Chương 2: Mạn Mạn (1703)

Dư Mẫn đứng dậy đi tắm rửa.

Khi xuống giường đá phải quần áo bên cạnh, tiện tay nhặt lên ném vào sọt quần áo trong phòng tắm giặt.

Cùng với tiếng nước xối xả, cô đứng dưới vòi hoa sen, nhìn dịch thể nhớp nháp trên người mình theo dòng nước cuốn vào cống thoát nước.

Cánh cửa phòng tắm khép hờ bị đẩy ra.

Tưởng Thừa Trạch đi vào, ngoài ý muốn liếc nhìn cô dưới vòi hoa sen, sau đó quay người đi đến khu vực bồn tắm bên cạnh.

Phòng tắm rất lớn, cho dù là khu tắm vòi sen hay là tắm bồn cũng đều đủ cho hai người sử dụng.

Nhưng kể từ khi kết hôn đến nay, hai người chưa bao giờ cùng nhau tắm rửa.

Ngay cả khi xài chung –

Cũng là Dư Mẫn nằm ngửa phát ngốc trong bồn tắm to rộng, Tưởng Thừa Trạch đứng dưới vòi hoa sen mắt nhìn thẳng súc rửa.

Dư Mẫn ôm khuỷu tay dựa vào tường, thất thần nhìn Tưởng Thừa Trạch bôi sữa tắm lên người.

Không thể không nói, dáng người anh rất đẹp.

Mặc âu phục là móc treo quần áo tiêu chuẩn, cởϊ qυầи áo thì vai rộng eo nhỏ, chân dài thẳng tắp, cơ bắp phồng lên theo động tác qua lại, uyển chuyển có lực, hơi thở tràn đầy hormone.

Ánh đèn phòng tắm màu trắng, soi rõ làn da săn chắc đàn hồi của anh, toát lên vẻ bóng bẩy quyến rũ.

Nhớ lại vừa rồi, khi anh luồn tay vào tóc cô, cơ ngực săn chắc áp vào lưng cô, vây quanh cô trong lòng ngực, vuốt ve qua lại.

Cô lại cảm thấy cơn khát khô cổ rỉ ra từ da thịt mình.

Nhưng cô cũng biết, nếu bây giờ bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, anh có lẽ sẽ xoay người lại, đè cô lên gạch men sứ của phòng tắm thao một lần rồi thôi.

Quan hệ hiện tại của bọn họ về mặt pháp lý được coi là vợ chồng.

Về mặt tình cảm thì hơi phức tạp.

Sau khi thỏa mãn, anh rất ít khi hướng ánh mắt chú ý đến cô.

Giữa bọn họ chưa bao giờ có dịu dàng, kiều diễm ấm áp tắm chung.

Giống như sáu tháng qua.

Bọn họ chỉ làʍ t̠ìиɦ.

Rất ít ôm, cũng không có những nụ hôn.

Dư Mẫn áp ngón tay lên môi.

Cô nhớ tới nụ hôn đầu tiên giữa cô và Tưởng Thừa Trạch.

Trong không khí nồng nặc mùi rượu và hương vị của thuốc lá, cô ngửa đầu, nghiêng nửa người đến trước mặt anh, bừa bãi cọ môi.

Hơi thở dính dính, ẩm ướt cứ truyền từ miệng cô sang miệng anh.

Anh nâng giữ gáy cô, mở môi răng ra, đáp lại, nhưng lại như đang hôn một cành cây, một cục đá, một người xa lạ.

Cứng nhắc và nhạt nhẽo.

Cô nhịn không được trộm trợn mắt nhìn anh.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có nhiều biểu cảm.

Chỉ lộ ra chút hoảng hốt, như đang tự hỏi.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt Tô Mạn thì Tưởng Thừa Trạch mới có thể lộ ra một chút cảm xúc: sung sướиɠ, cưng chiều, bất đắc dĩ…

Dư Mẫn tắt vòi hoa sen đi.

Trong đầu không kìm được lại nhớ đến cô gái nhỏ với hàm răng trắng đều kia.

Cô vẫn nhớ rất rõ.

Lần đầu tiên khi thấy Tô Mạn, Tô Mạn mặc bộ váy hoa liền áo mỉm cười với cô.

Đôi mắt long lanh, vừa to vừa tròn, sống mũi cao thẳng, hàng mi cong vυ"t.

Mái tóc đen mềm mại của cô ấy được chải thành hai bím đuôi ngựa, xõa trước ngực, giống như cô bé hàng xóm bước ra từ trong truyện tranh, ngọt ngào và tinh nghịch.

Khi đó Tô Mạn là học sinh trong lớp của cha.

Cha mẹ của Tô Mạn quanh năm mải mê với công việc kinh doanh mà bỏ bê con cái, nhưng lại lo lắng cho việc học của cô ấy, hàng năm đều thay đổi cách tặng những món quà lớn cho cha cô.

Cha đã từ chối nhiều lần nhưng không được nên đã gọi Tô Mạn đến nhà vào kỳ nghỉ, để Dư Mẫn mang cô ấy cùng nhau học tập.

Con biết rồi.

Lúc đó Dư Mẫn đáp lại, không từ chối, cũng không tỏ ra nhiệt tình.

Khi cô mở sách giáo khoa ra thì Tô Mạn nháy mắt nghiêng người sang: Oa, chữ viết của bạn đẹp quá.

Chân thành thật lòng như vậy.

Khiến cho người quen nghe những lời khen ngợi như Dư Mẫn cũng có chút ngượng ngùng.

Mẫn Mẫn, cậu giành được thật nhiều cúp và giấy khen.

Mẫn Mẫn, đề toán khó như vậy cậu cũng giải được, cậu thật là lợi hại.

