Chương 16: Chúa Okaia

" Đã ở đây rồi sao?" Chihiro hỏi. Đây rõ ràng là một điều bất ngờ. " Bà có chắc không?"

Zeniba gật đầu. " Đúng rồi, con dấu đã chắc chắn rằng đây là nơi mà chúa Okaia đang cư ngụ."

Chihiro nhìn xung quanh. Đây không chỉ là nơi mà cô có thể tìm thấy vị thần mạnh mẽ nhất trong thế giới linh hồn mà theo cô được biết trong những lời nói của vị sứ giả thì đây là nơi mà cô còn cần phải làm một việc gì đó.

" Ở đây không có thấy bất cứ thứ gì ở đây cả." Cô lẩm bẩm với chính mình. " Theo những gì cháu nhớ thì chắc chắn việc này sẽ không dễ dàng đâu!"

Zeniba nhướng mày. " Ta tưởng cháu thích những thử thách này chứ."

" Không đâu!" Chihiro khóc. " Cháu chỉ thấy ngạc nhiên thôi, có thể lời tiên tri đã sai gì đó."

Zeniba xoa cằm. " Nhưng vẫn tốt hơn nếu ta dừng chân ở đây, chúng ta không cần phải đi tiếp nữa."

Chihiro rêи ɾỉ. Cô đã từng nghĩ về điều này. Cô đã đoán rằng khi cô gặp chúa Okaia thì hành trình của cô sẽ chính thức kết thúc. Nói về chuyện đó, chúa Okaia đâu rồi?

" Um, Granny này, nếu đây là nơi chúng ta kết thúc cuộc hành trình, vậy thì mọi người đâu hết rồi?"

" Àh, Um..." Zeniba nhìn xung quanh, bà nhìn thấy một điểm gì đó. " Rất có thể chúa Okaia đã cho ẩn lối vào, để ta thử xem.." Bà nhắm mắt lại và tập trung. Bà phát hiện ra một rào chắn vô hình. " Ở kia!" Bà chỉ về hướng tảng đá lớn. " Đó là một lối vào bí mật, nó nằm phía sau tảng đá lớn đó."

Zeniba bắt đầu nháy mắt khi nhìn thấy ánh sáng phát ra từ phía tảng đá, bất chợt tảng đá dần trong suốt hơn và một lối vào xuất hiện sau đó. Cô nhìn chằm chằm vào lối đi. Cô cũng không có thắc mắc gì về việc không ai biết chỗ cư ngụ của chúa Okaia.

" Ông ấy ở trong đó à?"

Zeniba gật đầu. " Ta chắc chắc về điều đó."

" Tuyệt thật!"

Chihiro bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cuộc gặp với chúa Okaia sắp tới. Chắc chắn là cô đã gặp ông trước đó, trong chính giấc mơ của mình. Bây giờ cô thực sự sẽ đối mặt với ông ta và cầu xin ông cho mình được trở thành vị thần để có thể được yêu người mà mình đã chờ đợi suốt 12 năm qua.

" Granny, cháu lo quá."

Vô Diện nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chihiro. " Ah, Ah, Ah."

" Vô Diện đúng đấy." Zeniba đồng ý. " Cháu sẽ làm được thôi, chỉ cần cháu tin tưởng vào chính bản thân mình. Cháu không cần phải sợ hãi hay lo lắng gì đâu. Theo ta được nghe nói thì ông ta chỉ hơi khó tính thôi, nhưng ông ấy có một trái tim nhân hậu."

" Nếu bà đã nói thế thì.." Chihiro nói.

Vô Diện đẩy nhẹ cô về phía trước. Chihiro nhìn lối vào, nó có vẻ khá lớn. Cô chỉ hy vọng rằng chúa Okaia không phải là một loại quái vật đáng sợ hay một cái gì đó khác. Cô hít một hơi thật sâu rồi tiến vào, cô bước qua hàng rào ma thuật.

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Haku cuối cùng cũng bắt được mùi hương của cô. Lúc đầu, anh cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi khi thấy mùi hương bay ra từ phía khu rừng độc. Một bào tử ở đó có thể gϊếŧ một con người chỉ trong chốc lát.

