Chương 20

Cố Dật Văn kéo vali ra khỏi quán cà phê, ánh nắng gay gắt chiếu vào người. Lần gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và nhân vật thụ chính đã kết thúc một cách thuận lợi.

Cố Dật Văn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng xem lại cuộc gặp gỡ này trong đầu, xác nhận không tìm thấy bất cứ khiếm khuyết nào.

Hoàn hảo!

Cố Dật Văn mỉm cười đắc ý.

Cậu suy nghĩ phải nói với Triển Lăng Duật như thế nào về việc liên lạc và bồi thường, trong cốt truyện, lúc này Triển Lăng Duật và Tô Diên Mạch vẫn chưa có mối liên hệ nào.

Nhưng có lẽ, cậu có thể thăm dò mức độ tự do của cốt truyện qua sự việc này?

Cố Dật Văn đang miên man suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì đối diện với một cặp mắt sâu thẳm.

Ồ, người đứng đối diện trông giống hệt ông chủ của tôi, trùng hợp đến lạ phải không?

À không, đó đích thị là Triển Lăng Duật!

Nụ cười đắc ý trên mặt Cố Dật Văn chưa kịp tàn phai thì đã đóng băng ngay lập tức.

Đúng là Cố Dật Văn có ý định mặc đồ lộng lẫy để khıêυ khí©h Triển Lăng Duật, nhưng cậu không ngờ Triển Lăng Duật lại không thể ngồi yên, lại còn chạy đến giám sát xem cậu có câu dẫn Tô Diên Mạch hay không.

Quả thực khi đối mặt với nhân vật thụ chính, dù là lý trí, thủ đoạn hay bình tĩnh gì của nhân vật công chính cũng đều tan biến hết.

Triển Lăng Duật một mình đứng bên đường, hai tay đút trong túi áo khoác dài, mặt lạnh như băng, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Dật Văn, đáy mắt đen kịt không nhìn ra cảm xúc gì, tóm lại là tâm trạng tuyệt đối không tốt.

Ha ha, bị làm cho nóng lòng rồi phải không, để xem anh giả vờ thế nào nữa.

Cố Dật Văn kéo khóe miệng đang cười đắc ý trên mặt xuống vài độ, trở về vẻ ôn hòa như mọi khi.

Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy vụt qua giữa họ, hai người đứng nhìn nhau qua dòng xe, trong ánh mắt là những cảm xúc chỉ bản thân mới hiểu.

Đèn đỏ nhấp nháy kéo dài rồi chuyển sang màu xanh sau giây cuối cùng.

Cậu kéo vali, bước xuống lề đường, trong khi người đối diện đã đi trước cậu một bước.

Thấy vậy, Cố Dật Văn dừng lại, đứng tại chỗ chờ đợi.

Triển Lăng Duật mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đôi chân dài sải bước làm tung bay vạt áo khoác, dung mạo điển trai, phong thái phi phàm, khiến những người xung quanh không khỏi dừng chân ngắm nhìn.

Nhìn Triển Lăng Duật xuất sắc như vậy, trong lòng Cố Dật Văn nghĩ không biết hồi đó nhân vật thụ chính có phải mắt không tốt hay không, tại sao lại không thích anh.

"Trợ lý Cố."

Trong nháy mắt, Triển Lăng Duật đã đứng trước mặt Cố Dật Văn.

"Triển tổng." Cố Dật Văn thu hồi suy nghĩ đi lạc của mình, mỉm cười đáp lại: "Anh đến đây làm gì?"

Triển Lăng Duật không nói gì, chỉ chỉ cụp mắt nhìn cậu, cũng như bộ trang phục quá mức bắt mắt này của cậu.

Bộ đồ này, Triển Lăng Duật nhớ rất rõ.

Nửa năm trước, anh tham dự một buổi tiệc quan trọng ở nước ngoài, Cố Dật Văn với tư cách trợ lý đã đi cùng. Bởi vì người tổ chức buổi tiệc ưa thích sự xa hoa, trước khi đi, anh đã đưa Cố Dật Văn đi may đo bộ vest này, cùng với những phụ kiện này.

Trợ lý Cố đẹp trai, một khi khoác lên người bộ đồ này càng thêm nổi bật, lúc đó trong bữa tiệc, cậu ấy thu hút sự chú ý của mọi người, khiến anh không khỏi có chút hối hận.

Cho đến tận hôm nay, chút hối hận ấy không những không giảm đi mà ngày càng tăng lên.

Triển Lăng Duật nhíu mày không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này.

Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến Cố Dật Văn bất giác cảm thấy nóng nảy, cậu ho một tiếng: "Triển tổng?"

Triển Lăng Duật: "Bộ trang phục này..."

Cố Dật Văn hiển nhiên cũng nhớ ra nguồn gốc của bộ trang phục, sắc mặt hiện lên một tia xấu hổ.

Khi lựa chọn bộ đồ này, Cố Dật Văn đã do dự, mặc bộ đồ do Triển Lăng Duật tặng đi gặp nhân vật thụ chính để khıêυ khí©h anh ấy, thật là quá mức, khiến cậu ấy trở thành phản diện mà có chút sợ hãi.

