Chương 15: Làm Phiền

Sau khi vết thương trên người Trọng Nhất Lễ lành lại, Chu Dự Chấp rốt cục cũng bắt đầu thực hiện ước định trước đó, nếu không còn việc gì thì không thể đi vào phòng cô, gặp ở trường cũng chỉ giống như một người xa lạ, không còn cùng cô có bất kỳ ánh mắt hoặc hành động trao đổi nào.

Hơn nữa lần Trọng Nhất Lễ kia cố ý vô tình tiết lộ với Chu Thành rằng Trịnh Hi ở trường cũng không ít lần trêu chọc cô, gần đây Trịnh Hi ở trường cũng luôn tránh cô đi.

Thiếu đi hai phiền toái lớn nhất, cuộc sống học đường của Trọng Nhất Lễ quả thực quá yên tĩnh.

Ngày thứ sáu trong nhà Tần Nam có việc, đội bóng rổ kết thúc huấn luyện trước nửa giờ, Trọng Nhất Lễ cùng Chu Nghiêu đi trả lại thiết bị huấn luyện cho phòng tập thể dục, trước khi ra khỏi cửa lại bị ấn ở phía sau cửa sắt trong phòng thiết bị hôn thật lâu.

Từ tuần trước Chu Nghiêu bị nữ y giảng dạy một trận, mỗi lần cùng Trọng Nhất Lễ thân thiết đều rất khắc chế, nhưng anh có khắc chế thế nào cũng chỉ là một thiếu niên hơn nửa tuổi, bạn gái thiên kiều bá mị mỗi ngày ở bên người, nhịn được nhất thời, lại nhịn không được cả đời.

Thời điểm ở trên người Trọng Nhất Lễ còn ngửi được mùi thuốc, Chu Nghiêu còn có thể nhớ tới thân thể học tỷ chưa khôi phục hoàn toàn, cố nén dục hỏa trong đáy lòng ngày càng thịnh, nhưng hai ngày gần đây học tỷ đều không bôi thuốc, đây có phải là ý nghĩa anh có thể làm càn một chút hay không?

Khi hai cánh tay củ cải trèo lên cổ mình, Chu Nghiêu chợt nhớ tới chuyện tối hôm đó học tỷ từng cho phép anh làm, khi đó xúc cảm mềm mại phảng phất như đến nay vẫn còn quanh quẩn trên đầu ngón tay, trong khoảng thời gian ngắn đem máu cả người Chu Nghiêu đều thiêu đốt sôi trào, dòng nhiệt ào ào từ ót chảy thẳng xuống hạ thể.

Chu Nghiêu hai tay nâng chân Trọng Nhất Lễ, ôm cô lên không trung, vừa hôn môi, vừa cước bộ lung tung ôm cô ngồi lên bàn trống gần đó.

"Học tỷ, tôi có thể không..."

Giọng nói Chu Nghiêu rất dính rất dính, hai cánh môi mỏng dán vào bên tai Trọng Nhất Lễ hàm hồ không rõ thỉnh cầu, nhưng câu hỏi còn chưa kịp nói hết, bàn tay của anh đã sờ đến thắt lưng Trọng Nhất Lễ.

Gần hai tuần thời tiết chuyển lạnh, Trọng Nhất Lễ mặc áo sơ mi đồng phục học sinh, còn mặc thêm một chiếc áo sơ mi dày vừa ấm áp, lúc này lại thuận tiện cho Chu Nghiêu gạt áo khoác ra, tự nhiên rút áo sơ mi của Trọng Nhất Lễ ra khỏi thắt lưng váy đồng phục học sinh.

Chạm vào làn da mềm mại trên thắt lưng Trọng Nhất Lễ, Chu Nghiêu hít sâu một hơi, sau đó dừng động tác trước khi lý trí biến mất, tràn đầy chờ mong nhìn cô, "Học tỷ, em muốn sờ sờ chị..."

Muốn sờ chỗ nào không cần nói cũng biết.

Thiếu niên tuổi teen luôn có sự tò mò lớn nhất về cơ thể của người khác giới.

Trọng Nhất Lễ không lên tiếng, nhưng sau nụ hôn kịch liệt, đôi mắt sóng nước gợn sóng kia hiển nhiên đã ngầm đồng ý hết thảy.

Trọng Nhất Lễ phủ mu bàn tay của Chu Nghiêu, năm ngón tay mảnh khảnh từ phía sau nắm lấy bàn tay, giống như buổi tối hôm đó, lại một lần nữa dẫn anh thăm dò thân thể của mình.

Chẳng qua lúc này đây không cách quần áo nữa.

