vì Khương Tự.

"Tôi tới đây vì vợ của mình."

Đại sư bị sự chân thành của Lục Lẫm cảm động, cố ý cho Lục Lẫm một cơ hội, bảo anh đi đến Thành phố chết gặp mặt Khương Tự một lần trước khi luân hồi.

Xem như làm tròn nguyện vọng cuối cùng của anh.

Bởi vì Lục Lẫm từ bỏ tất cả để đối lấy Khương Tự sống lại, nhưng vận mệnh sau này của bọn họ chưa chắc đã lại liên quan tới nhau.

Có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.

Ánh mắt Âm sai chuyển sang Lục Lẫm, dừng lại rất lâu mới quay đầu nhìn sang nơi khác.

"Ngươi chỉ có thời gian ba ngày, vừa đến thời gian thì hãy trở lại nơi ngươi nên đi."

Nói xong, Âm sai không lên tiếng nữa, tiếp tục im lặng.

Lục Lẫm thở phào một hơi, cuối cùng đi vào cánh cửa kia.

Bầu trời bên trong và bên ngoài không có khác biệt quá lớn, những hồn phách chết do sự cố ngoài ý muốn kia đều đã khôi phục hình dáng lúc ban đầu.

Khuôn mặt họ sạch sẽ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng mờ mịt thiếu sức sống.

Giống như là đã quên mất ký ức kiếp trước.

Thời gian cho Lục Lẫm không nhiều, anh nhất định phải nhanh chóng tìm được Khương Tự.

Chỗ này không khác nhân gian là mấy, cũng có nhà cửa và kiến trúc như thế gian.

Nhưng vẫn có sự khác nhau như trời với đất.

Vì tìm kiếm Khương Tự, Lục Lẫm không ngừng lại dù chỉ một giây, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không được như mong muốn, thứ anh chờ được chỉ là nỗi thất vọng hết lần này đến lần khác.

Khương Tự giống như đã biến mất khỏi thế giới của anh.

Thành phố chết không có ban ngày và đêm tối, Lục Lẫm không cách nào phán đoán xem anh còn có thể ở lại bao lâu.

Thời gian càng trôi qua, Lục Lẫm càng cảm thấy khẩn trương, dường như trái tim anh bị một đôi bàn tay to lớn bóp chặt.

Rõ ràng trái tim anh đã ngừng đập, Lục Lẫm lại cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu như anh lại không có thu hoạch gì, anh chắc chắn sẽ ôm tiếc nuối và hối hận cả đời mà rời đi.

Cho tới ngày cuối cùng, Âm sai tìm được Lục Lẫm.

"Ngươi chỉ còn nửa ngày."

Có lẽ là nghe được lời cầu khấn của anh, Lục Lẫm tìm được Khương Tự vào giây phút cuối cùng.

Lúc ấy, Khương Tự đang ngồi trên một bàn đu dây, cô mặc sườn xám màu xanh sứ, trong Thành phố chết không phân biệt ngày đêm, giống như một vệt màu tươi sáng đọng lại.

Nhưng Khương Tự lại thiếu đi nụ cười dĩ vãng, cô im lặng ngồi trên bàn đu dây.

Khương Tự nhẹ nhàng đạp chân đu lên trước, bàn đu dây cũng lay động theo, giống như chỉ là động tác lặp lại như máy móc.

Âm thanh kẽo kẹt vang lên trong không khí rồi nhanh chóng tiêu tán.

Lục Lẫm nhìn Khương Tự ngồi trên bàn đu dây, vô thức nắm chặt tay.

Trong phủ thiếu soái cũng có một bàn đu dây giống cái này.

Khương Tự thích nhất là ngồi trên bàn đu dây, ngửi mùi hoa hồng trong vườn vào buổi chiều, những bông hoa đó đều là Lục Lẫm tự tay trồng.

Bước chân Lục Lẫm ngừng lại, anh nhìn Khương Tự, chợt sinh ra cảm giác cận hương tình khϊếp.

Anh sợ Khương Tự trước mặt chỉ là ảo giác của mình.

Hồn phách trong Thành phố chết đều có kỳ hạn, bọn họ ngừng ở nơi này càng lâu, ký ức khi còn sống sẽ biến mất càng nhanh.

Đến trước khi ký ức hoàn toàn biến mất, cánh cửa luân hồi mở ra, bọn họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Quên hết kiếp trước, cuộc đời mới sẽ tới.

Chẳng biết tại sao, Khương Tự không còn bất cứ ký ức nào, nhưng vẫn luôn ở lại Thành phố chết.

