Chihiro cuối cùng cũng bay lên và kéo theo Vô Diện, Yu-chim cũng nhanh chóng bay theo cô. Lúc này, phong cảnh nơi đây thật sống động và huyền ảo, một điều thật tuyệt vời khi được nhìn ngắm nó khi ở trên cao. Nó khiến cô nhớ lại những khoảnh khắc cô được bay cùng với Haku. Cô thực sự muốn được bay cùng anh thêm nhiều lần nữa, nếu điều cô có thể thực sự trở thành một vị thần.
Họ đã nhanh chóng lướt qua mọi thứ chỉ trong chớp mắt. Và họ mừng vì họ không phải đi bộ để quay về nhà. Yu-chim có vẻ như đã bị chậm lại bởi tốc độ của Chihiro quá nhanh.
" Nhanh lên đi, Yu-chim." Chihiro nói. " Ngươi có thể bay nhanh hơn thế mà!"
"Ah! Ah!"
Yu-chim liếc nhìn thứ mà Vô Diện đang hướng đến khiến nó càng khó bắt kịp Chihiro hơn. Chihiro dừng lại một chút để chờ người bạn của mình có thể bắt kịp. Họ tốn một khoảng thời gian với Yuteela nên bây giờ họ phải tăng tốc quay trở về nhà tắm để Chihiro có thể hoàn thành việc chuyển đổi thành một vị thần của cô.
Với tốc độ của cô hiện tại cô có thể đến đó chỉ trong nháy mắt nên cô còn rất nhiều thời gian để cảm nhận thế giới linh hồn. Thế giới linh hồn rất tuyệt vời, cảnh đẹp đến nỗi làm ta ngây ngất và xao xuyến, nơi đây tuyệt vời hơn cả thế giới của con người bội lần, cô cảm thấy hối tiếc khi 12 năm trước mình đã quay trở về thế giới con người để rồi xuất hiện một khoảng trống trong trái tim cô, khoảng trống mà đáng lẽ ra đã được lấp đầy bởi những vị thần ở nơi đây. Nơi đây không có thiên tai, không quá nống vì sự ấm lên toàn cầu hay ô nhiễm như thế giới kia, cũng vì những vị thần nơi đây có sự liên kết mật thiết với môi trường. Họ biết họ cần phải chăm sóc môi trường như chính bản thân họ. Và đối với những vị thần có liên kết càng mạnh mẽ với môi trường của họ thì họ lại càng phải gánh chịu sự đau thương vô cùng lớn vì dã tâm và sự độc ác của con người đối với môi trường. Nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi có rất nhiều vị thần căm ghét con người.
Đây có thể là lí do mà Chihiro tha thứ cho Yuteela. Cô hiểu điều này và đã tha thứ cho bà ta, cũng như cô đã làm với Yubaba, Boh và Vô Diện vào 12 năm trước vậy. Và giờ đây, họ đã trở thành những người bạn có thể cho là thân thiết nhất, có thể là cả Yubaba cũng nghĩ vậy.
" Ah! Ah!" Vô Diện gọi Chihiro rồi hướng tay đến phía chân trời.
Chihiro nhìn về hướng Vô Diện chỉ, cô nhìn thấy một thiên thần ở đó, cách không xa từ vị trí của cô. Vị thiên thần vẫy tay chào họ rồi nhanh chóng biến mất vào đám mây ở gần đó. Chihiro mỉm cười và thầm nghĩ, thế giới linh hồn quả thật là huyền diệu và kì ảo nhưng cũng không kém phần nguy hiểm chẳng hạn như khu rừng độc tố mà cô đã từng đi qua nhưng giờ đây, nó chẳng phải là vấn đề gì với cô. Nếu thế giới con người có thể được như thế này thì tốt biết mấy.
Chihiro cau mày suy nghĩ về bản thân mình lúc nhỏ quả thật là quá kiêu ngạo. Nhưng từ khi cô đến với thế giới này, nó đã thay đổi cô rất nhiều. Điều này cũng khiến cha mẹ có chút khó khăn trong việc ăn uống vì họ đã từng bị biến thành lợn nên đã khiến họ cảm thấy khó chịu khi thấy thức ăn cho lợn mặc dù họ không biết lí do tại sao.