Nhưng anh đã nhận ra rằng mùi của cô đã cách khu rừng một khoảng cách đủ an toàn để tránh những bào tử ấy. Anh đã để nỗi sợ lấn áp anh và anh đã không còn một chút dấu vết nào để lần theo nữa. Tuy nhiên, cô đã đi đâu? Anh tự hỏi và nảy ra một ý tưởng là triệu hồi những người có thể sẽ biết về chuyện này.

" Thần khí của rừng, tôi, Nigihayami Kohaku Nushi, vị thần của sông Kohaku, đang cần sự giúp đỡ của ông!" Anh kêu lên.

Một lát sau, một vị thần duyên dáng bước ra khỏi khu rừng. Haku cúi chào cô và cô chào lại theo phản ứng tự nhiên.

" Tôi có thể giúp gì được cho anh?" Cô hỏi.

" Tôi đang tìm một cô gái người tên là Chihiro." Anh trả lời. " Tôi đã lần theo mùi hương để lại và theo đến đây, tôi có thể được biết cô gái đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Vị thần mỉm cười. " À, phải rồi, cô gái con người ấy sao. Cô gái ấy thật sự đã đi qua khu rừng của tôi."

Haku mở to mắt. " Sao cơ?"

Vị thần cười khúc khích. " Ôi trời ơi, có lẽ tôi nên nó rõ ràng hơn. Cô ấy không thật sự qua khu rừng này, cô đã bay qua nó." Trước cái nhìn bối rối của Haku, cô nói tiếp. " Con quái vật Vô Diện và một mụ phù thủy đã bay trên khu rừng này. Tôi sẽ không cho phép một con người bước qua khu rừng cuẩ tôi. Tôi biết rất rõ rằng bào tử của khu rừng này thực sự độc hại với những sinh vật không thuộc về thế giới này. Đừng lo cho cô ấy, cô ấy an toàn. Họ đã đưa cô ấy ra khỏi khu rừng này một lúc lâu trước rồi."

Haku thở phào nhẹ nhỏm. Đó là một tin tốt. Chihiro đã được an toàn, cách xa khu rừng độc. Bây giờ chỉ cần tiếp tục lần theo dấu vết của cô nữa thôi.

" Tôi có thể hỏi một câu nữa được không?"

" Tất nhiên." Cô gật đầu.

" Cô có thể..."

Trước khi Haku có thể nói xong thì một tia sét đánh ngang qua anh và vị thần rừng. Vị thần bão tức giận đứng trước mặt anh.

" Ngươi là ai?" Vị thần bão hỏi, giọng nói bùng nổ như sấm. " Tại sao ngươi dám tiếp cận khu rừng này?"

Haku không lùi bước, vì hai lí do. Một anh nhìn thấy trong mắt vị thần bão có một cái gì đó có liên quan đến vị thần rừng. Hai anh mạnh hơn, nhưng vì không muốn bắt đầu nên những rắc rối không đáng có

" Tôi chỉ muốn yêu cầu sự giúp đỡ." Anh nói.

Vị thần bão gầm gừ. Anh biết rằng vị thần này đang nổi nóng nên anh đã cố gắng để lịch sự hết mức. Vị thần liền nguôi giận sau khi vị thần rừng đặt tay lên vai đầy cơ bắp của ông.

" Thư giãn đi nào, tình yêu của em." Cô thì thầm. " Anh ta nói thật đấy và anh cũng không có lí do gì để ghen tị mà, đúng không? Em chỉ dành tình yêu đó cho một mình anh thôi." Vị thần thư giãn và lùi lại, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Haku. " Bây giờ, anh muốn hỏi điều gì?"

Haku hỏi lại một lần nữa. " Cô có thể chỉ cho tôi hướng mà cô ấy đã ra khỏi khu rừng này không?"

Vị thần cười khúc khích. " Đó là tất cả những gì anh muốn hỏi. Đúng không?" Cô hướng tay mình về phía Chihiro đã đi, những bụi cây di chuyển sang một bên, cho Haku một con đường để hướng ra khỏi khu rừng. " Đi theo con đường này, anh sẽ ra khỏi khu rừng, anh sẽ lần được mùi của cô ấy."

