Chương 47: Không nói nên lời (2242)

Hơn một tuần sau khi xuất viện, Dư Mẫn chưa trở lại nhà cũ một lần nào.

Trước kia bất kể Tưởng Thừa Trạch có đi cùng hay không, mỗi tuần Dư Mẫn sẽ về nhà cũ ít nhất hai ba lần, mẹ Tưởng gọi một cuộc điện thoại, cô sẽ cố gắng hết sức đi cùng, bất kể đó là hoạt động gì.

Bây giờ mẹ Tưởng gọi điện thoại đến, Dư Mẫn đều viện lý do không khỏe hoặc nói rằng cô đang bận.

Người hầu giải thích rằng gần đây hầu như buổi chiều nào Dư Mẫn cũng sẽ ra ngoài, tự mình lái xe, còn là lái chiếc xe tiện dụng nhất trong kho – chính là chiếc xe mà dì mua đồ ăn thường dùng – nhìn là biết không phải đi đến nơi cao sang gì, cũng không biết là vội cái gì.

Tưởng Thừa Trạch nghe giọng điệu của mẹ trong điện thoại, ngoại trừ bất mãn thì hình như đã nhận thấy điều gì đó.

Anh cúp máy, gọi cho Dư Mẫn, điện thoại vừa kết nối thì bên kia đã ngắt cuộc gọi, đường dây lúc nào cũng báo bận nên anh gọi vào số điện thoại cố định của biệt thự, không có gì bất ngờ, người hầu báo cáo rằng Dư Mẫn lại ra ngoài rồi.

Kế tiếp còn có một cuộc họp quan trọng, Tưởng Thừa Trạch nhìn cuộc gọi luôn báo máy bận liền gửi tin nhắn cho Dư Mẫn, bảo cô đừng để ý đến yêu cầu nào của mẹ, buổi tối anh sẽ quay về giải thích sau.

Chờ đến khi cuộc họp kết thúc thì trời đã tối.

Tưởng Thừa Trạch lái xe trở lại nhà cũ, tài xế đậu xe dưới gốc cây trong sân, Tưởng Thừa Trạch mở cửa bước xuống xe, vừa đi tới cửa đã phát hiện bầu không khí trong nhà ngưng trọng lạ thường.

Những người hầu ngày thường thích đùa giỡn đều không phát ra âm thanh, bọn họ chỉ lễ phép gật đầu khi nhìn thấy anh, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc giữa phòng bếp và phòng ăn.

Cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân và tiếng bộ đồ ăn va chạm cũng gần như không nghe thấy, chú chó Sand cũng nhận ra bầu không khí khác thường, dùng tay đè chú chó con đang muốn nghịch ngợm xuống, yên tĩnh nằm bò trên mặt thảm.

Tưởng Thừa Trạch đột nhiên có dự cảm không lành, hỏi Tưởng Thừa Nhân, “Làm sao vậy?”

“Anh, anh về rồi, anh và chị dâu…” Tưởng Thừa Nhân từ trên sô pha đứng dậy, nói được một nửa đột nhiên hạ giọng, rụt rè liếc về phía thư phòng trên lầu hai, “Không biết mẹ ở đâu nghe được hai người muốn ly hôn, làm ầm ĩ lên, hiện đang ở trong thư phòng với cha hỏi chị dâu.”

Dư Mẫn vẫn trở lại?

Tưởng Thừa Trạch ném áo khoác cho quản gia, vội vã đi lên lầu hai.

Hành lang trống trải không một bóng người, cửa thư phòng đóng chặt, Tưởng Thừa Trạch còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng mẹ mình tức giận quát lớn.

“Hôn nhân là trò đùa đấy à, nói ly hôn liền ly hôn! Là nó nɠɵạı ŧìиɧ hay là con vượt tường?”

“Không thích hợp cái gì? Hai đứa kết hôn đã gần hai năm rồi? Vì sao đến bây giờ mới phát hiện không thích hợp? Có phải hai đứa có mâu thuẫn gì hay không?”

“Mấy ngày nay mẹ gọi cho điện cho con và Thừa Trạch, hai đứa không nói một lời nào, nếu không phải mẹ phát hiện ra gần đây con nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn – sao nào, hay là đợi cho đến khi đến khi nhận giấy chứng nhận ly hôn rồi mới nói cho chúng ta biết?”



Chất vấn đổ xuống dồn dập, nghe ra được đang cực kỳ tức giận.

Tưởng Thừa Trạch bước hai ba bước lên, đẩy cửa thư phòng ra.

Mẹ Tưởng đột nhiên im bặt, ngẩng đầu, bất mãn chỉ trích anh không gõ cửa…

Tưởng Thừa Trạch không quan tâm đến…

Ánh mắt anh lướt qua người mẹ đang giận dữ bên cạnh bàn trà, lướt qua đống giấy trắng lộn xộn khắp sàn, lướt qua người cha quai hàm căng chặt không vui trước bàn làm việc… sốt ruột nhìn khuôn mặt Dư Mẫn, kiểm tra.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Dư Mẫn phải chịu đựng sự tức giận lớn như vậy của mẹ Tưởng.

