Chương 44: Chệch hướng (2045)

Nếu phải truy cứu thì trách nhiệm chủ yếu thuộc về Tưởng Thừa Trạch, nhưng mọi chuyện cũng không lập tức phát triển đến nông nỗi như vậy.

Lúc mới cưới, anh cũng vất vả, sợ người nhà không chấp nhận Dư Mẫn nên nhờ ông nội ra mặt làm việc, sợ người hầu không nghe lời nên sa thải những kẻ gây rối để làm gương cho người khác, anh sợ Dư Mẫn ở nhà cũ sẽ bị gò bó quá mức nên đã chuyển ra căn nhà khác…

Khi anh vừa mới kết hôn với Dư Mẫn, anh cũng hướng về cô, bảo vệ cô…

Nhưng Dư Mẫn không cần sự bảo vệ của anh.

Cô khẳng định mình có thể xử lý được, cũng không vì chuyển ra ngoài mà từ bỏ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người trong nhà, ngược lại, thỉnh thoảng lại lấy cớ để trở về nhà cũ.

Thẳng thắn mà nói, nếu Dư Mẫn muốn lấy lòng ai đó, thì cô tuyệt đối có thể khiến người kia không thể nào bắt bẻ được, cũng sẽ không sinh ra phiền chán.

Tố chất tâm lý của cô cực kỳ mạnh mẽ, dù bị châm chọc mỉa mai cũng đều có thể bình tĩnh đối phó, sau đó âm thầm nghĩ lại rồi tìm ra phương án giải quyết.

Thoạt nhìn cô có vẻ yếu đuối nhưng trái tim lại vô cùng cứng cỏi.

Nụ cười nửa thật nửa giả được gói gọn trong những lời tốt đẹp không tốn phí, sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình…

Có thể khom lưng cúi đầu, cũng có thể mượn lừa để lên dốc.

Những người hầu lúc trước nói xấu sau lưng cô không bao lâu cũng bị dạy dỗ trở nên dễ bảo, ngay cả mẹ vốn không hài lòng với cuộc hôn nhân này cũng trở nên mạnh miệng mềm lòng, bắt đầu mang cô theo tham dự các cuộc xã giao, cả những người trong vòng tròn vốn mưu toan chế giễu cũng dần dần thu hồi khinh miệt…

Dần dần dung nhập vào vòng tròn của anh, đồng thời cả đại gia đình anh…

Trong gia đình nhỏ, cô làm tròn bổn phận một người vợ, một ngày ba bữa cơm, ăn, mặc, ở, đi lại đều sắp xếp lo toan cho chồng chu đáo.

Những bộ vest được xếp ngay ngắn trong tủ, đổi mùa kịp thời, từ giặt đến ủi không cần anh hỏi đến một câu.

Tài liệu trong thư phòng luôn ngăn nắp, cây cối xanh tươi, cà phê sáng sớm, trà nhân sâm buổi tối, chỉ cần anh vừa nghĩ tới là có thể chạm được trong tầm tay.

Giường đôi rộng rãi mềm mại, trong tủ đầu giường lúc nào cũng có sẵn thực phẩm chức năng và thuốc dạ dày khẩn cấp anh thường uống.

Trong phòng bếp lúc nào cũng có canh giải rượu.

Cô nhớ rõ ngày sinh nhật của tất cả các thành viên trong gia đình, lần nào cũng chuẩn bị sẵn quà tặng nhắc nhở anh…

Làm một người vợ, cô chưa xảy ra một chút sai sót, ngoại trừ thiếu một chút… chân thật và ấm áp.

Giống như một trí tuệ nhân tạo.

Không có sở thích riêng của mình, dù ở trước mặt anh hay người nhà anh, luôn đón ý nói hùa, như thể không có nhu cầu riêng của bản thân.

Cũng chưa từng biểu lộ quá nhiều tình cảm, cho dù gặp phải khó khăn hay bất bình gì cũng không bao giờ nhờ anh giúp đỡ, cũng sẽ không thể hiện ra cảm xúc không muốn xa rời hay lưu luyến khi tách ra.

Buổi tối sau khi uống rượu kiên quyết không làʍ t̠ìиɦ chỉ để bảo tồn tinh lực của anh.