Rất lâu không muốn rời đi.

Dường như là lo lắng chuyện gì đó, ngăn cản bước chân cô.

Ngay cả bước chân của Lục Lẫm cũng trở nên cẩn thận, anh đi tới trước mặt Khương Tự, níu chặt bàn đu dây cô đang ngồi, âm thanh kẽo kẹt nháy mắt ngừng lại.

Một giây sau, ánh mắt Khương Tự nhìn sang anh.

Đôi mắt sạch sẽ, giống như đứa trẻ sơ sinh.

Lục Lẫm quỳ một gối xuống, ngồi xổm trước mặt Khương Tự.

Vừa định lên tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Ánh mắt Khương Tự mờ mịt, lại sinh ra lòng tò mò với người đàn ông trước mặt.

Cô chủ động vươn tay, vừa vặn chạm vào nước mắt của anh.

Khương Tự nghiêng đầu: "Anh là ai?"

Trong lời nói, hoàn toàn không nhớ rõ quá khứ giữa cô và Lục Lẫm.

Chuyện đau khổ nhất, không có gì hơn gặp lại mà không quen biết.

Xem như Lục Lẫm đã cảm nhận được một cách rõ ràng.

Lục Lẫm cố gắng khiến bản thân mỉm cười: "Anh là chồng của em."

Khương Tự không hiểu: "Chồng?"

Đối với từ ngữ xa lạ này, Khương Tự căn bản không thể liên tưởng đến Lục Lẫm.

Cô chỉ là nhìn Lục Lẫm thêm vài lần rồi dời ánh mắt, ngắm nhìn Thành phố chết không có biên giới.

Lục Lẫm cười một tiếng, nụ cười có hơi đắng chát.

"Nhớ đến tìm anh đấy, anh sẽ chờ..." em.

Lục Lẫm còn chưa nói xong, lại không nhịn được rơi nước mắt, anh mạnh mẽ nén xuống, đôi mắt bị anh nghẹn đến đỏ bừng.

Khi Khương Tự tỉnh lại lần nữa, cô sẽ quên đi những ký ức trong Thành phố chết, cũng sẽ không nhớ rõ anh đã từng từ bỏ tất cả để tới đây tìm cô.

Huống hồ, anh từ bỏ tất cả ký ức, tên họ, tình cảm.

Khương Tự phải tìm anh thế nào đây?

Cơ hội như vậy quá mong manh, không phải ư?

Lục Lẫm ngắm nhìn sườn mặt tinh xảo của Khương Tự, lông mi đen như lông quạ rủ bóng trên mặt cô.

Lục Lẫm đột nhiên sửa lời: "Lời vừa nói không tính, anh lặp lại một lần nữa."

"Nhất định cuộc đời tiếp theo của em cũng phải rạng rỡ tuỳ ý."

"Còn nữa, xin lỗi em."

Tiếng xin lỗi này là lời Lục Lẫm đã muốn nói từ rất lâu rồi, anh hứa hẹn sẽ bảo vệ Khương Tự, nhưng không bảo vệ được cô khỏi tay kẻ khác.

Hôm đó, xe của Khương Tự bị động tay động chân mới có thể xảy ra tai nạn.

Bởi vì Đổng Trì Uyên không biết Lục Lẫm tạm thời có việc rời đi, không ngồi trên chiếc xe đó.

Người chết vốn phải là anh, Khương Tự lại thay thế anh, cô mới gặp phải chuyện đó.

Đây là điều khiến Lục Lẫm xót xa ân hận nhất.

Lục Lẫm nhận ra thời gian của mình không còn nhiều, bàn tay đang nắm lấy bàn đu dây của anh bắt đầu trở nên trong suốt, anh sắp biến mất khỏi thế giới này.

Sắp vĩnh biệt Khương Tự.

Dường như Khương Tự cũng cảm giác được gì đó, cô bỗng nhiên cúi người xuống, mặt áp gần lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kỳ lạ trước mặt.

Những lời kỳ lạ vừa rồi, cô chẳng nghe hiểu lấy một lời.

Lục Lẫm rũ mắt, thời gian trôi qua từng giây từng phút, anh chờ đợi vận mệnh tuyên án.

Giây sau, trên mặt anh nhiều ra một xúc cảm mềm mại, đang xoa đi những giọt nước mắt trên mặt anh.

Lục Lẫm bỗng nhiên ngẩng đầu, Khương Tự vẫn là dáng vẻ mờ mịt kia.

Cơ thể Lục Lẫm nhanh chóng trở nên trong suốt, anh nắm chặt tay Khương Tự, khẽ hôn một cái.

