Chương 30: Mất mát (1627)

Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng qua tấm rèm cửa tự động mở ra.

Dư Mẫn mở mắt, nhìn từ trần nhà trắng bệch trên đầu nhìn sang bên cạnh, không ngạc nhiên, bên gối lại trống rỗng.

Nếu không phải trên người còn vết tích cuồng nhiệt đêm qua, suýt chút nữa cô cho rằng đây chỉ là một giấc mộng phù hoa.

Rời giường, mặc quần áo.

Mỗi sáng chủ nhật, mẹ Tưởng đều phải đi đến nhà thờ để dự lễ, Dư Mẫn cùng phải đến đi cùng.

Buổi lễ thường chỉ kéo dài một giờ, nhưng mẹ Tưởng luôn kiên trì đến tận trưa…

Nếu nhà thờ tình cờ có hoạt động tình nguyện nào đó, thì bà cũng sẽ mặc áo đỏ để “trải nghiệm” sơ qua một chút, còn Dư Mẫn sẽ ở bên cạnh hỗ trợ chọn góc độ, chụp ảnh.

Mấy năm nay, mẹ Tưởng dường như đặc biệt hứng thú với kiểu xây dựng hình ảnh trước mặt giới truyền thông này, không chỉ bản thân bà mà các thành viên trong gia đình cũng bị yêu cầu đi theo “chương trình” hoặc là trả lời phỏng vấn.

Hồi Lâm Gia Thanh mới vừa về nước, mẹ Tưởng đã sắp xếp để các tạp chí truyền thông quen thuộc đến phỏng vấn cô ấy và Tưởng Thừa Vũ.

Giữa trưa khi đang ăn cơm, những bức ảnh chụp được gửi vào điện thoại di động của mẹ Tưởng để bà xem trước.

Bà ấy sàng lọc bắt bẻ từng cái một, cuối cùng chọn bức Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ thân mật ngồi trên sô pha, mười ngón tay đan vào nhau ngồi tiếp nhận phỏng vấn gửi vào nhóm gia đình, sau đó quay lại nói với Dư Mẫn, “Con với Tưởng Thừa Trạch có rảnh thì dành thời gian ra cũng phỏng vấn một tập như chúng nó đi.”

“Vâng ạ.” Dư Mẫn gật đầu.

Tối hôm đó trở về cô đã nói với Tưởng Thừa Trạch, nhưng Tưởng Thừa Trạch không cho cô câu trả lời thời gian chính xác là khi nào.

Ngày tháng vụt đi, thoáng cái đã tới Lập Đông.

Gió lạnh thổi qua, thịt dê béo ngậy, vừa lúc cuối tháng lại là ngày gia đình, mẹ Tưởng gửi thông báo trong nhóm, kêu gọi mọi người cuối tuần đi đến vườn thông, ăn thịt dê, ngâm suối nước nóng.

Vườn thông là một nơi hoang dã sang trọng trên núi do nhà họ Tưởng quản lý, không mở cửa cho người bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng tiếp đón một số người thân và bạn bè.

Buổi chiều thứ sáu, lái xe đến khu thắng cảnh bên ngoài thành phố, dọc theo đường đi đón mặt trời lặn, đi chưa đến hai giờ đã đến nơi.

Đã vào đầu đông, những cây thông và cây thủy sam trên khắp núi đang chuyển từ màu vàng sang màu đỏ như máu.

Chiếc xe chạy trên con đường núi quanh co, uốn lượn trong những sắc màu lộng lẫy đẹp như tranh vẽ, cho đến khi dừng lại trước một khoảng sân mang hơi hướng phong cách Nhật Bản.

Một bữa tối thịnh soạn đã được phòng bếp chuẩn bị từ sáng sớm.

Mọi người đi thẳng vào nhà ăn, khi tất cả đã ngồi xuống, quản lý mang theo người phục vụ bắt đầu dọn các món ăn lên: nghêu khô hầm lòng dê, thịt dê xào tương tây, thịt dê hầm hành lá kiểu Bắc Kinh, canh thịt dê bổ dưỡng…

Cả bàn đồ ăn chủ yếu là thịt dê, chỉ thêm một con cá, một con gà và một ít rau theo mùa.

“Tôi đặc biệt bảo bọn họ giữ lại dê non một tuổi, thịt tươi ngon nhất, không quá mềm cũng không quá dai, là lựa chọn hàng đầu để tẩm bổ vào mùa thu đông.” Quản lý ở bên cạnh vừa chỉ huy bê đồ ăn vừa nịnh nọt tranh công trước mặt mẹ Tưởng.

“Ừ.” Mẹ Tưởng thờ ơ gật đầu.

Dư Mẫn gật đầu an ủi quản lý rồi đứng dậy giúp đỡ sắp xếp đồ ăn.

Đặt canh hầm bổ dưỡng và rau xanh ở gần bà nội và cô mẫu, thịt dê xào thì để ở trước mặt em gái và em họ, những miếng thịt dê nướng và nồi đá thì đặt ở chỗ thuận tay của bố Tưởng…

Thuận tiện còn điều chỉnh vị trí của nước chấm các loại.

Thời xưa các đại gia tộc có rất nhiều quy củ, khi dọn đồ ăn trong yến tiệc gia đình thì phối ngẫu dòng chính cần phải đứng thẳng ở bên cạnh bàn để phục vụ đồ ăn.

* phối ngẫu: ở đây hiểu là vợ/con dâu chính thức đủ lục lễ rước về.