Khi cô nghĩ về bố mẹ, điều đó đã giúp cô vui lên nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ là một nỗi buồn bin khắc sâu trong tim bởi cô đã vĩnh viễn không còn có thể nhìn thấy được họ một lần nào nữa. Đúng vậy, bởi cô đã rời xa họ và sống độc lập, cô chỉ có thể nói chuyện với họ bằng cách gọi điện thoại hoặc viết thứ. Và bây giờ, họ đã bị ngăn cách bởi hai thế giới, chỉ khi chết họ mới có thể đoàn tụ với nhau. Nhưng đó vẫn chưa hoàn toàn là đúng bởi cô vẫn có thể trở về trước khi sự chuyển đổi kết thúc.
Không, cô sẽ không làm điều đó vì cô biết rằng cô có thể sẽ nhớ họ nhưng cô vẫn biết rằng mình không thể sống mà thiếu Haku. Hơn thế nữa, cái thế giới mà cô từng chi rằng đó là tất cả giờ đã không còn nữa rồi. Cô ấy biết cách sửa sai lỗi lầm trong quá khứ bằng cách ở lại nơi đây, có thể sẽ có nhiều điều mà cô sẽ nhớ ở thế giới kia, đặc biệt chính là cha mẹ cô. Sẽ rất khó để cô có thể từ biệt gia đình mình nhưng rồi cô sẽ vượt qua được nó và đến với Haku. Cô ước gì mình có thể tạm biệt họ.
Vô Diện nhận ra nỗi buồn trên khuôn mặt của cô, anh cố gắng an ủi. Chihiro cười và nói rằng cô sẽ ổn.
" Đừng lo lắng như thế, tôi sẽ ổn thôi mà!" Cô bảo. " Nhìn đi, tôi có thể nghe thấy được tiếng nhạc trên tàu ở phía kia."
Họ đã thực sự nghe thấy bài hát. Vấn đề bây giờ chính là đưa Vô Diện và con dấu vàng về với Zeniba vì nếu Vô Diện đến nhà tắm, có thể sẽ khiến nhà tắm lại loạn lên như 12 năm về trước và thế là cô đã hướng về ngôi nhà của Zeniba
Họ về tới nhà của Zeniba đúng lúc trời vừa chạp tối. Từ đây tính đến nhà tắm cũng không xa là mấy. Ngay khi Chihiro vừa đáp xuống, cánh cửa lập tức mở toang, Zeniba lao ra với một tốc độ đáng kinh ngạc.
" CHIHIRO!" Zeniba kêu lên rồi ôm chằm lấy cô. " Ta đã rất lo lắng cho con khi con chim giấy bị của ta bị rách, ta đã sợ rằng bà ta sẽ gây nguy hiểm cho con? Con thật sự đã bình an đúng không?"
Chihiro cười. Zeniba thở phào nhẹ nhõm khi Chihiro nói. " Tất cả mọi thứ đều đã suôn sẻ hết, Granny." Zeniba định nói một điều gì đó với cô nhưng đã bị cắt ngang. " Con đã vượt qua hết tất cả những cửa ải mà chúa Okaia tiên đoán, giờ đây con chỉ còn một điều nữa thôi."
Zeniba bất chợt im lặng, nhìn thấy sự thay đổi ở Chihiro. Cô ấy có một vầng hào quang mạnh mẽ xung quanh, giống như một vị thần thực sự. "Chihiro, chuyện gì đã xảy ra sau khi Yuteela cắt đôi con chim giấy của ta? Con đã thay đổi khá nhiều ngoại trừ tính cách của con."
Chihiro mỉm cười và đưa con dấu vàng cho Zeniba. " Con đã gặp vị thần cuộc sống." Cô nói. Zeniba mở to đôi mắt ngạc nhiên, Chihiro biết mình còn việc phải làm nên nhanh chóng nói tiếp. " Granny, hiện con không thể nói chuyện với bà lúc này, con cần phải trở về với nhà tắm để gặp Haku và hoàn thành việc chuyển đổi của mình."
