Chương 3

Sau khi ván game kết thúc tầm mười phút, Hạ Thư thắng game, hắn để điện thoại xuống, tâm trạng cũng không tệ.

Nhưng tâm trạng đang tốt đẹp của hắn chỉ duy trì đến khi mở đồ ăn đóng gói ra: "Anh mua cái này ở đâu, tôi vẫn luôn ăn gà ở Tuyên Hòa Lâu, món này đơn sơ như thế, anh tùy tiện mua ở quán ven đường hay sao vậy?"

Bây giờ Hạ Thư vừa đói lại vừa tức giận, thấy Đinh Thịnh Dương đen mặt lại, tâm trạng hắn càng khó chịu hơn. Hắn ném đống rác rưởi đó đi, trừng mắt nói với Đinh Thịnh Dương: "Đứng ngây ngốc đó làm gì, mau tranh thủ thời gian mang ném đi, ngửi cái mùi đó thêm một giây thôi cũng khiến tôi mắc ói rồi."

"Xin lỗi anh Hạ, tôi không biết anh muốn ăn của Tuyên Hòa Lâu, lần sau tôi sẽ không mua sai nữa." Nói xong, anh hơi do dự một chút, cẩn thận nhìn Hạ Thư: "Anh Hạ, tôi đến Tuyên Hòa Lâu mua thêm cho anh một phần nữa nhé."

Mặc dù anh không biết Tuyên Hòa Lâu ở đâu, nhưng bây giờ không nên làm cho ông chủ tức giận mới là việc quan trọng hơn. Anh Tào đã đặc biệt nhắc nhở anh rồi, tuyệt đối đừng để Hạ Thư tức giận, không thì anh sẽ vụt mất công việc này ngay.

Hạ Thư thấy Đinh Thịnh Dương ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, anh khép hai tay ở phía trước, ra sức cúi đầu nhận sai, hắn còn định mắng nữa nhưng nói không nên lời.

"Được rồi, tự tôi sẽ đi, anh vứt mấy thứ này đi đi." Hạ Thư phủi miệng một chút rồi xua xua tay bảo Đinh Thịnh Dương xử lý đồ ăn trên bàn.

"À, được thôi được thôi."

Đinh Thịnh Dương cầm đồ ăn đóng gói đi ra khỏi cửa, nhưng thói quen tiết kiệm từ nhỏ của anh khiến anh không thể ném đồ ăn đi như vậy được. Anh mở gói đồ ăn đóng hộp ra, thấy thịt gà thơm phức bên trong, anh thèm thuồng nuốt nước bọt một cái.

"Dù sao cũng bị vứt đi rồi, vậy thì mình ăn xong rồi vứt, không lại lãng phí."

Đinh Thịnh Dương nói với chính mình xong rồi ngồi xổm trước cửa nhà Hạ Thư, bắt đầu ăn.

Khu chung cư của Hạ Thư là chung cư cao cấp của thành phố, mỗi tòa nhà đều có thang máy riêng và một hộ riêng, cần có mật mã hoặc quẹt thẻ mới có thể đến tầng lầu chỉ định, Tào Minh đã đưa tấm thẻ dự phòng cho Đinh Thịnh Dương.

Sau khi ăn xong, Đinh Thịnh Dương xuống lầu ném túi đồ ăn vào thùng rác.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Đinh Thịnh Dương thấy là tin nhắn mà Tào Minh gửi cho mình, bảo rằng ngày mai có lịch trình chụp tạp chí, đường đi rất xa, Hạ Thư cần phải đến sớm trang điểm, anh ấy bảo anh năm rưỡi sáng đánh thức Hạ Thư dậy.

Sau đó Tào Minh còn bảo đêm nay Đinh Thịnh Dương ở lại nhà Hạ Thư là được, nhà hắn có một phòng cho người làm, sáng sớm ngày mai anh phải gọi Hạ Thư dậy đúng giờ.

Sau khi trở về Đinh Thịnh Dương nói lại chuyện này cho Hạ Thư nghe, Hạ Thư không có biểu hiện gì, chỉ hờ hững đáp lại, chỉ chỉ vào phòng vệ sinh ngoài phòng ngủ: "Sử dụng phòng vệ sinh xong phải trả về như lúc ban đầu, không được để dính lại dù chỉ là một giọt nước."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trợ lý trước đó từ chức, Hạ Thư mắc bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, khi nổi bệnh hắn có thể giày vò người ta đến chết.

"Được anh Hạ, tôi biết rồi."

Buổi chiều, Hạ Thư chơi game mệt mỏi xong lại bắt đầu chuyển sang xem phim. Đinh Thịnh Dương lấy cây lau nhà lau sơ qua một lần, anh không cách nào ngồi yên một chỗ được. Anh cảm thấy mình được nhận lương cao như vậy, dù sao mình cũng phải làm gì đó một chút, không thì anh sẽ cảm thấy mình không xứng nhận tiền.

Đinh Thịnh Dương xuống dưới mua đồ ăn tối cho hắn ăn, lần này anh đã biết rút kinh nghiệm hơn, đặc biệt hỏi xem Hạ Thư muốn ăn quán nào.

Hạ Thư còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó cúi đầu nói ra tên một cửa tiệm.

Trong giới này ít nhiều gì họ cũng nghe qua tính tình của Hạ Thư rồi. Dẫu sao khi đối xử với người ngoài, Hạ Thư là kiểu người rất tàn nhẫn vô tình.

Nếu hắn mở miệng thì đừng có anh em gì hết, bởi vì cái miệng độc của hắn từng đầu độc vô số người không kể xiết rồi.

Sở dĩ hắn có thể bình an vô sự trong cái giới này, một là vì năng lực chuyên môn của hắn rất tốt, hát nhảy diễn xuất đều tốt cả, hai là bố hắn là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, hắn chính là người thừa kế đường đường chính chính của Hạ thị.