Giờ phút này, anh không còn sợ hãi gì nữa.

"Anh vẫn luôn không dũng cảm bằng em, là em dạy anh biết, yêu một người thì tuyệt đối đừng buông tay. Hiện tại, anh làm được rồi."

"Nếu như chúng ta đều có kiếp sau, sao lại không có cơ hội trùng phùng chứ?"

Khương Tự vẫn nghiêng đầu nhìn Lục Lẫm, không có chút cảm xúc nào.

Lục Lẫm không sốt ruột, chỉ cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình.

"Em biết, từ trước đến nay trái tim anh chỉ nhảy lên vì em."

Giọng nói trầm thấp của Lục Lẫm càng giống như một lời hứa, một lời thề.

Khi chữ cuối cùng vang lên, Lục Lẫm hoàn toàn biến mất, không còn liên quan với thế giới này.

Khương Tự luống cuống đứng dậy, muốn nắm lấy Lục Lẫm đang biến mất.

Tay của cô bắt hụt, trong lòng bàn tay chỉ còn lại không khí hư vô.

Khương Tự đứng tại chỗ, nước mắt đột nhiên trượt ra từ khoé mắt.

-

Đêm khuya, tại một bệnh viện ở thành phố A.

Một đứa bé chào đời.

Tiếng khóc chỉ vang lên một tiếng rồi biến mất.

Y tá đỡ đẻ ôm đứa trẻ vừa ra đời, cảm thấy kỳ lạ.

Bất kể cô ấy vỗ về và trêu chọc thế nào, đứa trẻ đều không cười không khóc.

Bởi vì tính cách trời sinh của Lục Lẫm, tuổi thơ của anh gắn liền với hai từ cô độc.

Nhưng anh lại không cảm giác được, cũng không muốn thay đổi tình trạng này, với anh mà nói mọi thứ đều là nhẹ bẫng, không cách nào kí©h thí©ɧ cảm xúc trong lòng anh.

Chờ sau khi bố Lục qua đời, Lục Lẫm tiếp nhận tập đoàn nhà họ Lục.

Anh đè những người ngo ngoe rục rịch xuống mà không tốn chút sức lực nào, trở thành người nắm quyền chính thức.

Bên ngoài có lời đồn nói, Lục Lẫm tính tình lạnh nhạt, là một kẻ không có trái tim.

Dường như tâm trạng của anh chưa từng mạnh mẽ dao động vì bất cứ ai.

Mãi đến cái đêm Lục Lẫm về nước, tuyết chợt rơi xuống.

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Bầu trời đêm đen như mực, bông tuyết lất phất thấm lạnh, rào rào rơi bên ngoài cửa sổ nhà họ Lục.

Bên ngoài tuyết bay múa, trong phòng ấm áp như xuân.

Lục Lẫm đã lâu không trở về nhà đứng trên bậc thang, anh nghe thấy tiếng cửa chính dưới nhà mở ra.

Cửa mở, ánh mắt anh rơi xuống.

Đó là người vợ mới cưới đã lâu anh không gặp.

Cô mặc một bộ sườn xám tinh xảo, vào khoảnh khắc cô ngước mắt lên, ánh mắt linh động rạng rỡ.

Dường như trời sinh đã là tiêu điểm trong đám đông, có thể nắm giữ cuộc đời của chính mình, sống tuỳ ý chói mắt.

Mới chỉ nghĩ tới điểm này, đáy lòng Lục Lẫm lại sinh ra một loại chờ mong vô hình.

Ánh mắt Lục Lẫm và người vợ mới cưới gần như người xa lạ này chạm mặt nhau.

Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng nhịp tim mình dần dần tăng tốc, nổ vang trong l*иg ngực.

Cảm giác chưa từng có mạnh mẽ xông vào.

Đôi môi mỏng của Lục Lẫm khẽ mở, gọi một tiếng: "Cô chủ Lục."

Ký ức đã biến mất chuẩn bị mở ra bất cứ lúc nào, trái tim yên lặng đã lâu của anh cũng bắt đầu nhảy lên lần nữa.

Tất cả đều bắt nguồn từ một cái tên, Khương Tự.

Bởi vì Khương Tự đến, Lục Lẫm bị đóng chặt cửa lòng lại lần nữa có cơ hội yêu người khác.

Quỹ đạo của kiếp trước và kiếp này trùng lên nhau.

Đúng như lời Lục Lẫm hứa với Khương Tự.

Trái tim anh chỉ nhảy lên vì Khương Tự.