Nhưng không còn cách nào khác, đây là bộ vest cao cấp duy nhất cậu có, những bộ khác tuy không rẻ, nhưng lại kém xa bộ này.

Cậu vốn nghĩ Triển Lăng Duật quên nguồn gốc của bộ quần áo này thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi Triển Lăng Duật thậm chí còn không nhớ mình đã mặc những bộ đồ nào.

Đáng tiếc là hiển nhiên, Triển Lăng Duật vẫn nhớ và đang chất vất cậu.

"Là Triển tổng đã tặng. " Cố Dật Văn nói thật, rồi thêm vào một câu: "Tôi rất thích."

Triển Lăng Duật gật đầu: "Thích thì tốt."

Cố Dật Văn không đợi được câu tiếp theo của anh, cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, cậu nghĩ Triển Lăng Duật đến đây không phải để gặp nhân vật thụ chính sao?

Cố Dật Văn hỏi: "Triển tổng, Taran đang ở trong đó, anh có muốn vào nói chuyện với cậu ta không?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Triển Lăng Duật đột nhiên tối sầm, giọng trầm thấp lạnh lẽo: "Cậu rất thích cậu ta?"

Cố Dật Văn: ...Đây là câu hỏi chí mạng kiểu gì?

Nói thích, Triển Lăng Duật sẽ ghen rồi gây khó dễ cho mình.

Nói không thích, anh ấy sẽ cho rằng mình không có tầm mình, ấy vậy mà không thích người anh ấy thích, rồi tức giận cũng gây khó dễ cho mình.

Làm trợ lý khó ghê!

Cố Dật Văn vội vàng tính toán trong đầu: "Taran rất tốt, tính cách tốt, dáng vẻ đáng yêu, nhìn từ những bản thiết kế cũng không khó nhận ra cậu rất có tài, là một người rất xuất sắc, rất ít người không thích cậu ta."

Sắc mặt của Triển Lăng Duật càng ngày càng đen.

"Tôi rất thích tài năng của cậu ta, hy vọng có thể làm bạn với cậu ta." Cố Dật Văn nhấn mạnh vào hai từ "làm bạn".

Biểu cảm của Triển Lăng Duật tốt hơn rất nhiều.

Cố Dật Văn thở phào, xem ra đã giữ được mạng sống rồi.

Triển Lăng Duật im lặng nhìn cậu, cuối cùng không nói gì thêm, sau đó ánh mắt dịch sang chiếc vali thất lạc vừa tìm lại bên cạnh cậu, anh cau mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

"Vứt đi." Triển Lăng Duật lạnh lùng nói.

Cố Dật Văn gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi đổi một cái khác."

Cố Dật Văn hiểu, với bệnh sạch sẽ của Triển Lăng Duật, ngay cả khi đặt vali trở lại tủ quần áo cũng phải lau sạch lại một lượt, làm sao có thể giữ lại một chiếc vali bẩn thỉu như vậy được.

Cố Dật Văn vốn đã định sang trung tâm thương mại mua một chiếc vali mới để thay thế, chỉ là không ngờ Triển Lăng Duật lại đến trước.

Cố Dật Văn thăm dò: "Taran nói sẽ đền tiền vali và cốc, tôi đã lưu lại số liên lạc của cậu ta, tôi chuyển cho anh nhé?"

Triển Lăng Duật nhíu mày: "Không cần."

Lòng Cố Dật Văn chùng xuống, không biết Triển Lăng Duật có phải do ảnh hưởng của cốt truyện nên mới không cần không.

"Vậy được rồi, tôi sẽ tự xử lý những việc sau đó với cậu ta."

Đột nhiên Triển Lăng Duật nói: "Gửi cho tôi."

Cố Dật Văn: ... Không thể nào, thay đổi nhanh như vậy, còn chưa đầy một phút?

Cố Dật Văn thành công gửi thông tin liên lạc cho Triển Lăng Duật.

Mắt Cố Dật Văn sáng rực, xem ra có hy vọng, lần sau có lẽ cậu có thể thử một thay đổi lớn hơn.

Triển Lăng Duật: "Đi thôi."

Cố Dật Văn: "Vâng."

Cố Dật Văn theo sau Triển Lăng Duật đi về phía bãi đậu xe, đột nhiên nhớ ra, Triển Lăng Duật rời đi cùng cậu, vậy hôm nay anh ấy không gặp được nhân vật thụ chính rồi sao?

Tới đây cũng vô ích!

Cố Dật Văn đoán, không lẽ là vì có mình ở đây nên Triển Lăng Duật không tiện, không dám vào gặp Tô Diên Mạch?

Tội lỗi quá.

Khi Tô Diên Mạch ra ngoài, cậu ta thấy người vừa đổi vali với mình và một người đàn ông cao lớn khác cùng lên xe.

Hoá ra người ngày cũng là người như mình sao?

Tô Diên Mạch đứng tại chỗ, ngây người nhìn theo bóng lưng xứng đôi đó, bỗng chốc ngẩn ngơ, lòng chợt dâng lên một nỗi nặng nề.

Không biết người đó bây giờ thế nào rồi...