Chương 45: Ngạt thở (2059)

Tại sao đột nhiên Dư Mẫn lại ngã từ trên cầu thang xuống?

Ngày hôm đó Tưởng Thừa Trạch từ bữa tiệc vội vàng chạy đến bệnh viện, trong lòng như treo lơ lửng, không biết chuyện gì đã xảy ra, vất vả mới đợi được Dư Mẫn ngủ say mới tranh thủ hỏi quản gia ngọn nguồn Dư Mẫn té ngã.

Quản gia cũng không biết rõ, chỉ nói sau khi cô từ nhà hát trở về thì hoảng loạn, như người mất hồn.

Tưởng Thừa Trạch điều camera theo dõi hành lang của biệt thự đến.

Từ lúc vội vã lao vào thư phòng, lại loạng choạng đi ra khỏi thư phòng, đầu tóc Dư Mẫn ướt sũng, như đang vội vàng tìm kiếm thứ gì…

Nhưng trong thư phòng ngoại trừ hai cuốn tạp chí không thể cho cô xem ra thì thật sự không còn gì khác.

Khoảnh khắc Dư Mẫn ngã xuống cầu thang, Tưởng Thừa Trạch tạm dừng màn hình nhưng cũng không thay đổi được gì, cảm thấy trái tim mình thắt lại một lần nữa…

Trái tim co thắt dữ dội, máu xung quanh tâm nhĩ không lưu thông được, ngàn vạn loại cảm xúc hội tụ lại một chỗ trong l*иg ngực khiến cảm giác không thở nổi như bao phủ lấy anh lần nữa.

Anh thật sự không biết gì về sự bất thường gần đây của Dư Mẫn sao?

Anh thật sự không cảm nhận được sự quan tâm và thất vọng của Dư Mẫn dành cho mình sao?

Thật ra cũng không phải.

Có lẽ rất lâu trước khi sự cố này xảy ra, đã có những vết nứt trong hàng rào hoàn hảo của Dư Mẫn.

Anh không phải không phát hiện sự mệt mỏi của cô, sự hoảng hốt của cô, sự do dự muốn nói lại thôi của cô… Giống như những tín hiệu mỏng manh yếu ớt, như thể cô đang cầu xin anh giúp đỡ…

Nhưng anh không quan tâm, cũng không đáp lại.

Cuộc đời Tưởng Thừa Trạch chưa từng gặp qua bất kỳ thất bại nào.

Dù là trong học tập hay sự nghiệp, anh hoàn toàn có thể kiểm soát mọi thứ một cách dễ dàng, thành thạo…

Nhưng chỉ duy nhất phương diện tình cảm, chỉ duy nhất cuộc hôn nhân rực rỡ trong mắt thiên hạ - lại chỉ là một người phụ nữ bám lấy anh, leo lên tồn tại trong xã hội thượng lưu này.

Dù thế nào đi chăng nữa, anh không thể là người đầu tiên cúi đầu sau khi bị lừa hết lần này đến lần khác.

Anh cần một lời xin lỗi, cần một lời giải thích chân thành để tiêu hóa mối băn khoăn trong lòng, coi như cho bản thân một bậc thang để bước xuống.

Anh không muốn liều lĩnh, không muốn trực tiếp chất vấn Dư Mẫn, đẩy người ta lên bàn thẩm vấn một cách đột ngột để rồi nhận được câu trả lời nghĩ một đằng nói một nẻo.

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xây dựng một hàng phòng ngự cao hơn: lịch trình dày đặc, công việc nặng nhọc, hỏi đáp ngắn gọn và giao lưu cho có lệ…

Anh ý đồ sử dụng một áp lực vô hình để ép cô bùng nổ…

Anh đang đợi, đợi một ngày nào đó cô sẽ thổ lộ lòng mình với anh.

Sau đó, sai lầm lớn đã xảy ra.

Anh nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi của cô mới nhận ra bản thân đã sai như thế nào.

“Vợ chồng.” Cuối cùng, câu trả lời muộn màng khó nhọc thốt ra từ trong miệng Tưởng Thừa Trạch.

Anh chăm chú nhìn Dư Mẫn, cảm giác cay chát như muốn tràn ra khỏi l*иg ngực.

“Vợ chồng?” Dư Mẫn như nghe được câu chuyện cười nào đó, dùng giọng điệu châm chọc hỏi lại. “Anh đang thương hại em sao?”

