Chương 48: Cái tát (2238)

Lâm Gia Thanh rõ ràng đang có mâu thuẫn với Tưởng Thừa Vũ.

Ngay từ khi hai người họ bước vào cửa đã thể hiện rõ sự khó xử giữa hai người…

Nhưng hai người họ có xảy ra mâu thuẫn như thế nào cũng không sao, dù sao cũng sẽ không đến nỗi ly hôn giống như Dư Mẫn và anh, suy cho cùng thì ánh sáng trong mắt Lâm Gia Thanh vẫn còn, oán giận cũng vẫn còn.

Trong mắt cô ấy còn có Tưởng Thừa Vũ…

Nguôi giận là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Sau khi Tưởng Thừa Trạch từ trong phòng ngủ đi ra, không nhịn được đi ra ban công châm một điếu thuốc.

Ngọn lửa màu vàng óng rực rỡ đột nhiên sáng lên như khói lửa giữa môi răng, dần dần bị khí lạnh áp chế, cuối cùng như những vì sao rơi xuống.

Tưởng Thừa Trạch ngậm đầu lọc đứng trong gió lạnh, phải hút hai điếu thuốc mới trấn định được trái tim đang căng thẳng của mình, cố gắng thu hết tinh thần chiến đấu, tiếp tục tìm kiếm mấu chốt để phá vỡ cục diện này.

Khi trở lại phòng ngủ thì bên trong đã trống rỗng không một bóng người, người hầu nói với Tưởng Thừa Trạch rằng sau khi Dư Mẫn thu dọn đồ đạc xong đã lái xe đi ra ngoài với Lâm Gia Thanh rồi.

“Cùng Gia Thanh?” Tưởng Thừa Vũ từ trong thư phòng của cha Tưởng đi ra cũng sửng sốt.

Hắn lập tức móc điện thoại di động ra gọi cho Lâm Gia Thanh, vừa mới kết nối bên kia đã trực tiếp ngắt máy, hắn tiếp tục gọi, bên kia tiếp tục ngắt…

Cứ thế lặp đi lặp lại ba bốn lần, bên kia rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, bắt máy, nổi giận đùng đùng mở miệng nói, “Đừng gọi nữa, để em ngủ.”

“Ngủ rồi mà giọng còn hăng hái như vậy?” Tưởng Thừa Vũ hỏi.

“…” Lâm Gia Thanh nghẹn lời.

“Chị dâu có ở cùng em không?” Tưởng Thừa Vũ lại hỏi.

“Không!” Lâm Gia Thanh quyết đoán trả lời.

Nhưng giọng nói của Dư Mẫn ở bên cạnh lại phát ra từ loa, kèm theo tiếng nhạc ầm ĩ…

Tưởng Thừa Trạch trao đổi ánh mắt với Tưởng Thừa Vũ, xác nhận bọn họ không nghe nhầm, kết luận rằng – hai người bọn họ đang ở quán bar.

Quán bar trong thành phố thì có vô số.

Nhưng quán bar ở gần đây có thể lái xe đến trong khoảng mười phút thì chỉ có một số quán.

Tưởng Thừa Trạch và Tưởng Thừa Vũ đi tìm từng nhà, một giờ sau rốt cuộc cũng tìm thấy người trong một quán bar bắt đầu bằng chữ D.

Người tìm thấy đầu tiên là Lâm Gia Thanh, cô ấy rõ ràng đã uống say, đang thi đấu khiêu vũ với những người khác trên sân khấu.

Áo khoác cởi ra không biết đã vất đi đâu, trên người chỉ mặc một chiếc váy, để lộ cánh tay và cặp đùi trắng nõn như tuyết, mái tóc dài buông xõa, cô ấy đứng trên sân khấu, nhún nhảy theo điệu nhạc.

Những vầng hào quang màu sắc xuất hiện trên sân khấu, sương khói, rượu và những âm thanh suy đồi va chạm với nhau thành thứ tanh ngọt thối nát.

Cơ thể múa ba lê của cô ấy dẻo dai mềm mại, giống như không xương, không ngừng tung ra những cuộn sóng mềm mại trong vũ điệu nóng bỏng.

Cô gái trẻ đang khiêu vũ bên cạnh cũng dừng lại, cam bái hạ phong nhìn Lâm Gia Thanh. Người xem dưới đài thậm chí còn cổ vũ nhiều hơn, đặc biệt là đàn ông, không ngừng thổi ra những tiếng huýt sáo tục tĩu…

Sắc mặt Tưởng Thừa Vũ tối sầm, hai ba bước đã nhảy lên sân khấu, ôm lấy eo Lâm Gia Thanh, thô bạo kéo người cô về phía mình…

Sau đó hắn cởϊ áσ khoác quấn quanh người cô ấy, ôm ngang eo, chặn ngang khiêng lên vai giống như khiêng con tin, khiêng xuống bên dưới.