Lúc đầu, Zeniba có chút bối rối nhưng sau bà vẫn hiểu được đôi chút. Zeniba nói. " Nếu Đa thế thì con hãy nhanh chóng bay đến chỗ con rồng đó đi, người mà con thương mến, sau khi hoàn thành chuyển đổi, chúng ta còn khá nhiều thời gian để trao đổi với nhau mà.
Chihiro ôm lấy bà và hôn lên đôi má. " Cảm ơn bà và Vô Diện đã giúp đỡ cho con."
Zeniba mỉm cười. " Không có gì, ta luôn luôn sẵn lòng giúp đỡ cho con mà, cháu yêu, con có cần sử dụng phương tiện bay không?"
Chihiro lắc đầu. " Không cần đâu ạ, con có thể tự mình bay được."
Thời gian dành cho Chihiro không còn nhiều nữa, cho nên, cô đã cấp tốc bay trở về nhà tắm. Zeniba, Vô Diện và chiếc đèn l*иg vẫy tay chào cô và Yu-chim khi họ bay đi.
" Ah! Ah!" Vô Diện hỏi.
Zeniba mỉm cười. " Đúng vậy, Vô Diện, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Khi mặt trời dần lên cao, Chihiro tiếp tục tăng tốc lên nữa. Cô không chắc mình còn bao xa để tới nơi nhưng cô mong rằng họ đã đến gần. Cô không quen thuộc địa hình nơi đây cho lắm nên cô đã nhìn sang Yu-chim để xác nhận rằng cô đã đến nơi hay chưa.
" Yu-chim, có phải là chúng ta đã gần đến nơi rồi không?" Cô không nhận được câu trả lời từ Yu-chim. Nhìn xuống, cô thấy Yu-chim đang ngủ trên vòng tay của cô. "Này Yu-chim!" Nó nhanh chóng thức giấc. Chihiro cười khúc khích. "Xin lỗi, Yu-chim. Tôi cần cô phải quan sát mọi thứ để chắc rằng mình đã đến nơi. Cô quen thuộc nơi này hơn tôi mà."
Yu-chim nhìn quanh và có thể chắc chắn rằng họ đã gần tới nơi. Chihiro bắt đầu cảm thấy một chút lo lắng. Cô ấy không có đồng hố hay bất cứ thứ gì để có thể xác định được thời gian, vậy cho nên, cô chỉ còn cách quan sát sự chuyển động của mặt trời mà ước tính.
Sau một giờ rưỡi bay, Yu-chim hét thật lớn, vui mừng rồi bay khỏi vòng tay Chihiro. Cô không chắc chuyện gì đang xảy ra nhưng cô có cảm giác rất quen thuộc. Yu-chim có thể nhìn thấy được vì đôi mắt của nó có thể nhìn rất xa. Nhưng giờ đây, có thể chắc chắn rằng họ đã về đến nơi vì nhà tắm chỉ cách họ một chút nữa thôi.
Chihiro cười vui vẻ. " Tôi sẽ thực hiện điêu đó" cô ấy vừa nói vừa khóc. " Cuối cùng rồi, tôi cũng sẽ được sống cùng với Haku."
Cô nhanh chóng tăng tốc bay về phía trước, bỏ lại Yu-chim ở phía sau.
(-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-) - (-)
Con ếch ngáp bởi sự nhàm chán của cảnh quang xung quanh, nó chỉ có thể thức thêm một vài tiếng nữa, nếu không nó có thể sẽ ngủ quên mất. Làm sao mà Haku có thể tỉnh táo mà quan sát một cảnh quang suốt mấy ngày liền.
" Nhất định phải tỉnh táo lên." Nó ngáp. " phải cố gắng quan sát mọi thứ."
Nó ngồi xuống, xoắn hai ngón tay mình lạ để có thể loại bỏ sự chán nản trong tâm trí nó. Nó cố gắng kiếm tìm một thứ gì đó để giải tỏa căng thẳng và buồn chán, nếu không nó sẽ phát điên lên mất, rồi nó nằm xuống và quyết định quan sát hình dạng của các đám mây ở phía xa xa.