Từ trước đến nay Dư Mẫn luôn biết quan sát lời nói và cử chỉ, hành vi và lời nói của cô không thể bắt lỗi được, cho dù cáu kỉnh như mẹ Tưởng cũng chỉ có chút bất mãn khi ban đầu không quen biết.

Thân là con dâu trưởng, ở cái gia đình này Dư Mẫn luôn đóng vai trò là người hòa giải: khi có bất kỳ bất đồng nào giữa người nhà và người nhà, người nhà và người hầu, cô đều đứng ra hòa giải, mỉm cười khuyên bảo, hòa giải cả hai bên.

Cô cũng chưa bao giờ bác bỏ mặt mũi của mẹ Tưởng.

Cho dù phải chịu bất kỳ oan ức nào, cũng chỉ im lặng nuốt xuống, đến khi quay đầu lại đã thay một gương mặt tươi cười.

Tưởng Thừa Trạch thật sự không thích Dư Mẫn như vậy.

Không thích cô phải nhẫn nhục chịu đựng như thế.

Sự khởi đầu giữa bọn họ quá kém.

Ngay từ đầu anh đã tồn tại thành kiến với cô, chú định cô có làm cái gì anh cũng đều nhận định rằng cô tham lam hư vinh…

Vì thế anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn, nhìn thấy sự cô đơn ẩn giấu trong đôi mắt rũ xuống của cô, nhìn thấy sự bất lực lộ ra trong ngón tay siết chặt của cô, nhìn thấy nét tự giễu thoáng qua nơi khóe miệng miễn cưỡng cười của cô…

Dư Mẫn ở trước mặt ba Tưởng, lặng lẽ đứng trước bàn làm việc, không nói lời nào.

Cô cúi đầu, sống lưng cứng ngắc đứng thẳng, dáng người gầy gò lộ ra một loại mệt mỏi và mỏng manh không nói nên lời.

Tưởng Thừa Trạch bước nhanh về phía trước, đưa tay ra, kéo cô đi ra ngoài…

“Con đi đâu?” Mẹ Tưởng lập tức cao giọng, nhìn qua nhìn lại giữa con trai và con dâu, “Hai đứa còn chưa giải thích rõ ràng với mẹ, rốt cuộc đang làm loạn cái gì đây?”

Tưởng Thừa Trạch lúc này mới quay mặt sang đối mặt với hai ông bà, “Dư Mẫn vừa trải qua ca phẫu thuật mấy ngày trước, mẹ, có gì mẹ hỏi con là được, con đưa cô ấy về trước, con sẽ giải thích với mẹ sau.”

“Con…” Mẹ Tưởng hiển nhiên bị thái độ này của anh làm cho khó chịu, sắp nổ tung đến nơi rồi.

Đúng lúc này, cửa thư phòng khép hờ lại bị đẩy ra.

Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh vô thố đứng ở cửa, hai mặt nhìn nhau.

“Hai đứa các con làm sao vậy, đều không biết gõ cửa à?” Lửa giận của mẹ Tưởng lập tức chuyển hướng, trách cứ con trai và con dâu.

Bàn tay nâng lên được một nửa của Lâm Gia Thanh ngừng ở trước cửa, thấy mẹ chồng tức giận, cô bất giác co người lại.

Tưởng Thừa Vũ thấy thế, duỗi tay về phía sau nắm lấy tay cô ấy như muốn an ủi, nhưng Lâm Gia Thanh lại tránh tay hắn…

Hành động này khiến Dư Mẫn như tỉnh khỏi giấc mộng lớn, bình thản hất tay người bên cạnh ra.

Tưởng Thừa Trạch nhíu mày.

Ở phía sau, ba Tưởng mở miệng nói, “Đã trở về hết rồi thì ăn cơm trước đi, Thừa Trạch nói rất đúng, Dư Mẫn vừa mới phẫu thuật xong, không thể để nó bị đói được.”

Xuống lầu, ăn cơm.

Trên bàn ăn yên tĩnh lạ thường, mỗi người đều có nỗi niềm riêng không nói nên lời.

Mẹ Tưởng chỉ uống một chén canh đã nói no rồi nên về phòng trước, Lâm Gia Thanh vốn hoạt bát hôm nay cũng như cải trắng ngâm sương, uể oải…

Ngược lại Tưởng Thừa Nhân thấy mẹ Tưởng rời đi rồi, lập tức thử tìm một đề tài, nhưng đáng tiếc trên bàn ăn không ai tiếp lời, con bé nỗ lực thử hai lần rồi bỏ cuộc.