Haku cúi chào. " Tôi thật sự cảm ơn cô vì sự giúp đỡ này."

Vị thần bão vẫn nhìn chằm chằm vào Haku, anh đi ngang qua họ. Những cái cây trở về vị trí cũ sau khi anh đi xa hơn và sâu hơn vào khu rừng độc. Vị thần trở lại khu rừng của mình. Cô đã có một nụ cười tươi trên khuôn mặt mình. Vị thần bão nhìn cô.

Vị thần rừng cười khúc khích. " Không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?" Cô nói. " Cậu nhóc ấy đang yêu."

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Chihiro và mọi người tiếp tục vào sâu trong hang động. Khi ánh sáng bên ngoài ngừng cung cấp, những ngọn đuốc trên tường sáng lên và trở thành nguồn sáng mới. Cô cũng không ngạc nhiên gì mấy, nhưng cô có cảm giác như mình là một nhân vật trong một bộ phim kinh dị đang tiến sâu vào một hang động của một con quái vật vậy.

Mọi người cuối cùng đã đi đến cuối đường hầm đó, họ nhìn thấy một cách cửa sắt lớn. Chihiro nuốt nước bọt khi cô nhận ra đây chính là nơi cô cần đến... cô hy vọng.

" Được rồi, chúng ta vào thôi." Cô nói.

Cô bước tới cánh cửa đưa tay ra gõ cửa nhưng chưa kịp gõ thì cánh cửa đã tự động mở ra khiến cho cô giật mình và hoảng hốt. Cô không biết điều gì đã khiến cô giật mình đến thế, cô đã hoảng hốt.

Những người gác cửa bước ra, Chihiro được chào đón rất nồng hậu bởi một con mắt màu vàng quen thuộc. Đây là vị thần đã đến nhà tắm và nói cho cô biết về tương lai của cô.

" Oh, cuối cùng, cô cũng đã đến." Vị thần nói.

" Ông chính là người đưa tin của chúa Okaia đúng chứ?" Cô hỏi.

Vị thần cúi đầu. " Đúng vậy, chủ nhân của tôi đang mong chờ cô ở bên trong đấy. Xin mời vào."

Vị thần dẫn họ vào trong. Họ ngạc nhiên vì mình sắp được biết cuộc sống của chúa Okaia như thế nào. Đối với những người ở trong hang động này, thì họ chắc chắn là đã quen với cuộc sống của ngài, họ không mấy là ngạc nhiên. Bên trong một hang động là cả một cung điện lớn. Một số công chức, chủ yếu là các vị thần không có hình thể hoàn chỉnh. Có thể nhìn thấy họ khi họ làm việc.

Vị thần hướng dẫn họ đi vào một căn phòng khác, trên cánh cửa nhìn thấy một khe nứt, vị thần mở cửa cho họ. " Chủ nhân tôi đang đợi mọi người. Xin mọi người hãy bước phòng."

Chihiro cúi đầu chào ông. " Cảm ơn ngài." Cô nói trong khi bàn tay cô run rẩy, cô mở cửa. Căn phòng cũng như những phần còn lại của căn nhà, nhưng nó lớn gấp ba lần những căn phòng khác. Căn phòng cũng rất tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng của một ngọn lửa. Và ngồi bên đống lửa, trên một chiếc ghế màu đỏ lớn, bình tĩnh đọc một cuốn sách, không ai khác, người đó chính là chúa Okaia. Ông nhìn lên và thấy những vị khách của mình đã đến.

" Oh, vậy là mọi người đã đến rồi ư?" Ông nói, sức mạnh và trí tuệ tỏa ra từ lời nói của ông. " Tôi mừng là mọi người đã đến đây an toàn."

Ông đứng lên và bước lại chỗ ánh sáng. Chihiro đã có một cái nhìn thiện cảm về con người vĩ đại này. Ông ra dáng là một người đàn ông vững trãi, một người đàn ông to lớn, ông cao ít nhất là 15 feet. Ông đã mặc chiếc áo xứng danh một vị vua thực sự. Da nhợt nhạt của ông trắng như giấy, và mái tóc đen dài, tối như đêm, dài xuống đến gót chân. Nhưng những gì hấp dẫn Chihiro nhất là đôi mắt của ông, ông có một đôi mắt màu vàng lung linh. Ông là người có kiến thức sâu rộng và lòng trắc ẩn vô hạn. Nhin vào đôi mắt của ông, Chihiro không còn cảm giác lo sợ, bồn chồn nữa. Đó là cho đến khi cô nhìn thấy ông cười, để lộ những chiếc răng sắt nhọn như những động vật ăn thịt.