Mẫn Mẫn, thầy Dư chỉ dạy toán học mà sao những môn khác của cậu cũng lợi hại như vậy, chẳng lẽ là do gien nhà cậu cực kỳ mạnh sao?



Sau khi ở chung vài ngày, Tô Mạn rất tự nhiên gọi cô là “Mẫn Mẫn”, không chút bủn xỉn khen ngợi cô liên tục.

Khi đôi tay nhỏ bé đầy thịt của cô ấy nắm lấy tay cô, mở to đôi mắt trong suốt nhìn cô thì ngay cả khi nói một lời nói dối xa vời nghe vào cũng thấy rất chân thành.

Thái độ của Dư Mẫn đối với cô ấy cũng dần dần từ hoàn thành nhiệm vụ mà cha giao chuyển thành nhiệt tình giúp đỡ.

So với sự an tĩnh, ổn trọng và tâm tư thâm trầm của Dư Mẫn thì Tô Mạn chính là kiểu hoạt bát, trong sáng, tính tình vô tư vô lo.

Cô ấy như con chim vui vẻ nhảy nhót trên cành, hót líu lo, trên người tràn đầy sức sống nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng vừa phải và không ồn ào.

Có lẽ tính cách bổ sung cho nhau nên càng dễ dàng sống chung.

Sau một kỳ nghỉ, Tô Mạn đã đưa Dư Mẫn vào top 1 trong danh sách bạn bè của mình.

Dư Mẫn không xếp hạng những người thân cận với cô.

Nhưng khi Tô Mạn tuyên bố rằng cô là bạn tốt số một của cô ấy, cô cũng không từ chối tình bạn đó.

Từ đó về sau, hai người vẫn luôn duy trì tình bạn kia.

Mỗi kỳ nghỉ hè, Tô Mạn đều sẽ đến nhà Dư Mẫn ở lại một thời gian.

Cuối tuần rảnh rỗi Dư Mẫn cũng sẽ đến nhà Tô Mạn.

Nhà cô ấy có sân rất rộng, dây thường xuân xanh um leo qua tường tạo thành một mảng.

Dư Mẫn thích nhất là ngồi trên bậu cửa sổ trong thư phòng của Tô Mạn, dưới ánh hoàng hôn chiều tà, lật xem những cuốn sách không còn xuất bản vơ vét được từ giá sách của cô ấy.

Tô Mạn dựa vào bên cửa sổ, nhổ những chiếc lá thường xuân, kể cho cô nghe những chuyện gần đây của mình.

Cha mẹ bận rộn, họ hàng xa lạ, đồng bọn hài hước, những chuyện vui buồn mà cô ấy trải qua…

Cứ thế kéo dài hơn mười năm.

Cho dù việc kinh doanh của nhà họ Tô sau này càng ngày càng lớn, từ huyện thành chuyển đến tỉnh lỵ, rồi lại dọn tới thành phố C bây giờ thì Tô Mạn vẫn như cũ kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong cuộc sống của cô ấy.

Nhưng là thông qua phương thức gửi thư.

Vào đầu năm Thiên Hi (năm 2000), điện thoại di động có chức năng gửi tin nhắn.

Nhưng cha mẹ vì suy xét đến việc học tập của cô ấy nên không cho phép cô ấy sử dụng điện thoại di động.

Tô Mạn cũng không bận tâm, vẫn như radar mỗi tuần viết cho cô một hai phong thư.

Từ đống thư chồng chất như núi, thời gian dần trôi đi.

Bọn họ cũng lớn lên từng ngày, cơ thể bắt đầu phát triển, các đường nét trên khuôn mặt cũng dần lộ rõ –

Sau tuổi dậy thì, Tô Mạn trổ mã càng thêm ngọt ngào rạng rỡ.

Khi cười rộ lên, mi mắt cong cong, giống như nữ thần tượng nào đó trên TV.

Dư Mẫn nhận được ảnh chụp Tô Mạn gửi tới.

Nhớ tới bản thân thỉnh thoảng nhận được thư tình trong bàn học. Kinh ngạc cảm thán, Tô Mạn lớn lên như vậy, tính cách lại hoạt bát đáng yêu, khẳng định thu hút rất nhiều người theo đuổi.

Tô Mạn cũng không né tránh, thẳng thắn thừa nhận rằng thực sự có rất nhiều người đang xếp hàng.

Nhưng những người đó, ngay cả tên cô ấy còn không nhớ.

Trong thư, chỉ có hai cậu con trai là được cô ấy thường xuyên nhắc đến với Dư Mẫn.

Một người như ánh mặt trời, thắng thắn chân thành, tính tình giống với cô ấy, có nhiều sở thích giống nhau, luôn mang đến cho cô ấy sự ấm áp và vui vẻ.

Một người còn lại, có chút… đặc biệt.

Tô Mạn luôn không keo kiệt khen ngợi anh: Nói anh thông minh trầm ổn, nói anh tài giỏi hơn người, nói anh có đôi tay ưu nhã hoa lệ nhất khi vuốt ve dương cầm, nói khi anh đối mặt với những chuyện cần tìm tòi nghiên cứu thì có đầu óc tỉnh táo cùng tư duy logic kín đáo nhất…

Từ miêu tả của cô ấy, Dư Mẫn cảm thấy cô ấy đặc biệt ngưỡng mộ anh, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Cô ấy như đang miêu tả một thần tượng, lại như một ảo ảnh.

Thật khó để Dư Mẫn hình dung ra hình tượng cụ thể của anh thông qua đôi câu vài lời khoa trương đó.

Cho đến năm mười chín tuổi năm ấy, cô đã tận mắt nhìn thấy anh.