" Oh! Nhìn kìa, trông nó giống như một con mèo vậy!" Nó lẩm bẩm. " Còn đằng kia thì giống như một bông hoa đang nở rộ, có cả một con cá đang bơi lội trên bầu trời."
Nó bắt đầu thở dài. Nó không chắc về việc Chihiro sẽ quay trở lại hôm nay nhưng nó tin những lời mà Haku đã nói bởi đó chính là những gì mà chúa Okaia đã tiên đoán cho Chihiro.
" Tôi nên làm gì bây giờ đây." Nó lẩm bẩm trong sự thiếu kiên nhẫn. " Tại sao cô ấy không quay trở về đây sớm hơn chứ?"
Nó đã nói xuyên suốt cho đến khi nó nhìn thấy một thứ gì đó đang bay đến với một tốc độ đáng kinh ngạc, khiến nó giật mình. Một thứ gì đó đang bay thẳng đến nhà tắm từ phía chân trời.
" Chắc chỉ là một khách hàng khác." Nó lẩm bẩm.
Nhưng khi người đó đến gần, nó mới nhận ra rằng đó không phải khách hàng mà là một nhân viên của nhà tắm. Thời điểm mà nó chờ đợi cũng đã đến. " Cô đây rồi!" Nó cảm thấy hào hứng. Nó nhanh chóng nhảy về phía cô rồi nói. " Này, ở đây, cô Chihiro, ở đây này!"
Chihiro nhìn thấy con ếch vẫy tay và đáp xuống chỗ cây cầu, con ếch nhanh chóng nhảy tới chỗ cô. " Cô Chihiro, cuối cùng cô cũng quay trở lại!"
Chihiro gật đầu. " Tất nhiên là tôi phải quay lại rồi." Chihiro cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi ấy. " Tôi có một câu hỏi, nó có chút thô lỗ. Thật ra cậu là ai vậy?"
" Tôi là môt con ếch tên Clam. Bạn của Ếch" Nó lẩm bẩm. " Tôi chỉ là một trong số những vị thần là việc ở đây thôi, thực ra, từ trước đến nay chúng ta chưa từng gặp nhau. Khoan, chờ một lát, cô đã biết bay từ khi nào vậy?"
Chihiro cười khúc khích. " Ah! Cái đó à, tôi biết bay từ ngay hôm qua, sau khi tôi gặp vị thần cuộc sống, ông ấy đã cho tôi phép thuật và bây giờ, tôi cần phải gặp Haku ngay."
Con ếch nhìn với vẻ mặt u buồn. " À... Ừm, có một chút vấn đề nhỏ ở đây." Nó lại lẩm bẩm. " À... Ừm, cô thấy đấy..."
Sự ấp úng của nó khiên Chihiro có chút lo lắng và căng thẳng. " Thật ra đã có chuyện gì xảy ra?"
Con ếch tỏ vẻ lo lắng. " Oh! Cô không cần phải lo đâu, anh ta vẫn ổn, chỉ là anh ta đang ngủ thôi. Đây là lí do vì sao tôi lại có mặt ở đây để đón cô."
Chihiro mỉm cười. " Thế à, cám ơn cậu."
" Mọi thứ giờ đây đã ổn, chỉ cần quan sát xem có ai xung quanh nữa không thì mọi thứ trong kế hoạch của mình sẽ thành công mĩ mãn." Nó nghĩ thầm cùng với vẻ mặt vô cùng gian ác.
Chihiro mỉm cười rồi vội vã lướt qua mặt con ếch. Khi cô chạy ngang qua nó, cô không hề để ý đến khuôn mặt gian xảo đang hiện rõ trên gương mặt nó cùng với một đôi mắt tràn đầy sát khí.
" Thật đáng tiếc cho cô, sự trở lại của cô với nơi này quả là ngắn ngủi." Nó thì thầm rồi nhanh tay rút ra một con dao.