“Là bởi vì em vừa mới sảy thai? Hay là bởi vì anh đã ngầm đồng ý cho phóng viên cắt câu lấy nghĩa? Hoặc là vì anh đã nhìn thấy những bức thư kia?”

Cô liên tiếp hỏi một loạt câu hỏi tu từ, đôi mắt đa tình ngấn nước kia đầy tự giễu mà không có độ ấm, đôi mắt vẫn còn xanh xao, đôi môi trắng bệch, cả người như có sự mệt mỏi vô tận.

Cảm giác áy náy, hối hận và yêu thương đó lại lần nữa như thủy triều lấp đầy trái tim Tưởng Thừa Trạch.

Bỗng nhiên anh rất muốn hôn lên gò má gầy guộc trước mặt, hôn lên mái tóc ẩm ướt hơi xoăn, hôn lên mí mắt ảm đạm của cô, muốn ôm lấy cô để sưởi ấm cho cô.

Tưởng Thừa Trạch nghĩ như vậy, và anh cũng đã làm như vậy.

Anh nâng khuôn mặt Dư Mẫn lên, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi cô rồi nhích ra xa một chút, khẽ run run áp vào nhau, để hơi thở đan xen lướt qua sống mũi, gương mặt và cằm cô…

Vừa định hôn lên môi cô, cô đột nhiên giương mắt, “Chắc anh quên rồi, em vừa mới làm phẫu thuật xong.”

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, giống như một lưỡi kiếm với ánh sáng như tuyết…

Cô lên án, giống như một con dao, sắc bén chính xác, chém thẳng vào dây thần kinh đau đớn mỏng manh của anh.

Anh chỉ là muốn ôm cô mà thôi.

Những lời bào chữa nhợt nhạt nuốt xuống không được, mà phun ra cũng không xong, trào ngược tích tụ nhiều khổ sở và áy náy trong l*иg ngực…

Tưởng Thừa Trạch bất lực ôm Dư Mẫn, cuối cùng chậm rãi buông tay ra dưới câu đuổi khách “em mệt rồi” của Dư Mẫn.

Đôi vợ chồng nào cũng sẽ có lúc cãi nhau, nhưng rồi sẽ luôn làm lành trở lại như lúc ban đầu.

Lần đầu tiên Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn xảy ra tranh cãi, nhưng đã ấp ủ một sự bình tĩnh gần như tuyệt vọng.

Tưởng Thừa Trạch thất bại rời khỏi phòng ngủ, đi về hướng thư phòng, hy vọng có thể tìm thấy một số bước ngoặt để cải thiện mối quan hệ giữa hai người họ trong những bức thư mà Dư Mẫn đề cập đến…

Ngày ấy sau khi Dư Mẫn nhập viện, đồ đạc trong thư phòng lập tức được thu dọn cất đi.

Chồng thư một lần nữa được cất lại vào trong hộp, khi Tưởng Thừa Trạch cầm tạp chí không nhịn được mở một bức thư ra, phát hiện đó chỉ là thư từ rất thường ngày giữa Dư Mẫn và Tô Mạn nên không quá chú ý đến nó.

Bây giờ Dư Mẫn lại đề cập đến những bức thư, anh lại lần nữa mở từng bức thư đó ra.

Mẫn Mẫn:

Mong rằng lúc cậu đọc bức thư này vẫn mạnh khỏe.

Hôm này là ngày mồng mười tháng tám âm lịch, trăng vẫn chưa tròn lắm, chắc đến khi cậu nhận được thư là vừa vặn.

Đầu tiên chúc cậu có một Tết Trung thu vui vẻ!

Hiện tại tớ đang ở thảo nguyên, không khí ở đây rất tốt, bầu trời rất gần, ánh trăng ban đêm đặc biệt xinh đẹp, trên thảo nguyên tràn đầy sự dịu dàng và an bình của ánh trăng, giống như cậu vậy.

Từ Hàng nói phép so sánh này chẳng ra cái gì, không biết tớ nên dùng cái gì để miêu tả cậu đây – ánh trăng, thảo nguyên hay là màn đêm.

Nhưng tớ biết cậu sẽ hiểu được ý tớ mà, bởi vì cậu luôn luôn là người hiểu tớ nhất.



Một số hình vẽ ngẫu nhiên, một số chuyện xảy ra hàng ngày giống như nhật ký, và một số suy nghĩ linh tinh, đều là những mảnh vụn trong cuộc sống hàng ngày của Tô Mạn.

