Chương 13: Chọc thủng (1801)

Ngày hôm sau, mưa tạnh.

Những cái cây được rửa trôi càng tươi xanh hơn, mọi thứ đều được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ nhạt.

Ánh nắng dịu dàng chiếu vào phòng ngủ, phủ lên cả không gian một màu cam mơ hồ, rơi xuống thân thể đang say ngủ của Tưởng Thừa Trạch.

Dư Mẫn mở mắt ra liền nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch gần trong gang tấc.

Làn da trần của anh phản chiếu ánh sáng khỏe mạnh dưới nắng sớm, khuôn ngực đầy đặn không cứng rắn như sắt giống đêm qua mà đang mềm mại thả lỏng, dán sát vào mặt cô co dãn đàn hồi.

Gió luồn qua khe cửa sổ, thổi những tấm rèm bằng lụa khẽ phấp phối.

Hơi thở của Tưởng Thừa Trạch tràn ngập xoang mũi Dư Mẫn khiến cô không nhịn được dùng môi nhẹ nhàng chạm vào làn da nóng bỏng, sau đó cẩn thận ngước mắt lên nhìn.

Anh vẫn đang ngủ say.

Dư Mẫn thả lỏng, bắt đầu dùng ánh mắt miêu tả từng đường cong trên khuôn mặt anh.

Miêu tả cằm mọc lún phún râu xanh, vành tóc mai dưới thái dương, hàng lông mày giãn ra… Sau khi chìm vào giấc ngủ say, toàn thân thả lỏng, không còn vẻ lạnh lùng và sắc bén khi rong ruổi trong thân thể cô đêm qua.

Cô tham lam nhìn chăm chú, muốn lưu giữ khoảnh khắc này, muốn một lần nữa được nhào vào vòng tay anh, vuốt ve lưng anh, thăm dò ôn lại nhiệt độ môi lưỡi anh.

Bỗng nhiên hàng mi đang khép hờ của Tưởng Thừa Trạch run lên, như sắp mở ra.

Trái tim Dư Mẫn run lên, cô đột nhiên không dám nghĩ gì nữa, đứng dậy xuống giường.

Sau khi tắm xong, Dư Mẫn thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái mát mẻ.

Bỏ lỡ buổi chạy sáng sớm, nhưng vẫn còn quá sớm cho ngày cuối tuần, cô quyết định làm một bữa sáng.

Cảm giác say rượu khiến người ta theo bản năng cảm thấy buồn nôn đối với thức ăn mặn.

Dư Mẫn mở tủ bát, lấy hạt kê ra làm sạch trong nồi, bắt đầu nấu cháo.

Không khí thoáng chốc tràn ngập mùi thức ăn, những hạt gạo vàng óng được nấu sôi sền sệt, thỉnh thoảng lại nổ tung những bọt nước nhè nhẹ.

Chảo nóng đang đun dầu, Dư Mẫn khuấy bột, chuẩn bị chiên thêm hai cái bánh.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, cô khẽ quay đầu lại, Tưởng Thừa Trạch đã mặc quần áo chỉnh tề, đang đứng bên ngoài phòng bếp nhìn cô bận rộn.

Phép thuật của Lọ Lem sẽ biến mất sau mười hai giờ. Hai người buông thả theo bản năng của mình dưới tác dụng của rượu làm thế nào để ở chung với nhau sau khi tỉnh rượu vào ban ngày?

Khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch, Dư Mẫn không tự chủ được bắt đầu khẩn trương.

Cô luống cuống tay chân khắp nơi trong phòng một mình như thể không biết nên đặt chúng ở nơi nào bây giờ.

Những hình ảnh kiều diễm quyến rũ đêm qua tràn vào tâm trí không thể kiểm soát ngay khi ánh mắt cô chạm vào hình bóng anh, ngay cả ký ức về phần dưới cơ thể cũng vô cùng rõ ràng.