Nó nhảy theo sau, chờ thời cơ, nó phóng lên và định đâm vào Chihiro. May mắn thay, Yu-chim từ đâu bay đến tấn công con ếch khiến nó giật mình. Chihiro quay lại, nhìn thấy con ếch đang cầm một con dao và đang tấn công Yu-chim.
Sử dụng tốc độ và sự phản xạ mới của bản thân tránh được việc ám sát của ếch rồi cô nhanh chóng giải cứu cho Yu-chim. Nó kêu lên giận dữ rồi chĩa mũi dao về phía Chihiro. Chihiro nghĩ rằng mình nên quay về nhà tắm sớm nhưng cô chợt nhớ rằng mình có thể sử dụng phép thuật.
Con ếch bị phép thuật của Chihiro đẩy văng ra một khoảng khá xa. Nó ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào Chihiro, nó cứ thế, trừng mắt nhìn cô. " Cô muốn gϊếŧ tôi thì cứ làm đi!" Nó hét lên.
" Đúng là một con người bẩn thỉu." Nó lại gầm gừ. " Loài của cô đã làm ô uế hành tinh của mình và giờ đây cô muốn làm điều đó ở một nơi linh thiêng như thế này sao."
Đôi mắt của Chihiro nhìn chằm chằm vào nó rồi hỏi. " Vậy thì loài của tôi đã gây nên tội tình gì đến cho cậu hả?"
Con ếch tiếp tục gầm gừ. " Không gì cả nhưng nhưng cái từ dòng họ đã khiến ta cảm thấy khó chịu." Nó vẫn chĩa mũi dao về hướng cô. " Đáng lẽ tôi nên làm điều này vào cái ngày mà cô đến với thế giới này."
Chihiro nhìn con dao, cô biết rằng ngay lúc này mình vẫn chưa là một tinh thần thực sự nên một con dao vẫn có thể gϊếŧ chết cô. " Vậy tại sao cậu lại không làm điều đó?"
Hắn nói với sự khinh bỉ. " Lúc mà lần đầu tiên cô đến đây, cô chưa từng có ý định ở lại đây, tôi đã rất vui mừng vì cô đã quay về nơi mà cô xứng đáng thuộc về nhưng mọi thiếu vẫn chưa kết thúc mặc dù cô đã trở về nhà, tất cả nhưng người khác lại buồn bã vì cô đã rời đi, đặc biệt là Haku. Nhưng chỉ có một người vui mừng vì điều đó, người đó là tôi, tôi vui vì chúng tôi đã có thể thoát khỏi cô nhưng những kẻ kia lại không như thế. Nhớ về cô à, một việc làm vô bổ và đáng khinh." Gương mặt của nó đủ thể hiện sự khinh bỉ đối với cô đến nhường nào. " Nhưng rồi cô lại quay trở lại và điều đó làm chúng vui mừng khôn xiết. Và nó đã khiến cho tâm trí của ta gần như muốn nổ tung ra nghĩ về việc mình sẽ sống chung với một con người."
" Tôi đã Kiên nhẫn chờ đợi khi nghe được bọn họ thì thầm rằng sẽ đưa cô quay về nhà và điều đó làm ta hào hứng. Nhưng rồi sao, cô đã khiến Haku nhận ra rằng anh đã quá yêu cô. Kế hoạch của tôi quá hoàn hảo cho đến khi nó bị hủy hoại bởi chúa Okaia. Ông ta đã tiết lộ về sự hiện Diện của kẻ sát nhân nhưng may thay ông ta không biết đó là ai."
Phần cuối cùng trong chuyến hành trình thực sự làm Chihiro cảm thấy sự trầm trọng của nó. " Tại sao chúa Okaia lại không nói với tôi về chuyện này?" Cô giận dữ suy nghĩ.
" Tôi đã rất cẩn thận trong kế hoạch của chính mình." Con ếch đó tiếp tục nói. " Tôi đã tự đề nghị mình làm người canh cho Haku, tôi đã tạo ra một mớ những lí do làm rối trí sự suy nghĩ của họ và tôi cũng chính là người đưa ra ý kiến bỏ thảo dược gây ngủ vào thức ăn của Haku ".