Tưởng Thừa Trạch lướt qua một lượt, chọn phần liên quan đến Dư Mẫn bên trong, đọc cẩn thận từng chữ một…

Đó là Dư Mẫn thời niên thiếu, một Dư Mẫn mà anh chưa bao giờ thực sự biết đến…

Anh cố gắng ghép nó lại với nhau từng chút một từ góc nhìn của Tô Mạn, đột nhiên một câu nói lọt vào mi mắt Tưởng Thừa Trạch.

“Mẫn Mẫn, làm sao bây giờ, gần đây đàn anh không còn để ý đến tớ nữa.

Cậu đã từng nói, nếu có rất nhiều người vây quanh anh ấy, thì bất kỳ lời nịnh hót lấy lòng nào cũng đều là thô tục, nhưng làm thế nào để có thể tiếp cận anh ấy ngoại trừ việc lấy lòng đây?

Nếu nói cộng hưởng tinh thần thì cậu cũng biết rồi đấy, con người tớ tương đối nông cạn, những quyển sách mà lần trước cậu giới thiệu cho tớ, haizz, giá như cậu ở thành phố này thì tốt rồi, tớ sẽ giới thiệu cậu làm quen với đàn anh, chờ hai người thân quen với nhau rồi, tớ có thể gần quan được ban lộc…”

Trong bức thư của Tô Mạn, “đàn anh” không được nêu tên rõ ra, nhưng với quen biết nhiều năm của Tưởng Thừa Trạch và Tô Mạn, thì đàn anh mà cô ấy quen biết chỉ có một mình anh.

Hô hấp gần như ngùng lại, một giả thuyết và khả năng chưa từng có đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, ngón tay anh không ngừng lật tờ giấy, sắp xếp lại các bức thư theo ngày tháng được viết trên đó.

Anh lôi hết giấy viết thư ra khỏi phong bì, xếp thành một chồng dày rồi lật ngược lại, đôi mắt nhanh chóng quét qua từng từ ngữ khiến anh chú ý.



Phỏng đoán đã được chứng thực từng chút một trong quá trình đọc.

Sáu tiếng đồng hồ sau, Tưởng Thừa Trạch rốt cuộc cũng buông giấy viết thư trong tay xuống, anh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc hỗn loạn.

Ký ức bị phủ kín ùa về, bao phủ lấy anh.

Cơn hồng thủy mà anh không muốn chống lại đã kết nối tất cả những điều phi lý lại với nhau.

Tại sau Dư Mẫn lại nhìn anh như thế qua kính chiếu hậu khi lần đầu tiên họ gặp nhau.

Tại sao Tô Mạn lại ở dưới lầu, khi Tô Mạn nắm lấy tay giúp anh cầm máu, Dư Mẫn lại thất thần như vậy.

Tại sao ngày ấy trời mưa to, khi anh đưa Dư Mẫn về nhà, cô lại yêu cầu thêm Wechat, âm cuối khẽ run của cô lại hưng phấn và thấp thỏm như vậy.



Trong cuộc đời của Tưởng Thừa Trạch, anh đã gặp quá nhiều người tiếp cận anh với những động cơ thầm kín.

Hầu hết họ đều có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, vì vậy anh đã quen với việc sử dụng hành vi thân thể và kết quả để suy ra động cơ…

Thế cho nên lúc anh nhặt được huy hiệu của Dư Mẫn, anh thậm chí đã quên hỏi một câu “tại sao” đơn giản nhất.

Thế cho nên anh đã phỏng đoán đủ loại ý đồ của cô, nhưng lại quên mất điều lãng mạn nhất…

Có lẽ, cô không ngụy trang, có lẽ, từ rất lâu rồi, cô đã sớm sinh ra hảo cảm đối với anh qua những lá thư…



Tại sao chứ?

Tưởng Thừa Trạch nhắm mắt, lấy tay che trán.

Hối hận, tự trách, những cảm xúc lần lượt ập đến, giống như những hạt mưa bất tận, tạo nên một cơn bão dữ dội trong anh.

Càng khiến anh ngạt thở hơn chính là.

Nếu như phỏng đoán của anh là chính xác…

Nếu như Dư Mẫn thật sự chân thành và ngầm trao cho anh tất cả những thứ mà cô quý trọng, yêu thương, những thứ mà cô chưa bao giờ trao cho người khác.

Mà anh lại dùng sự kiêu ngạo và tự cao tự đại của mình để chà đạp tình yêu và lòng tự trọng cuối cùng của cô…

Thì anh dùng cái gì để giữ cô lại bây giờ?