Tưởng Thừa Trạch nói trong nhà không có quy củ như vậy, cô không cần phải làm như thế.

Nhưng với Dư Mẫn thì không sao cả.

Xưa nay cô luôn giỏi trong việc chăm sóc mọi người, khi ở cùng bạn bè sẽ chu đáo giúp sắp xếp lại vị trí mâm đồ ăn, khi ăn cùng lãnh đạo càng không thể không chú trọng đến một loạt kỹ năng gọi món và lễ nghi ăn uống.

So ra mà nói, nhà họ Tưởng chỉ có mấy người không là gì đối với cô.

Cô cũng không cảm thấy có gì gọi là bị xúc phạm hay tủi thân.

Các trưởng bối nhà họ Tưởng cũng theo khuôn mẫu này, cho nên cô sẽ ra vẻ hiền lương thục đức như bọn họ mong muốn…

Mấy chuyện động tay động chân này có gì khó khăn đâu?

Dư Mẫn dọn đồ ăn xong lại giúp Tưởng Thừa Trạch múc một bát canh, cẩn thận gạt hành lá xắt nhỏ sang một bên, đặt tới trước mặt anh…

Là một người mẹ, đương nhiên hy vọng con dâu lúc nào cũng ân cần chăm sóc cho chồng mình.

Mẹ Tưởng không lộ ra ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn hài lòng, khẽ gật đầu, sau đó bình tĩnh quét mắt về phía Lâm Gia Thanh.

Lâm Gia Thanh vội vàng dùng đũa gắp một miếng cá, cẩn thận nhặt xương ra, sau đó gắp vào trong bát của Tưởng Thừa Vũ, “Đừng chỉ ăn thịt dê, sẽ bị nóng đấy.”

Cô ấy dùng một giọng điệu dịu dàng khác hoàn toàn với bình thường.

Nhưng Tưởng Thừa Vũ lại ghét ăn cá.

Không biết là Lâm Gia Thanh không nhớ, hay là cố ý…

Nhưng như vậy cũng tốt, Tưởng Thừa Vũ không ăn, có thể để trong bát làm vật trưng bày, như vậy Lâm Gia Thanh cũng không cần phải gắp thêm miếng nữa.

Dư Mẫn nghĩ như thế.

Giống như lúc cô gắp đồ ăn cho Tưởng Thừa Trạch, hoặc là anh sẽ không ăn, hoặc là để đến cuối cùng mới ăn.

Như vậy sẽ ngăn chặn cô tiếp tục xum xoe…

Dù sao anh cũng không thích cô làm những việc này.

Lâm Gia Thanh làm vậy cũng có thể xem là một cách.

Trong lúc Dư Mẫn thất thần suy đoán, Tưởng Thừa Vũ lại gắp miếng cá trong bát lên, ăn.

Hành động nằm ngoài dự kiến của Lâm Gia Thanh.

“Cá này tươi thật đấy.” Cô ấy rõ ràng có chút không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, gắp thêm miếng thứ hai.

Tưởng Thừa Vũ vẫn gắp lên như cũ, không chút do dự đút vào miệng.

“Ha ha… Ăn nhiều một chút.” Lâm Gia Thanh lại gắp miếng thứ ba.

Tưởng Thừa Vũ vẫn không chút do dự gắp lên.

Lúc này ngay cả Tưởng Thừa Nhân bên cạnh Tưởng Thừa Vũ cũng nghi hoặc, quay đầu lại, “Anh hai, khẩu vị của anh thay đổi rồi à? Không phải anh ghét ăn cá sao? Hay là cá trên núi này không giống cá bình thường?”

Tưởng Thừa Vũ còn chưa kịp mở miệng, cô mẫu bên cạnh đã đoạt lời trước, “Đương nhiên là khác rồi, cá này là do Gia Thanh gắp cho mà.”

Quay đầu nhìn nhìn thoáng qua trong bát Tưởng Thừa Trạch cũng là một miếng cá được lọc sạch sẽ, lập tức xấu hổ ho khan một tiếng, “Ý cô là cá nuôi trong suối trên núi không bị tanh, ăn vào tươi ngon hơn cá bình thường.”

Rau củ và thức ăn ở nhà họ Tưởng đều do trang trại riêng của gia đình cung cấp, gia cầm nuôi thả, không hề cho ăn thức ăn chăn nuôi, cá cũng là từ suối, cho dù nấu, hầm, chiên đều thơm mềm ngon miệng – so sánh với cá trên núi này không thua kém chút nào.

Lời giải thích này của cô mẫu rõ ràng không đủ sức thuyết phục.

Tưởng Thừa Vũ nhận thấy bầu không khí trên bàn ăn thay đổi, mở miệng nói, “Đúng là so với ngày thường ngon hơn một chút.”

Mục đích là để giúp Dư Mẫn giải vây, nhưng thời điểm nói ra khóe miệng không khỏi cong lên, không giấu được đắc ý, khiến Lâm Gia Thanh tức giận sa sầm mặt, lặng lẽ nhéo hắn một cái bên dưới bàn ăn.

Hắn lại ho khan một tiếng, “Nhưng mà ăn nhiều quá cũng ngán.”

Chuyện tình cảm của đôi trẻ là thú vị nhất.

Đột nhiên, nó khiến sự ăn ý ngầm giữa cô và Tưởng Thừa Trạch giảm đi.

Dư Mẫn hơi nghiêng đầu, hy vọng hôm nay anh có thể thay đổi thói quen thường ngày, gắp một miếng…

Nhưng, Tưởng Thừa Trạch lại không.