" Cậu là kẻ đã chuốc thuốc anh ấy?" Chihiro hét lên trong sự giận dữ.
Con ếch đó cảm thấy rung sợ. " Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, tôi chính là kẻ đã đưa ra ý kiến canh cho Haku để tôi có thể là người đâu tiên gặp được cô."
Chihiro nhìn chằm chằm vào nó cùng với sự căm phẫn. Cô vỗ tay thật chậm rồi nói. " Rất tốt, tôi cá là cậu rất thông minh, lựa chọn một công việc nhàm chán chỉ vì mục đích là gϊếŧ được tôi thôi à."
Nó nhạo báng cô. " Tôi không bao giờ có thể cho phép một vị thần quyền năng có thể kết hơkp với một con người thấp hèn bởi vì đó là một sự sỉ nhục và đó cũng là một điều rất kinh tởm!"
" Tôi biết rằng con người đã gây ra nhiều việc tội lỗi và khiến các vị thần nơi đây căm ghét nhưng không phải tất cả họ đều độc ác." Chihiro nói tiếp. " Tôi cũng biết rằng giải thích cũng Không khiến họ hết căm ghét con người cho nên đó cũng là lí do tôi đi tìm vị thần cuộc sống? Vậy thì cậu nghĩ tôi đi tìm vị thần cuộc sống để làm gì chứ? Để tôi có thể hoá thành một vị thần."
" Tôi không thích điều đó! Bởi cô chính là nguyên nhân khiến tôi căm ghét!" Nó kêu lên. " Một sinh vật đáng ghê tởm như cô không xứng đáng trở thành một vị thần, thậm chí là không đáng sống trên đời này. Sẽ không bao giờ có một con người với một vị thần, chỉ có những vị thần với nhau mà thôi. Tôi không muốn nói nhiều nữa, bây giờ, cô chết đi thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."
Nó buộc tội cô rồi lao thẳng đến tấn công cô. Chihiro theo bản năng tự nhiên của mình, dùng phép thuật đưa con ếch đó lên cao.
" Mau thả tôi xuống, con người kia!"
Chihiro khiến nó quay trên trời vài vòng làm nó chóng mặt để trừng trị nó rồi thả xuống. Con dao bay ra khỏi tầm tay của con ếch, Chihiro nhanh chóng tiến đến và giành lấy con dao. Và giờ, con dao đã nằm trong tay Chihiro nên con ếch không thế làm gì được lúc này. Cô biết rằng cô sẽ không thể làm gì được nó chỉ với một con dao, cô chỉ còn biết giữ nó để tránh việc con ếch có thể gây hại đến cô.
" Cô nghĩ mình sẽ làm được gì với thứ đó hả?" Nó nói.
Chihiro nhìn con dao trong tay rồi liếc sang nhìn Clam, song, cô cắm mạnh nó xuống đất.
" Cậu biết đấy" cô nói, " Tôi biết rằng bạn ghê tởm tôi nhưng đối với những vị thần căm ghét con người, họ có một lí do chính đáng cho việc đó, còn cậu thì đó chỉ là một thành kiến cá nhân mà thôi. Ở thế giới con người, đã xuất hiện rất nhiều những người có những thành kiến cá nhân như thế và họ đã khiến mất mạng một cách oan uổng. Cậu chẳng khác nào những con người đó. Vậy thì, cậu căm ghét con người nhưng lại hành động như họ thì cậu chẳng khác gì họ."
Nó quay đi, đôi mắt nó tối lại, một màu đen tăm tối. Cô quay lưng lại rồi nói tiếp. " Tôi sẽ nói chuyện này lại với Yubaba nhưng bà ấy không phải người mà cậu nên lo lắng. Bởi nếu Haku phát hiện ra điều này sẽ không có tốt lành gì đến cho cậu đâu, toi khuyên cậu nên rời đi trước khi bị phát hiện và đừng bao giờ trở lại đây nữa.""