Áo ngực của Trọng Nhất Lễ còn chưa cởi hết, đầu ngón tay Chu Nghiêu từ dưới vải ren chen vào, chỉ cần hai đầu ngón tay chọc vào bộ ngực giống như đậu hũ mềm, Chu Nghiêu cũng đã hưng phấn đến sắp không thở nổi.

Lúc trước lần đó không sờ hết cũng đã đủ hưng phấn, lúc này đây nói cái gì cũng phải sờ đủ.

Áo ngực trong nháy mắt liền bị đẩy lên ngực, cổ áo sơ mi thiếu nữ phồng ra hình dạng nội y bóp chặt, bầu sữa nặng trịch tràn đầy lòng bàn tay Chu Nghiêu, thiếu niên mừng như điên cùng xúc động tất cả đều biểu hiện trên mặt.

Trọng Nhất Lễ rút tay mình về từ dưới áo sơ mi, một giây sau, Chu Nghiêu liền bắt đầu vô tư kẹp mũi nhũ hoa cứng rắn kia vuốt ve.

Hấp thu giáo huấn lần trước, lần này Chu Nghiêu cố ý nhẹ nhàng không làm cô đau nữa, nặng nhẹ chậm rãi trêu chọc Trọng Nhất Lễ, làm cô liên tiếp phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Nhưng Chu Nghiêu lại dần dần bất mãn với điều này, bàn tay ban đầu đặt trên đầu gối Trọng Nhất Lễ lặng yên không một tiếng động dọc theo đùi bóng loáng của thiếu nữ chui vào trong váy.

Anh chớp chớp ánh mắt ướt sũng như chó con: "Học tỷ, tôi cũng muốn sờ sờ phía dưới..."

Ngay khi bàn tay dưới váy sắp về đích, cửa sắt trong phòng thiết bị đột nhiên "phanh" một tiếng bị người đẩy ra.

Hai người ngán ngẩm đều bị tiếng vang lớn bất thình lình này làm cho sợ hãi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

Thấy rõ ngũ quan của người mở cửa, Chu Nghiêu thốt lên: "Anh Dự chấp?”

Nhưng trong lúc may mắn người đi vào là Chu Dự Chấp, Chu Nghiêu cũng ý thức được hai tay mình giờ phút này còn chôn dưới quần áo của đàn chị, cảnh tượng như vậy đặt ở trước mặt anh họ quả thực không ổn, vì thế lập tức thu tay lại, lại dời thân thể ngăn trở ánh xuân có thể tiết lộ trước người Trọng Nhất Lễ.

Chu Dự Chấp giật giật khóe miệng: "Quấy rầy chuyện tốt của hai người.”

Chu Nghiêu xấu hổ nở nụ cười hai tiếng.

Chu Dự Chấp chưa từng nhìn bọn họ lần thứ hai, ném bóng rổ trong tay về trong giỏ rồi đóng cửa rời đi.

Bầu không khí khô nóng đã bị phá hủy.

Lúc Chu Nghiêu quay đầu lại, Trọng Nhất Lễ đã sửa sang lại nội y một lần nữa.

Đối với tầm mắt bất mãn của Chu Nghiêu, Trọng Nhất Lễ cười từ trên bàn nhảy xuống, nắm lấy tay anh thuận miệng hứa: "Lần sau.”

+++

Ngày hôn lễ chọn vào ngày sinh nhật lần thứ 45 của Chu Thành, dù sao cũng là lần kết hôn thứ hai, lại bận tâm đến Chu Dự Chấp, Chu Thành cẩn thận cân nhắc qua đi vẫn không lựa chọn đại sự, ngày hôn lễ cũng chỉ đơn giản mời người nhà hai nhà đến biệt thự làm khách.

Chu Nghiêu xuống xe bước vào biệt thự mãi sau này mới nhận ra, lần trước anh đưa đàn chị về nhà, nhìn theo cô vào căn biệt thự kia hình như chính là nơi này, chẳng qua đêm đó trong đầu Chu Nghiêu đều nghĩ đến chuyện đàn chị muốn chia tay với anh, hoàn toàn không ý thức được lúc ấy mình đang đứng trước cửa nhà anh họ.

Chu Nghiêu ôm nghi hoặc đi vào cửa lớn, sau đó thật sự ở trên cầu thang nhà anh họ thấy Trọng Nhất Lễ.

Bạn gái anh ta.

Nhà Chu Nghiêu đến sớm, Chu Thành vội vàng xuống lầu nghênh đón, khi đó Trọng Nhất Lễ liền đi theo phía sau Chu Thành, cúi đầu xách váy dài sa ting màu trắng, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Đàn chị trang điểm, khuôn mặt vốn xinh đẹp dưới lớp trang điểm sáng bóng làm nổi bật càng thêm tinh xảo động lòng người.

