Chương 14: Trò Hề

Lúc Chu Dự Chấp về đến nhà, vừa vặn bắt kịp một vở kịch đã được dự tính từ lâu.

—— Từ nửa tháng trước anh đã chờ mong mẹ con họ Trịnh kia.

Lúc Chu Dự Chấp ở cửa thay giày, Chu Thành và Trịnh Linh vốn còn ở trong phòng khách cho nhau ăn hoa quả và tán tỉnh, thì có tiếng vật nặng rơi xuống sàn từ cầu thang trên tầng hai.

Tất cả mọi người trong phòng khách theo bản năng nhìn qua, từ góc nhìn dưới lầu, vừa vặn có thể nhìn thấy hơn phân nửa thân thể lung lay sắp đổ treo bên ngoài cầu thang, mái tóc dài nguy hiểm rơi xuống bậc thang dưới, phảng phất hơi động một chút sẽ từ lầu hai lăn xuống.

Biệt thự im lặng hai giây, người dưới lầu chỉ có thể nhìn thấy Trọng Nhất Lễ gắt gao nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó, gian nan cắn chữ: "Trịnh Hi, tôi biết cô không thích tôi, cho nên cô ở trường không muốn gặp tôi, tôi cũng có thể lý giải, nhưng cô không thích tôi, cũng không thể không được tôi cho phép lấy đi hộp trang sức của tôi đi!”

Hộp trang sức nào? Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?

Trịnh Hi đứng ở góc chết của tầm nhìn, kinh ngạc nhìn Trọng Nhất Lễ vừa rồi khi lên cầu thang đột nhiên ngã xuống trước mặt mình.

Trọng Nhất Lễ nói hốc mắt đỏ bừng: "Cô lấy cái gì khác tôi cái gì cũng không nói, duy chỉ có cái hộp trang sức kia là quà sinh nhật bảy tuổi của tôi, mẹ tôi đặc biệt tìm nhà thiết kế cho tôi..."

Trịnh Hi cũng không nghe cô nói xong, thẹn quá hóa giận đến gần, khuôn mặt hung thần ác sát xuất hiện trong tầm mắt mọi người dưới lầu: "Trọng Nhất Lễ, cô…, con mẹ nó đừng có dở trò.”

Lúc này thân hình Trọng Nhất Lễ run lên, bả vai khẽ run rẩy tựa như đang khóc, có lẽ cực kỳ sợ bộ dáng này của Trịnh Hi.

Ý thức được không thể để mặc tình hình tiếp tục phát triển, Chu Thành và Trịnh Linh vội vàng buông mâm trái cây xuống, bước nhanh lên cầu thang.

Chu Dự Chấp đi dép lê, một tay xách cặp sách, vui vẻ tự đắc đi theo phía sau hai người.

"Hai chị em làm sao mà lại cãi nhau?" Chu Thành với tư cách là người đứng đầu một nhà bây giờ, tất nhiên là phải phụ trách hòa giải phân tranh giữa hai chị em.

Chu Thành đi trước Trịnh Linh một bước kéo Trọng Nhất Lễ từ trên mặt đất lên, vỗ nhẹ bụi bặm trên lưng cô, lại vuốt ve bả vai cô ân cần nói: "Nhất lễ, con mau nói cho chú nghe, con và em gái cãi nhau vì chuyện gì?”

Thái độ của Chu Thành đã hướng về phía Trọng Nhất Lễ.

Trọng Nhất Lễ mặt mày rũ xuống, khóe mắt còn ngân ngấn nước, dưới ánh mắt Chu Thành nhìn chăm chú dường như lơ đãng liếc Trịnh Hi một cái, rồi lại lắc đầu không muốn nói nhiều.

Trịnh Hi nhìn biểu tình điềm đạm đáng thương của Trọng Nhất Lễ, rốt cục ý thức được mục đích của cô là gì, cô ta không nói nên lời quát một tiếng, chỉ vào Trọng Nhất Lễ hướng Trịnh Linh cầu xin giúp đỡ: "Mẹ, Trọng Nhất Lễ đang nói dối, con làm sao có thể lấy…——"

"Mẹ ơi." Trọng Nhất Lễ cắt ngang Trịnh Hi, run rẩy chất vấn Trịnh Linh: "Chẳng lẽ cái hộp trang sức kia không phải chỉ có một cái trên thế giới sao? Lúc trước khi mẹ tặng nó cho con rõ ràng đã nói như vậy! Lúc trước con còn tưởng rằng lúc thu dọn hành lý bị mất, vẫn không tìm được khổ sở đã lâu, nhưng vừa rồi con đi ngang qua phòng em gái, nhìn thấy cái hộp trang sức kia rõ ràng đặt ở trên bàn của em ấy! Mẹ cũng mua cho em gái à? Vậy tại sao mẹ lại nói dối con?”

Từng chữ từng chữ như khóc ra máu.