Clam cảm thấy mình bị xúc phạm trước lời nói đó cùng với điệu bộ của Chihiro. Tại sao một con người lại có thể quay lưng lại với một vị thần. Tại sao cô ta có thể nói chuyện như thế. Tôi nhất định sẽ làm cho cô phải đau khổ, cái chết của cô sẽ không nhanh đâu, tôi sẽ từ từ hành hạ cô, khiến cô phải khóc lóc van xin đến chết.
Nó nhanh chóng nhảy tới chỗ con dao, chộp lấy rồi tiến đến chỗ Chihiro rất nhanh. " Con người kia, tôi sẽ gϊếŧ cô!"
Chihiro quay lại nhưng không may rằng con ếch đã tiến đến rất gần, cô sẽ không thể nào tránh được đòn chí mạng này. Bất ngờ, một tia sét bắn thẳng xuống, chen ngang vào giữa họ, ngăn cản hành động của Clam.
" Cái gì thế này?" Clam giận dữ nhưng nó bắt đầu rung sơ khi nhìn thấy người đó. "Chúa... Chúa Okaia!"
Tia sét đó đã khiến Chihiro phải ngã ngửa nhưng cô đã nhanh chóng ngồi dậy và nhìn thấy bóng người to lớn của chúa Okaia, ông ấy đang đối mặt với Clam khiến nó không vui.
" Ngươi không thể dừng chuyện này lại được sao?" Okaia lạnh lùng nói. " Ngươi và cái thành kiến vô nghĩa đó đã mang đủ rắc rối đến cho mọi người rồi. Ta đã tha mạng cho ngươi sau khi ngươi gϊếŧ người ta yêu và bây giờ đây, ngươi lại muốn làm điều tương tự với Haku như những gì ngươi đã gây ra cho ta sao?"
Clam giận dữ đứng dậy. " Tôi đã làm điều đó vì lợi ích của ngài thôi!" Nó hét lên. " Con người đó không xứng đáng được sống cùng một vị thần, cô ta không xứng đáng có được tình yêu của một vị thần."
" NGƯƠI KHÔNG CÓ QUYỀN ĐỂ QUYẾT ĐỊNH ĐIỀU ĐÓ!" Chúa Okaia hét lên với sự tức giận tột độ khiến Chihiro và nó phải khϊếp sợ trước sức mạnh của vị thần tối cao. " Ngươi không có quyền quyết định việc ai xứng đáng được yêu hay không được yêu, ngươi chỉ là một vị gần thấp kém mà dám ra quyết định sao?"
" Tôi thấp kém nhưng cô ta còn thấp kém hơn cả tôi, một tình yêu như thế không xứng đáng, cô ta không là gì cả. Một vị thần mà kết hợp với một con người là sự sỉ nhục, cô ta chính là kẻ thù của thế giới linh hồn?"
" Chẳng bao lâu nữa đâu, Chihiro sẽ trở thành một vị thần, cô ấy và Haku sẽ đến với nhau, kế hoạch của ngươi đã kết thúc, ngươi sẽ không thể làm điều đó với họ như đã làm với ta. "
"Cô ta không xứng đáng với điều đó." Clam gầm gừ, liếc nhìn Chihiro. " Cô ta không xứng đáng trở thành một vị thần, cô ta không xứng đáng với cuộc sống vĩnh hằng, cô ta phải chết!"
Hắn lại tiếp tục lao về phía Chihiro. Chúa Okaia không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng phép thuật, ánh sáng bạc xuất phát từ ông dã khiến cho hắn không thể cử động được.
" Không, ngươi sai rồi, cô ấy xứng đáng có được điều đó, cô ấy đã chứng tỏ bản thân với vị thần cuộc sống cho nên, cô ấy đã đủ xứng đáng rồi." Ông giơ tay và phép thuật cứ thế lan lên khắp người của nó. " Ông sẽ không..."
Clam mở to mắt nhìn bầu trời xanh lần cuối rồi bật khóc trong tuyệt vọng trước khi ánh sáng bạc hoá anh thành một cục than. Mọi thứ đã kết thúc.