Khi chân chạm đất một lần nữa, Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng lấy lại được chút thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tưởng Thừa Vũ trước mặt, “Sao anh lại ở đây?”

“Sao anh lại ở đây à? Anh không tới thì làm sao xem được màn biểu diễn xuất sắc như vậy.” Sắc mặt Tưởng Thừa Vũ đen như đáy nồi, “Chị dâu đâu?”

“Chị dâu đâu?” Lâm Gia Thanh lầm bầm nghi ngờ nhìn xung quanh, “Vừa rồi chị ấy còn ở bên dưới khán đài cổ vũ cho em cơ mà?”

Ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc ầm ĩ, vị ngọt kinh khủng của đủ loại cocktail, tiếng trò chuyện ầm ĩ và bóng tối do ánh sáng lờ mờ gây ra…

Nơi đây đầy những người đàn ông và phụ nữ đến tìm hoan.

Nghĩ đến sự tục tĩu trong ánh mắt của những người đàn ông vừa rồi khi họ nhìn chằm chằm vào Lâm Gia Thanh, Tưởng Thừa Trạch cau mày, đẩy đám đông sang một bên, bắt đầu sốt ruột tìm kiếm.

Sàn nhảy đông đúc, âm nhạc ầm ĩ, cách xa tâm điểm của ánh đèn, trong góc tối âm u, mọi người chen chúc giống như cá mòi, khó nhận ra mặt mũi.

Không biết đẩy ra biết bao nhiêu người, không biết nói bao nhiêu câu xin lỗi, Tưởng Thừa Trạch mới tìm thấy Dư Mẫn trong một góc.

Cô xoa xoa huyệt thái dương vì đau đầu, lắc lư từ bên này sang bên kia, hình như say cũng không nhẹ.

Nhưng khi nhìn thấy anh vẫn dừng lại, dụi mắt.

Không biết đã uống bao nhiêu, khi cô nhìn anh, rõ ràng giống như nhìn một người xa lạ.

Cô tò mò nhìn anh từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói “không phải anh ấy”, lắc đầu định đẩy Tưởng Thừa Trạch trước mặt ra.

“Em say rồi.” Tưởng Thừa Trạch chìa tay về phía cô.

Cô không thể tránh né đυ.ng vào cánh tay anh, khi ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc, có chút phản kháng, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, nhìn anh thật sâu.

Bên cạnh có rất nhiều người đàn ông đang nhìn sang, háo hức theo dõi sự tương tác của họ - một số ghen tị, một số ngạc nhiên, một số nhìn chằm chằm tò mò và giải trí, trong khi những người khác có đôi mắt đầy ghen tị và mơ mộng bẩn thỉu.

“Sớm biết dễ tiếp cận như vậy thì tôi cũng đã đi rồi.”

“Đúng vậy, vừa rồi nhìn tôi còn tưởng là người khó tiếp xúc, ai ngờ cũng tùy tiện như vậy.”

“Phụ nữ tới quán bar mua say thì có thể bảo thủ đến đâu cơ chứ, nhìn thì thanh cao, nhưng lên giường rồi… mấy anh hiểu mà.”



Bọn họ phán đoán tưởng tượng một cách dơ bẩn.

Tưởng Thừa Trạch xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua, phía sau lập tức im bặt.

Nhưng cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc một bộ váy bó sát màu đen, tóc dài gợn sóng, môi son đỏ thẫm từ bên cạnh đi ra, bước đi uyển chuyển quyến rũ đi tới.

Đôi mắt cô ta thẳng lăng nhìn chằm chằm Tưởng Thừa Trạch.

Sau đó bất ngờ lao về phía Dư Mẫn, làm đổ cái ly trong tay…

Mắt thấy rượu sắp đổ lên quần áo Dư Mẫn.

Tưởng Thừa Trạch liền kéo người vào trong lòng, đồng thời nghiêng người, vươn tay ra chặn rượu đang đổ ra ngoài.

“Ôi, xin lỗi!” Người phụ nữ kia giả vờ xin lỗi.

“Lần sau đi đường nhớ mang mắt theo.” Tưởng Thừa Trạch lạnh giọng mở miệng, tràn đầy không kiên nhẫn.

“…” Người phụ nữ không ngờ tới phản ứng của đối phương lại như vậy, dậm chân một cái rồi tức giận xoay người rời đi.

Dư Mẫn nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, lẩm bẩm nói, “Anh ngay cả nói chuyện cũng giống như anh ấy.”

“Ai cơ?” Tưởng Thừa Trạch hỏi.

Dư Mẫn lấy khăn giấy từ trong túi ra, “Chồng cũ tương lai của tôi… Nhưng anh ấy chưa bao giờ… lo lắng cho tôi như vậy.”

Vừa rồi vì né tránh ly rượu kia mà hiện tại bọn họ còn dính lấy nhau.

Cô nghiêng người về phía anh, duy trì một khoảng cách thân mật đến khó tin, giúp anh lau vết rượu trên áo khoác.