Cô đổ bột vào chảo để che giấu đi tiếng tim đập “thình thịch” đinh tai nhức óc.

Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, cố hết sức mở miệng với giọng điệu bình thường, “Em nấu cháo, lại chiên thêm hai cái bánh, sắp xong rồi.”

“Đúng rồi, Thừa Trạch, anh có ăn hành lá không?” Cô lại hỏi.

Lần đầu tiên bỏ bớt họ đi gọi thẳng tên anh, theo nhịp tim dồn dập chưa bình ổn lại, khẽ cắn hai chữ này đặc biệt mềm nhẹ.

Tưởng Thừa Trạch hơi nhíu mày, “Không cần, anh đi bây giờ.”

So với vẻ không được tự nhiên của cô thì ngữ khí của anh bình tĩnh hơn rất nhiều, bình tĩnh đến mức thậm chí có chút lạnh nhạt – không giống như vẻ giả vờ bình tĩnh không biết nên xử lý quan hệ hiện tại như thế nào, mà là kiểu cố tình xa cách.

Trên bàn trà trong phòng khách vẫn còn chai rượu vang đỏ chưa kịp dọn dẹp.

Cảnh tượng Tưởng Thừa Trạch và cô quấn lấy nhau đêm qua hiện lên từng khung hình rõ ràng trong tâm trí Dư Mẫn.

Thái độ của anh là kết quả mà cô hoàn toàn không nghĩ tới.

Dù có tệ đến đâu cô nghĩ họ cũng có thể rút lui về vị trí bạn bè, cùng lắm thì sẽ xấu hổ trong một thời gian.

Dư Mẫn mím môi, muốn nói gì đó.

Tối qua mọi người đều uống say, anh không cần để ý quá.

Đều là người trưởng thành rồi, em không cần anh phải chịu trách nhiệm.

Em cũng không bảo thủ, đừng có áp lực như vậy.



Vô số lời kịch giải quyết tình thế khó khăn lướt qua tâm trí, nhưng khi thực sự đến cổ họng lại như có chút không cam lòng.

Cô lặng lẽ quay đầu lại, đúng lúc liếc nhìn thấy hóa đơn trên bàn ăn.

Rượu vang đỏ mua trong siêu thị, có cả thời gian và giá cả.

Cùng với rượu vang đỏ, còn có hai ly rượu thủy tinh và một số nguyên liệu nấu ăn tối hôm qua, tất cả đều được ghi rõ ràng trên đó.

Dải giấy màu trắng mỏng lúc này đang bị thẻ nhân viên hình vuông đè lên, cùng với một cuộn tiền lẻ, giống như chứng cứ phạm tội nằm trên bàn ăn.

Trên chiếc ghế cạnh bàn ăn, áo khoác của Dư Mẫn treo nghiêng ở đó, túi mở rộng ra.

Rất rõ ràng, thứ lẽ ra phải ở trong túi đã bị rơi ra.

Dư Mẫn không nhớ đã nhặt nó lên.

Như vậy, chỉ có Tưởng Thừa Trạch đã giúp nhặt lên.

“Anh thấy rồi?” Ôm chút may mắn còn sót lại, Dư Mẫn mở miệng, “Rượu vang đỏ…”

Cô cố ý nói mơ hồ, nếu Tưởng Thừa Trạch không mở hóa đơn kia ra, anh sẽ không đoán được cô đang nói cái gì.

Nhưng anh nhanh chóng tiếp nhận cuộc trò chuyện của cô, gật đầu khẳng định, còn bổ sung thêm, “Còn có thẻ nhân viên của em nữa.”

“Theo anh được biết, hàng năm công ty của em tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp từ các tỉnh khác nhau vào khoảng tháng ba. Vòng thi viết đầu tiên được tổ chức vào tháng tư, vòng phỏng vấn video thứ hai được tổ chức vào tháng năm, vòng cuối tháng sáu, chi phí vé máy bay sẽ được công ty thanh toán, không có ngoại lệ, địa điểm đều tại tổng công ty ở thành phố C này.”