Chu Dự Chấp thiếu chút nữa ném cặp sách xuống đất để vỗ tay, nhất là giọt nước mắt treo lơ lửng phía dưới mắt trái của cô, lê hoa như mưa, tư thái yếu thế của tôi thấy vẫn còn thương so với cảnh khóc của nữ chính trong bộ phim tối hôm qua còn chân thực hơn, cho dù ai xem cũng phải thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Hộp trang sức gì?" Chu Thành nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Trịnh Linh: "Là trước kia em đã kêu thiết kế riêng cho Trọng Nhất Lễ sao?”

Năm đó Trịnh Linh đưa cho Trọng Nhất Lễ hộp trang sức quả thật là dỗ dành cô như vậy, là cô tự mình tìm nhà thiết kế để đặt, đúng thật không sai, chẳng qua khi đó cô cũng quả thật đã đặt hai cái, hiện giờ bị Trọng Nhất Lễ ở trước mặt Chu Thành lấy giọng điệu đơn thuần như trẻ con chất vấn, cô lại không cách nào phủ nhận.

Trọng Nhất Lễ đem cảm xúc của mọi người đều nắm bắt quá thích hợp, cô không thể rõ ràng hơn, Trịnh Linh vì ở trước mặt người Chu gia duy trì hình tượng hiền thê lương mẫu sẽ lựa chọn như thế nào.

Trịnh Linh há miệng, câm lặng vài giây, lúc mở miệng liền đã làm tốt lựa chọn giữa hai cô con gái: "Hi Hi, con muốn cái gì mẹ không cho con, sao có thể tùy tiện lấy đồ của chị gái?”

Nói xong lại đi đến bên cạnh Trịnh Hi, giả vờ đánh cô một cái: "Đi phòng lấy hộp trang sức về trả lại cho chị gái đi.”

Trịnh Hi lần này thật sự ủy khuất, khó có thể tin nhìn Trịnh Linh: "Mẹ ơi!”

“Trịnh Hi!” Giọng điệu Trịnh Linh còn nặng hơn cô, nghiêm mặt răn dạy cô: "Đừng giận dỗi, mau đi lấy!”

Năm người ở đây, ngoại trừ Chu Dự Chấp một mực ở rìa sân khấu xem kịch, những người còn lại tất cả đều là một mặt trận, Trịnh Hi làm sao chịu loại xa lánh này, một đường khóc lóc chạy về phòng.

Chờ bóng lưng Trịnh Hi biến mất trên cầu thang, Trịnh Linh xoay người lại, nắm lấy tay Trọng Nhất Lễ, ôn nhu nói lời thoại của một người mẹ: "Được rồi, Nhất Lễ con cũng đừng giận dỗi với em gái, Hi Hi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Trọng Nhất Lễ gật đầu, hiểu ý người khác nói: "Con biết, mẹ.”

Một trò hề cuối cùng đã kết thúc.

......

Thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Buổi tối khi Chu Dự Chấp ở phòng Trọng Nhất Lễ bôi thuốc cho cô, nhìn dấu đỏ buổi chiều cô mới ngã ra, không đành lòng nhìn thẳng "Chậc" một tiếng: "Sao cô vẫn bị thương.”

Trọng Nhất Lễ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm sấp trên gối, lắc lắc cẳng chân đắc ý trên không trung, hiếm khi đùa giỡn với anh: "Hồng nhan bạc mệnh.”

Trên người khắp nơi đau đớn, nhưng tâm tình của Trọng Nhất Lễ lại tốt đến không thể tốt hơn, chịu nhiều thương tích hơn nữa còn không thể so với bị người thân cận nhất của mình chỉ trích phản bội đến đả kích sâu sắc.

Hộp trang sức của Trịnh Hi giờ phút này đặt ở trên tủ đầu giường, thật sự là chiến lợi phẩm vừa thống khoái vừa chướng mắt.

Trọng Nhất Lễ chống cằm lên nhìn nó vài giây, trong lòng nghĩ hôm khác liền vứt nó đi.

Bàn tay dính đầy thuốc mỡ từng tấc từng tấc vuốt ve lưng trần của thiếu nữ, nhìn dấu vết sưng đỏ dữ tợn bên trên, Chu Dự Chấp nhịn không được nhớ tới hình ảnh ở đầu cầu thang buổi chiều: "Nếu là diễn trò, thì nhẹ nhàng thôi là được rồi, nếu thật sự từ trên cầu thang ngã xuống thì chỉ có cô hối hận.”

Trọng Nhất Lễ cũng không cảm thấy như vậy: "Ngã xuống càng hợp ý tôi, nếu vừa vặn đau ngắn còn hơn đau dàu, vô luận có thể chữa khỏi hay không, Trịnh Hi đời này cũng đừng hòng lắc lư trước mắt tôi nữa.”

Bàn tay bôi thuốc trên lưng đột nhiên tăng thêm lực đạo, Trọng Nhất Lễ kêu đau quay đầu trừng anh.

Chu Dự cố chấp cười lạnh lùng: "Thương chết cô chẳng phải cũng đúng ý cô sao?”

Trọng Nhất Lễ đạp anh một cái, lại bị anh bắt lấy mắt cá chân.

"Không muốn bị làm đến chết thì đừng lộn xộn."

Trọng Nhất Lễ lại an phận.