Mọi người cứ như vậy im lặng ăn xong một bữa cơm, sau khi ăn xong, Dư Mẫn đứng dậy, đi đến khu vực phòng ngủ trên lầu hai.

Chưa đầy ba tháng sau khi kết hôn, Tưởng Thừa Trạch đã sắp xếp dọn ra ngoài ở với Dư Mẫn, kể từ đó, hai người bọn họ vẫn luôn sống trong biệt thự ở ngoại ô phía đông, nhưng vào mùa xuân, tết Trung thu hay các ngày lễ khác, bọn họ vẫn sẽ ngủ lại trong nhà nên phòng ngủ trong nhà vẫn được giữ lại, mỗi ngày đều có người đến quét dọn.

Dư Mẫn đẩy cửa, bật đèn, lấy một chiếc vali trong tủ ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bây giờ cha mẹ Tưởng đã biết việc ly hôn, cô không cần e ngại nữa, vùi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Mọi thứ giống như lịch sử đang lặp lại, Tưởng Thừa Trạch nhìn hình ảnh trước mặt, nhắc nhở bản thân cần phải nói điều gì đó.

Nhưng rồi lại không biết phải nói gì.

Trước đây khi hai người bọn họ ở riêng với nhau, hầu hết đều là Dư Mẫn cố gắng tìm đề tài.

Nói về những người thân, bạn bè của anh, nói về những tin tức mới nhất, nói về những chuyện mới mẻ trong giới… Đối với những chuyện này thật ra cô có những giải thích rất độc đáo, nhưng anh hiếm khi lắng nghe cẩn thận.

Nghĩ đến những tội ác xấu xa của mình trong quá khứ, ngàn lời muốn thốt ra đến đầu môi lại chỉ có một câu, “Xin lỗi.”

“Xin lỗi, anh về muộn, để một mình em gánh chịu trách nhiệm. Đều là lỗi của anh, anh sẽ giải thích với bọn họ, nếu bọn họ có nói quá mức… mong em đừng để trong lòng. Tính tình mẹ em cũng biết rồi đấy, phản ứng của bà thật ra đang chứng minh bà đã tán thành em, bà không muốn mất đi người con dâu như em…”

Tưởng Thừa Trạch giải thích.

Dư Mẫn tự mình thu dọn hành lý, “Em mới là người nên nói lời xin lỗi.”

“Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chỉ là mối quan hệ hợp tác, em được hưởng lợi, nhưng lại không thể chịu đựng được sự thất vọng và bất bình khi tiếp tục… Là em đã gây thêm rắc rối cho anh.” Dư Mẫn nói tiếp, “Em biết việc ly hôn đối với một gia đình như anh sẽ mang đến rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực, nếu anh cần em tạm thời che giấu, em có thể phối hợp.”

Giọng điệu bình tĩnh, không cảm xúc, không độ ấm.

Không phải là anh muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô như lần trước…

Nhưng thái độ bình tĩnh như vậy lại phảng phất để lộ ra quyết tâm cứng cỏi của cô, khiến anh cảm thấy mình nói gì hay làm gì cũng đều là vô ích…

Nhưng lại không thể không nói gì, không thể không quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi khó giành được này.

“Dư Mẫn, em không thể cho anh một cơ hội sao?” Tưởng Thừa Trạch ngồi xuống, đối mặt với Dư Mẫn, đóng vali trong tay cô lại, “Anh biết trước đây anh đã phạm quá nhiều sai lầm, quá tự cao tự đại, hơn nữa bỏ qua cảm xúc của em…”

Anh chưa bao giờ cầu xin ai với giọng điệu hèn mọn như vậy.

Nhưng Dư Mẫn lại ngắt lời anh, “Tưởng Thừa Trạch, em đã xem tất cả những tấm thiệp anh viết.”

“Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đưa em về, anh cũng đã từng nói xin lỗi em không?” Cô hỏi, không đợi anh trả lời đã nói tiếp, “Khi đó mặc dù mùa xuân se lạnh nhưng toàn bộ hoa viên lại tràn đầy sức sống, không giống như bây giờ, cây cối khắp nơi đều trụi lá…”

“Tưởng Thừa Trạch, mùa có thời điểm nghịch chuyển, nhưng lòng người thì không.”

Gió đêm lạnh lẽo thổi từng cơn vào từ cửa sổ, Dư Mẫn quay đầu, hướng mắt về phía cửa sổ đen kịt, con ngươi đen láy giống như cây cối trong đêm, trơ trọi, ảm đạm và hoang vắng.

Trong chốc lát, bất kỳ lời nào cũng trở nên thừa thãi.

Tưởng Thừa Trạch phí công nắm lấy chiếc vali, cảm giác ngột ngạt trong l*иg ngực lại dâng lên, cho đến khi Lâm Gia Thanh gõ cửa, Anh cả, em có thể nói chuyện với chị dâu một lát được không?”