Chu Nghiêu đứng ở phòng khách, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trọng Nhất Lễ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Nghiêu thì khóe miệng mím môi cười, lặng lẽ làm thủ thế im lặng với anh.

Sau bữa tối, mấy người lớn còn náo nhiệt uống rượu nói chuyện phiếm trên bàn ăn, Chu Nghiêu lấy cớ đi vệ sinh lẻn ra, vài phút sau liền ở cầu thang lầu bốn chờ Trọng Nhất Lễ lên lầu.

Trên mặt Chu Nghiêu không giấu được ý cười, anh ôm chặt Trọng Nhất Lễ, cọ cọ tóc cô làm nũng: "Học tỷ, chị và anh Dự Chấp đều đã thành người một nhà, vì sao vẫn giấu diếm không nói cho em biết!”

"Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết, có phải là kinh hỉ hay không?"

“Ừm!” Chu Nghiêu từ bên tai Trọng Nhất Lễ hôn đến khóe miệng: "Học tỷ, em thật cao hứng, chúng ta đây chính là hôn thêm lần nữa.”

Chu Nghiêu cao hứng sắp phát điên rồi, lúc ăn cơm không nhúc nhích liền liếc về phía Trọng Nhất Lễ, số lần nhiều đến mức ngay cả mẹ anh cũng nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở anh nhìn chằm chằm người ta như vậy rất không lễ phép.

Nhưng anh cao hứng không chỉ là cái gọi là "hôn thượng gia thân", càng là bởi vì mùi hương trên người anh họ Dự Chấp và học tỷ mà anh ngửi thấy làm khó đoán, dưới sự ràng buộc của gia đình hiện giờ tựa hồ đều có thể giải thích.

Bởi vì sống với nhau, việc sử dụng cùng một loại dầu gội đầu và chất tẩy rửa là bình thường.

Hơn nữa anh không cần lo lắng đề phòng học tỷ có thể có tình cảm với anh Dự Chấp hay không, bọn họ hiện tại chính là kế huynh muội trên cùng một sổ hộ khẩu!

......

Lúc Chu Dự Chấp cơm nước xong đi lên lầu, lại một lần nữa rất không trùng hợp nhìn thấy đôi tình nhân ở góc hành lang.

Chu Nghiêu cúi đầu, một tay nâng cổ Trọng Nhất Lễ hôn cô, tay kia thì giấu ở trong làn váy rộng thùng thình của cô tùy ý làm loạn.

Làn váy vốn dài đến mắt cá chân chất đống trên cánh tay gầy gò của thiếu niên, bắp chân thẳng tắp mảnh khảnh bởi vậy mà bại lộ dưới ánh đèn u ám của hành lang.

Cũng bởi vậy mà bại lộ trong tầm mắt của Chu Dự Chấp.

......

"Chu Nghiêu."

Chu Dự Chấp dừng lại sau lưng anh.

"Anh?" Chu Nghiêu hoảng sợ, theo bản năng ôm Trọng Nhất Lễ vào lòng: "Có chuyện gì sao?”

Chu Nghiêu khẩn trương nhìn chằm chằm anh, tầm mắt Chu Dự Chấp lại đặt ở trên người đang xem vở kịch với hai con mắt hồ ly trên vai Chu Nghiêu: "Chú Hai ở dưới lầu tìm cậu.”

“A nha được, em đi xuống đây."

Chờ Chu Dự Chấp đi xa, Chu Nghiêu mới buông Trọng Nhất Lễ ra, lại nặng nề hôn cô như hai vợ chồng nhỏ mới lưu luyến xuống lầu.

Chu Dự Chấp mặt lạnh lùng đi về phía cửa phòng mình, nhưng tay còn chưa chạm tới tay nắm xoay cửa, bước chân đã quay trở lại.

Khi đó Trọng Nhất Lễ còn đứng tại chỗ đem dây đeo trượt xuống kéo về bả vai, cho dù là nghiêng mặt, cũng có thể làm cho người ta thấy rõ son môi đậm sau khi hôn nhau đã dây ra ngoài khóe miệng.

......

Chu Dự Chấp dừng lạ trước mặt Trọng Nhất Lễ nửa giây, lúc ngước mắt lần nữa dường như nghĩ thông suốt cái gì đó, con ngươi đen kịt cuốn theo một lát bình tĩnh trước khi mưa gió đến, trong nháy mắt tiếp theo liền không thể nói, kéo lấy khuỷu tay cô.