Chương 21

Cố Dật Văn và Triển Lăng Duật cùng đi đến trung tâm thương mại.

Cố Dật Văn vừa đi vừa nghĩ, tại sao Triển Lăng Duật lại đi cùng mình đến trung tâm thương mại?

Chẳng lẽ là để giám sát cậu ấy xếp đồ vào vali mới hay sao?

Cố Dật Văn mua một chiếc vali mới, định xếp đồ từ chiếc vali cũ sang vali mới tại khu vực nghỉ của trung tâm thương mại.

Mặc dù chứng sạch sẽ của Triển Lăng Duật không đến mức ném cả bộ quần áo đi nếu có người lạ chạm vào, nhưng anh ấy vẫn không thích người lạ chạm vào đồ dùng cá nhân.

Sau khi Cố Dật Văn vào Triển thị, cậu ấy đã đảm nhận công việc trợ lý riêng của Triển Lăng Duật, từ đó về sau gần như toàn bộ hành lý của Triển Lăng Duật đều do cậu ấy thu xếp.

Mặc dù hiện giờ cậu ấy đã được thăng chức, nhưng thu dọn hành lý cho sếp cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Cố Dật Văn mở hai chiếc vali xếp ngay ngắn ở hai bên, rồi ngồi xổm xuống và bắt đầu chuyển đồ sang.

Bỗng nhiên, trước mắt cậu tối sầm lại, một bóng người ngồi xổm xuống trước mặt cậu ấy.

Cố Dật Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triển Lăng Duật chống một đầu gối xuống đất, đối mặt với cậu ấy.

Cố Dật Văn: "Triển tổng?"

Triển Lăng Duật đưa một tay ra trước mặt cậu, "Đưa tôi."

Bàn tay của Triển Lăng Duật rất to, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, đầy sức mạnh, nhưng cũng là một đôi tay được nuôi dưỡng trong nhung lụa.

Cố Dật Văn ngẩn ra một giây, rồi thử thả cái áo mình đang cầm trong tay vào lòng bàn tay của Triển Lăng Duật.

Triển Lăng Duật không có bất kỳ biểu hiện khác thường, cầm lấy cái áo rồi đặt vào chiếc vali mới, sau đó lại một lần nữa giơ tay ra trước mặt Cố Dật Văn.

Bởi vì Triển Lăng Duật tự nguyện muốn giúp đỡ, nên Cố Dật Văn cũng không từ chối nữa, cứ nhặt đồ lên rồi đưa cho anh ấy.

Hai người như biến thành một dây chuyền sản xuất, một người nhặt, một người xếp, không nói một lời nào, nhưng lại ăn ý đến lạ thường.

Trong vali chủ yếu là quần áo, còn có một số phụ kiện khác, tất cả đều do chính Cố Dật Văn xếp vào cách đây một tháng, ngoại trừ hộp quà ở góc.

Hộp quà này không nhỏ, lớn hơn lòng bàn tay một chút, giấy gói bên ngoài in hoa văn phức tạp và chữ tiếng Anh viết hoa, phía trên có một chiếc nơ bướm bằng lụa màu xanh lam.

Tuy nhiên, do bị va chạm bởi lực bên ngoài, một góc của hộp quà đã bị lõm xuống.

Cố Dật Văn không biết Triển Lăng Duật chuẩn bị hộp quà này cho ai, nhưng cậu biết, Triển Lăng Duật có thể mang hộp quà này từ xa về đây, chắc chắn người đó rất quan trọng đối với anh ấy.

Rất có thể là dành tặng cho nhân vật thụ chính.

Không hiểu sao, Cố Dật Văn cố tình tránh hộp quà, cứ như thể không nhìn thấy nó, để nó lại cuối cùng.

Ánh mắt Triển Lăng Duật vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm vào tay Cố Dật Văn, không nói gì, chỉ im lặng nhận đồ từ tay cậu và xếp xuống.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã được chuyển sang hết, chỉ còn lại hộp quà được gói ghém cẩn thận.