Không có chút nghi ngờ nào trong giọng điệu, Tưởng Thừa Trạch thẳng thắn nói ra những sự thật mà anh biết.

Ẩn ý không nói ra là – tháng 7 không phải là lần đầu tiên em tới thành phố C.

Bánh ở trong chảo kêu xèo xèo.

Dư Mẫn ngước mắt nhìn Tưởng Thừa Trạch, lần đầu tiên cảm thấy tiếng bột bánh bị cháy khét lại ồn ào khó chịu như vậy.

Giống như tiếng trái tim thủy tinh vỡ vụn.

Cô căng quai hàm, cố gắng không để bản thân có vẻ chật vật.

Cũng không mở miệng thanh minh, để ngừa bản thân có vẻ càng dối trá hơn.

Con người luôn phải trả giá cho lời nói dối của mình.

Đã muốn đánh cược thì phải nhận thua, không thể chỉ vì đối phương vạch trần mà chống chế.

Sự thật chính là sự thật.

Cho dù cô có tủi thân như thế nào thì cô cũng không thể đảo ngược sự thật.

Huống chi, ở trong mắt người quan sát, sự thật thường chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Cũng giống như lũ gián trong nhà, khi bạn tìm thấy con đầu tiên thì trong nhà đã có cả một ổ gián rồi.

Hiện tượng này được áp dụng ở rất nhiều nơi.

Tưởng Thừa Trạch giờ phút này tất nhiên ôm ấp tâm lý như vậy.

Cô biết rằng bất kỳ lời bào chữa nào của cô cũng vô ích phí công.

Đây không phải là cái giá của việc vược quá giới hạn sao?

Dư Mẫn tắt bếp, ném hai cái bánh cháy sém vào thùng rác, vặn vòi nước, nhìn vòi nước rửa sạch dầu ăn trên chảo, nhưng vẫn còn dính một lớp mỡ không vừa ý.

Giống như nội tâm của cô.

Cuối cùng cô thở hắt ra, thu hết can đảm sắp không còn lại chút gì thẳng thắn nói, “Thật ra còn một việc nữa, ngày hôm đó, ở dưới lầu nhà Tô Mạn, em có mang theo dù, còn bỏ ở trong túi xách…”

Dù sao thì tất cả đều sẽ bị phát hiện, cô chỉ cần một lần thẳng thắn thú nhận mọi hành vi phạm tội và âm mưu của mình.

Đương nhiên, có rất nhiều cách giải thích về âm mưu trong tình yêu, không nhất định là tội tác tày trời.

Nhưng nếu phản ứng đầu tiên của bên kia là chất vấn hơn là vui mừng, thì biểu hiện của bản thân đã đủ để giải thích thái độ của anh ta.

Có lẽ, anh đang hối hận về sự bốc đồng của mình đêm qua.

Dư Mẫn luôn nhạy cảm và tinh tế, không có kinh nghiệm tình yêu không có nghĩa là cô không thể thấy rõ trái tim của một người.

Cô ra vẻ cười thoải mái, “Chỉ có ba điều này thôi, không có gì khác.”

Tưởng Thừa Trạch sửng sốt một chút, đứng tại chỗ, thật lâu sau mới mở miệng, “Gặp lại sau.”

Sau đó, anh cầm ví và áo khoác trên sô pha bên cạnh bàn trà, xoay người rời đi.

Cánh cửa phòng trộm cũ xưa mở ra lại đóng vào.

Tiếng giày da nện trên hành lang xi măng trong trẻo giòn giã có chút vội vã, rồi dần dần đi xa.

“Két” một tiếng, cánh cửa sắt rỉ sét bị đẩy ra.

Hành lang trở lại với yên lặng.

Dư Mẫn chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng người màu đen biến mất trong ngõ hẻm.

Rồi sau đó hai tháng, không chờ đợi được lời “gặp lại sau” đó.