Chương 1: Trợ lý

"Anh Hạ, đây là trợ lý cá nhân tôi mới tìm cho anh, Đinh Thịnh Dương." Tào Minh quay đầu lay lay người đứng bên cạnh một chút: "Mau chào anh Hạ đi."

"Anh Hạ."

Đinh Thịnh Dương nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon đang chơi game, mái tóc dài chưa được cắt ngắn, xõa xuống che đi đôi mắt phượng hẹp dài, hắn cau mày ra sức thao tác trên điện thoại.

Dù hắn có hình tượng thế này cũng hoàn toàn chẳng ngăn được vẻ ngoài đàn ông đẹp trai của hắn.

Đinh Thịnh Dương cảm thấy mặt của Hạ Thư còn nhỏ hơn trên cả TV nữa, ánh đèn chiếu rọi xuống đỉnh đầu, để lộ ra làn da trắng phản quang của Hạ Thư.

Anh không biết hình dung ra sao, chỉ cảm thấy Hạ Thư rất đẹp trai. Ngũ quan anh tuấn, kết hợp cùng ánh mắt sắc bén, không để yểu điệu chút nào.

Tào Minh thấy Hạ Thư không có phản ứng gì, tưởng rằng hắn không hài lòng với trợ lý mới này, bèn lo lắng không ngừng nuốt nước bọt.

Đây chính là trợ lý thứ năm của tháng này rồi, bốn người trước, có hai người làm chưa đến một tuần đã từ chức, nói thật là họ chẳng chịu được tính tình của Hạ Thư.

Còn có một người làm chưa đến hai ngày đã từ chức, còn người cuối cùng là fan hâm mộ giả danh đến làm trợ lý. Kết quả Hạ Thư nhìn thoáng qua, chỉ quăng một câu "Người này không được", sau đó quay đầu lại đi mất.

Dù bọn họ trả gấp đôi tiền làm trợ lý so với những minh tinh khác nhưng cũng không có mấy người bằng lòng đến thử.

Tất nhiên nếu thiếu một trong hai thì hắn cũng không có khả năng nổi như bây giờ, đương nhiên số lượng antifan bôi đen hắn cũng nhiều không kém.

Nhưng Hạ Thư thường hay làm theo ý mình, hoàn toàn mặc kệ việc người khác thấy thế nào, theo như lời Hạ Thư nói là "Mặc kệ bọn họ nói gì thì nói, một đám anh hùng bàn phím rảnh rỗi, ngoại trừ việc nhiều chuyện ra thì không còn động lực sống ý nghĩa nào khác nữa cả."

Người đại diện Tào:... Đúng là đại thiếu gia họ Hạ của tôi mà.

Chửi thầm xong, anh ấy quay lại làm người đại diện vàng, chỉ huy phòng quan hệ xã hội ép hot search bôi đen Hạ Thư xuống với hiệu suất rất cao.

Cuối cùng Hạ Thư vẫn thua trò chơi, hắn tức giận ném điện thoại di động đi: "Đồng đội heo gì thế này, heo còn đánh hay hơn bọn họ nữa."

Sau khi hắn lấy tay vuốt tóc lên, vầng trán cao lộ ra, đôi mắt phượng hẹp dài càng sắc bén hơn.

"Đây là trợ lý mới anh tìm cho tôi sao? Anh moi trong thùng rác ra cho tôi đấy à? Sao vừa bẩn vừa xấu thế này? Bây giờ mắt nhìn của anh kém vậy rồi ư?"

Hạ Thư bất mãn cau mày, cái miệng phun ra mấy lời chửi liên tục cứ như súng máy vậy.

Đinh Thịnh Dương nghe hắn nói vậy, bèn cúi đầu nhìn quần áo của mình một chút. Đây là bộ quần áo ổn nhất của anh rồi, vì hôm nay phải phỏng vấn nên anh đặc biệt mặc nó, chỉ là hơi cũ chút thôi.

Công việc trước đó của anh là vác gạch ở công trường, ánh mặt trời chiếu rọi khiến làn da của anh bị phơi đen, kết hợp cùng bộ quần áo cũ màu trắng này nữa, quả thực có chút khó coi.

Nhưng ngoài việc hơi đen ra, ngũ quan của Đinh Thịnh Dương cũng rất được mà, sao mà bảo là xấu xí được.