Cho anh tự do tuyệt đối, không hỏi về hành trình của anh, nếu cả đêm anh không về cô cũng sẽ không gọi cho trợ lý của anh dò hỏi anh đi đâu.



Hầu hết các cặp vợ chồng trên thế giới sống cùng nhau đến bạc đầu đều có một số thói quen sinh hoạt không hòa hợp trong cuộc sống, đòi hỏi hai bên phải làm việc với nhau bằng sự khoan dung và kiên nhẫn vượt xa bình thường.

Nhưng anh lại không cần như thế.

Dư Mẫn không cần anh phải theo ý cô, cô gần như thuận theo ý anh vô điều kiện.

Tưởng Thừa Trạch vẫn còn nhớ rõ phản ứng của Dư Mẫn vào ngày anh bị tung tin đồn tình ái.

Anh tham gia một bữa tiệc rượu, bị một minh tinh nhỏ do đối tác đẩy ra cuốn lấy, lại bị một phóng viên ác ý chụp được ở góc độ dễ khiến người ta hiểu lầm…

Ngày hôm sau có một người có lượt theo dõi cao công bố bức ảnh ra, một số người tag tên anh, thậm chí cả mẹ anh cũng đến để dò hỏi từ đầu đến cuối.

Anh cho rằng Dư Mẫn nhất định cũng sẽ bị tag tên, đã nhờ trợ lý gửi thư cho luật sư, sau đó tan làm về nhà, định giải thích với cô.

Nhưng anh lại thấy cô như không có chuyện gì xảy ra đang thử một chiếc váy trong phòng thay đồ.

“Em mặc cái váy này vào tiệc từ thiện buổi tối ngày mai có được không?”

“… Cũng được.”

“Vậy là tốt rồi, em nghe nói những người được mời đến hiện trường triển lãm châu báu đều là những minh tinh nổi tiếng, tuấn nam mỹ nữ, em không muốn đến lúc đó bị chụp được lại làm mất mặt anh…”

“Em nhìn thấy hot search hôm nay rồi à?”

“Ừm, em thấy rồi.”

“Em không muốn hỏi gì sao?”

“Em tin tưởng anh.”

“?”

“Em tin tưởng anh, ra bên ngoài xã giao, luôn có thời điểm gặp dịp thì chơi, em tin tưởng anh sẽ có chừng mực, em sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà để ý đâu.”

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.

Kể từ khi Dư Mẫn bắt đầu nói câu đó, tất cả những kỳ vọng về hôn nhân của Tưởng Thừa Trạch bắt đầu biến chất.

Tất cả những khoảnh khắc bất mãn khi ở chung trong quá khứ đều được phóng đại lên, biến thành sự oán giận và phản cảm không thể hòa tan.

Dư Mẫn nhìn chiếc váy, lại lấy đồ trang sức ra thử từng cái một.

Tưởng Thừa Trạch kiên nhẫn nhìn cô, nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của cô, thật lâu sau, anh mới nói, “Em không ngại là được.”

Kể từ ngày hôm đó, anh cảm nhận rõ ràng có một bức tường cao vô hình trong trái tim anh đang được xây dựng từng chút một.

Không muốn vắt kiệt sức lực cả ngày chỉ để về nhà ăn tối với cô nữa.

Không muốn suy nghĩ đến sở thích của cô nữa, quà tặng đều giao lại cho trợ lý tự sắp xếp.

Không muốn cố tình bênh vực bảo vệ cô ở trước mặt người thân hoặc những người khác nữa, dù sao cô cũng có thể thoải mái xử lý, hoàn toàn không cần anh giúp đỡ.



Rõ ràng, xa cách là cho nhau.

Khi Tưởng Thừa Trạch tách mình ra khỏi Dư Mẫn và giữ im lặng…

Dư Mẫn cũng dành nhiều tinh lực hơn để làm hài lòng các thành viên khác trong gia đình, duy trì tình bạn bền chắc hơn với những người bạn mới trong một vòng tròn mới, chuẩn bị cho việc mang thai và các vấn đề khác.

Thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của hai người càng ngày càng khác nhau, các chủ đề cũng dần thưa thớt hơn…

Ngoài việc ban đêm ngủ chung giường với nhau, giữa bọn họ hầu như không có tiếng nói chung, thậm chí còn ít giao tiếp hơn so với những đối tác xa lạ.

Có câu thành ngữ: Đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.