Cố Dật Văn không thể không đối mặt với nó.

Hộp quà cách cậu ấy hơi xa, Cố Dật Văn nghiêng người về phía trước, dùng đầu ngón tay kéo hộp quà lại, định cầm lên thì bị một bàn tay lớn lạnh lẽo phủ lên.

Đầu ngón tay Cố Dật Văn vô thức khẽ cong lại, cậu ngẩng đầu nhìn Triển Lăng Duật.

Đôi mắt Triển Lăng Duật sâu thẳm, tĩnh lặng như thể ẩn chứa những cảm xúc mà Cố Dật Văn không thể nào khám phá ra.

Miệng lưỡi lưu loát của Cố Dật Văn lúc này như bị đóng băng, nhất thời không biết nên nói gì.

Cậu nuốt nước bọt, lấy lại giọng nói của mình: "Triển tổng, có chuyện gì vậy?"

Triển Lăng Duật: "Cái này không cần."

Không cần cái gì? Không cần tôi nhấc nó lên sao?

Không phải chứ, dù sao tôi cũng đã theo anh được 5 năm rồi, giờ lại nói tôi không đủ tư cách chạm vào món quà của nhân vật thụ chính sao?

Tôi coi anh là... coi anh là giữ trinh tiết.

Cố Dật Văn thấu hiểu thở dài, cậu còn có thể làm gì khác đây, người kia là nhân vật thụ chính, trước mắt là nhân vật công chính hay ghen tuông mà.

Người ta đặc biệt mua quà từ nước ngoài cho nhân vật thụ chính, nâng niu một chút thì sao?

Cố Dật Văn cảm thấy mình tuyệt đối là trợ lý tâm lý và thấu hiểu nhất.

Cố Dật Văn cười tít mắt: "Vâng, tôi hiểu rồi Triển tổng."

Nói xong, Cố Dật Văn định rút tay ra, dù gì thì việc sếp đè lên tay mình cũng khá kỳ lạ.

Cậu rút...nhưng không rút ra được.

Cố Dật Văn: ...

Sức mạnh đấy hả, tôi đâu có định cướp quà của anh, anh có thể buông tay ra được không?

Nhưng Triển Lăng Duật vẫn lạnh lùng dường như không hề nhận ra mình đang đè tay Cố Dật Văn chặt đến mức nào.

Được, tôi biết anh nóng lòng, sợ tôi làm hỏng món quà của anh, nhưng bây giờ anh có thể buông tay ra trước không?

Cố Dật Văn lại dùng sức rút một lần nữa, lần này cuối cùng cũng rút ra được.

Cảm giác mềm mại lướt qua lòng bàn tay, đôi mắt Triển Lăng Duật sâu hơn, những ngón tay khẽ thu lại cong vào lòng bàn tay, kìm nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay.

Cố Dật Văn thấy Triển Lăng Duật cứ mê muội cúi đầu nhìn chằm chằm vào hộp quà, trong lòng đã đoán được phần nào, không nhịn được cố ý trêu chọc: "Triển tổng, đây là gì vậy? Anh định tặng cho ai đó à?"

Triển Lăng Duật ngẩng đầu lên, đã sớm đè nén dấu hiệu khác thường, vẫn là khuôn mặt vô cảm, nhàn nhạt nói: "Một người bạn."

Cố Dật Văn nhướng mày lên: "Ồ, bạn."

Triển Lăng Duật ghe ra lời cậu ấy có vẻ không ổn, cau mày: "Sao vậy?"

Cố Dật Văn vẫy tay: "Không có gì, chỉ là tôi khá ghen tỵ với người bạn của Triển tổng, có thể nhận được món quà mà Triển tổng đã chuẩn bị rất chu đáo."

Triển Lăng Duật quay đi chỗ khác, giọng có chút khàn khàn: "Không có chu đáo, chỉ thuận tay thôi."

Thuận tay? Quỷ mới tin.