Cô không biết rằng hai câu cô vừa lẩm bẩm đã tạo ra một cơn bão dữ dội trong trái tim của người bên cạnh như một trận cuồng phong.

Chẳng trách, chẳng trách cô lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn anh.

Chẳng trách, cô luôn miệng nói “giống như”, rồi lại lắc đầu liên tục.

Bản thân rốt cuộc tồi tệ đến mức nào mới khiến cô thương tích đầy mình như vậy.

Bị thương đến nỗi ngay cả sau khi say vẫn vô thức kháng cự sự tiếp cận của anh…

Trái tim vô thức thắt lại, nhịp tim đột nhiên trở nên nặng nề…

L*иg ngực Tưởng Thừa Trạch như tràn đầy khí nóng, hừng hực thiêu đốt truyền đến tận óc.

Anh không tự chủ được siết chặt vòng tay.

Ở khoảng cách gần như thế này, cánh tay Dư Mẫn áp vào ngực anh, phần hông như có như không dán vào xương hông anh qua lớp quần áo.

Mỗi hơi thở của cô phát triển thành một cơn sóng thần trong anh, khiến anh cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ sự run rẩy trong l*иg ngực.

Cuối cùng sau khi lau khô, cô mới ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt anh.

Có lẽ ánh mắt anh quá mức tập trung, quá mức nóng bỏng…

Đôi mắt đang lim dim của cô chợt lóe lên, giống như một con đom đóm mệt mỏi, cố gắng phát ra ánh sáng mờ ảo.

Sau đó, cô ngẩng đẩu lên hôn anh.

Tưởng Thừa Trạch không thể nào biết được Dư Mẫn say rượu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Khi âm nhạc thấm vào màng nhĩ, nụ hôn của Dư Mẫn dâng lên…

Người cô như muốn tan ra, cô vòng tay ôm cổ anh hôn ngấu nghiến, nhưng nước mắt lại không tự chủ được chảy dài trên má…

Chua xót và nóng bỏng.

Theo môi răng giao nhau, không ngừng chảy vào trong khoang miệng Tưởng Thừa Trạch, cùng với vị rượu còn sót lại trên đầu lưỡi cô kí©h thí©ɧ vị giác, suy nghĩa và trái tim anh.

Hãy để anh nhấm nháp nỗi buồn và sự tuyệt vọng của cô, cô chỉ như một tòa nhà sắp suy sụp đang miễn cưỡng chống đỡ, chạm nhẹ một cái đủ để sụp đổ ngay lập tức…

Kết hôn gần hai năm, Dư Mẫn chưa bao giờ thể hiện cảm xúc như vậy.

Cô che giấu mọi thứ rất sâu, được bao phủ bởi vô số lời nói có thể mê hoặc người khác.

Mặc kệ gặp phải ánh mắt lạnh lùng và chịu uất ức như thế nào, cô vẫn luôn nở một nụ cười…

Chưa bao giờ làm nũng, cũng sẽ không oán giận, chứ đừng nói đến việc nhờ anh giúp đỡ với một thái độ tự nhiên.

Vì thế dần dà anh cũng đã quên, người luôn tươi cười như cô thì bên dưới lớp vỏ bọc cứng rắn cũng có sự mong manh và yếu mềm của người bình thường.

Nhịp tim vốn nặng nề của Tưởng Thừa Trạch dường như đã đình trệ, ngay cả trái tim cũng bị siết chặt lại, không thở nổi.

Lòng bàn tay anh đỡ sau gáy Dư Mẫn, chậm rãi chạm vào gò má cô, vừa hôn, đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô…

Hơi thở càng lúc càng dồn dập đều phả vào trên mặt Dư Mẫn.

Tưởng Thừa Trạch gắt gao ôm chặt lấy cô, giống như muốn ép cô vào trong cơ thể, cúi đầu ôm lấy gương mặt cô, hung hăng hôn đáp trả, đầu lưỡi luồn vào trong miệng, không ngừng mυ"ŧ lấy, quấn lấy cô.

Nụ hôn quá gấp gáp, xen lẫn cảm giác áy náy và hối hận…

Như thể bù đắp lại những năm tháng thân mật trước đây, như muốn hút cạn mọi cảm xúc của cô, cùng với thế giới của cô, những muộn phiền và đau đớn của cô, cùng nhau đốt cháy chúng.

Trán bọn họ chạm vào nhau, hôn môi như quên mất bản thân đang ở giữa tiếng nhạc ầm ĩ.

Sau đó ánh đèn trong quán bar thay đổi đột ngột, một chùm sáng trắng nhợt nhạt chiếu xuống tất cả các vũ công. Âm nhạc cũng bắt đầu thay đổi.

Dư Mẫn bị ánh sáng chói đột ngột chiếu vào mắt.

Như thể trong giây lát nhìn rõ người trước mặt, cả người cô cứng đờ, hai mắt mở to – đột nhiên môi cô run lên, giơ tay tát thẳng vào mặt Tưởng Thừa Trạch.