Cuộc hôn nhân của Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn với hoàn cảnh gia đình hai bên chênh lệch, không có cơ sở tình yêu, vốn dĩ hai người bọn họ phải cùng nhau nỗ lực gắn bó, nếu một bên từ bỏ nỗ lực, thì bên kia cũng sẽ chậm lại phía sau…

Nếu hai bên cùng chểnh mảng, thì chắc chắn sẽ càng lúc càng xa.

Nhưng Tưởng Thừa Trạch không quá quan tâm.

Dù sao từ trước đến nay những gì anh thích chỉ là một ảo giác hoàn hảo.

Dù sao sự dịu dàng và quan tâm khiến anh cam tâm tình nguyện bị mê hoặc cũng chỉ là vỏ bọc đường bên ngoài chiêu trò của Dư Mẫn.

Cô sẽ không ghen tuông, cũng sẽ không đố kỵ.

Cho dù anh không phải là một người xứng với chức danh người chồng, thì cô cũng vẫn sẽ làm một người vợ chu đáo.

Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể hôn cô, hôn lên đôi lông mày rũ xuống của cô, hôn lên hàng mi run rẩy của cô, hôn lên đôi môi luôn mỉm cười của cô…

Chỉ là nụ hôn này không có ý nghĩa gì nếu đây không phải là sự trao đổi tình yêu.

Không bằng trực tiếp làʍ t̠ìиɦ.

Chỉ có ở thời điểm làʍ t̠ìиɦ, cô mới bộc lộ ham muốn với anh… cầm lòng không được, muốn cự còn nghênh.

Chỉ có khi “bắt nạt” cô, anh mới có thể xé bỏ lớp dịu dàng và dè dặt bên ngoài của cô, để cô thể hiện một khía cạnh khác của sự ấm áp mà mọi người không biết.

Ham muốn của Tưởng Thừa Trạch luôn rất thấp.

Từ khi còn nhỏ đã quen với việc dùng cả ngày học tập để đổi lấy một lúc nghỉ ngơi, dùng việc hoàn thành một đống lớn nhiệm vụ để đổi lấy một điều ước nho nhỏ…

Nhu cầu tình cảm của anh cũng thảm hại không kém.

Giống như cây trầu bà trong góc không cần ánh mặt trời, không cần bón phân, tùy tiện tưới nửa bình nước là có thể sống sót.

Anh không nghĩ rằng mình cần tình yêu quá mức ngọt ngào, anh cũng không nghĩ rằng mình cần những nùng tình mật ý đó, chỉ cần những cuộc trò chuyện bất tận với người bên gối, có được sự ăn ý chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu được ý nhau…

Chỉ cần Dư Mẫn là vợ của anh.

Chỉ cần anh và cô có thể ngủ chung giường, có thể nghe được hơi thở của cô, chỉ cần về nhà có thể thấy được ánh đèn ấm áp, chỉ cần khi tham gia liên hoan gia đình hoặc những sự kiện trọng đại, người đứng bên cạnh anh là cô – thế là đủ rồi.

Lòng mang thái độ như vậy, anh đã để mặc cho mối quan hệ của bọn họ từng bước trở nên xa cách.

Dù sao Dư Mẫn cũng không quan tâm, dù sao cô cũng chỉ muốn danh hiệu Tưởng phu nhân.

Nhưng có thật là như vậy không?

Dư Mẫn thật sự không quan tâm chút nào, không khao khát anh một chút nào sao?

Nếu là như vậy.

Thì khi mất đi đứa con, cô khổ sở như vậy là vì cái gì?

Đêm đó cô nằm trên giường bệnh, đôi lông mày nhíu chặt, hàng mi đan xen trên gò má tái nhợt run rẩy, không ngừng chảy nước mắt.

Từng giọt nước mắt từ chiếc gối xuyên qua mu bàn tay trắng nõn, vết tím bầm ghê người sưng lên.

Anh chưa từng nhìn thấy cô khóc nhiều nước mắt như vậy, nóng hổi và nặng trĩu.

Anh chà lau không biết mệt mỏi, trái tim giống như bị ép thành một khối, mạch máu bên trái bên phải trái tim giống như bị tắc nghẽn, tụ tập lại một chỗ…

Rối rắm đan xen, sau đó, kịch liệt co rút, đau đớn.