Zeniba mang cô ra khỏi suy nghĩ của chính mình khi bà nói. " Chúa Okaia vĩ đại và quyền năng tối cao, đây thực sự là một điều vinh hạnh của chúng tôi."

Chúa Okaia cúi đầu nhìn bà. " Đây là một vinh hạnh của mọi người ư!!! Ta cũng vậy, xin thứ lỗi cho ta vì đã không đến để gặp trực tiếp mọi người, và bắt mọi người phải đến đây, nhưng đôi khi ta bận tham gia một công việc gì đó khiến ta quên đi một số việc." Ông đánh dấu quyển sách lại và đặt nó xuống. Ông nhận thấy Chihiro đang nhìn vào tiêu đề trên cuốn sách và ông mỉm cười. " Đó là Whisper of the heart. Được viết bởi Shizuku Amasawa. Một quyển sách hay. Cô ấy là một nhà văn nổi tiếng trong thế giới của cô. Trong thực tế, đây là cuốn sách cô ấy đã từng viết, chồng cô, là một nhà sản xuất violon nổi tiếng, Seiji Amasawa, là một trong những người đã truyền cảm hứng cho cô viết nên cuốn sách này. " Anh nhắm mắt lại và đi sâu vào trong những suy nghĩ." Một số người có khả năng sáng tạo nên những câu văn như vậy. Đáng buồn thay, một số vị thần và linh hồn không nhìn thấy được điều này, họ chỉ nhìn thấy mặt tiêu cực của con người." Ông bất chợt cười với chính mình. " Hãy tha thứ cho tôi, tôi lại nói chuyện huyên thuyên nữa rồi. Mọi người đã có một chuyến đi dài. Vậy, mời mọi người ngồi."

Những chiếc ghế hiện ra sau lưng mọi người, mọi người ngồi xuống nhẹ nhõm. Chúa Okaia trở về chỗ ngồi của ông bên ngọn lửa. Ông nhìn họ một cách tò mò. Đôi mắt vàng của ông cứ chằm chằm nhìn vào Yu-chim nhiều nhất. Ông nhướng mày quan sát nó.

Chihiro nhìn giữa ông và Yu-chim, cô hỏi. " Có chuyện gì thế?"

Chúa Okaia quay mặt về phía cô. " Không gì cả. Tôi chỉ ngạc nhiên là Yu-chim cũng ở đây. Ta đoán là không ai trong số những người mà đã nói dối cô có mặt ở đây nhỉ. Nhưng trong tương lai thì ta không chắc nữa, vì nó không nhắc đến trong tảng đá. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hạnh phúc khi mọi người đã ở đây đấy Chihiro, Zeniba và Kaonashi nữa.

Chihiro với vẻ mặt bối rối hỏi. " Kaonashi?"

" Oh, có vẻ như ta đã gây ra một số nhầm lẫn ở đây." Chúa Okaia cười khúc khích nói tiếp. " Tôi thành thật xin lỗi mọi người, chúng ta có những chuyện quan trọng khác cần nói ở đây. Mọi người có ai muốn một tách trà trong lúc chúng ta nói chuyện với nhau không?"

" Đó là một ý kiến hay, thưa ngài." Zeniba trả lời.

Chúa Okaia búng ngón tay và sau đó xuất hiện hai người phục vụ, họ bưng trà và bánh đến cho mọi người.

Chúa Okai dùng ma thuật của mình để khoáy đều trà của mọi người. " Xin mọi người hãy đợi một chút. Đây là loại trà dựa trên một sự pha trộn đặc biệt của Baron von Humbert Jikkingen, ông đã dạy cho những người phục vụ của tôi, ông luôn nói mỗi lần ông pha chế thì mỗi lần một hương vị khác nhau, và thế là ông không thể pha chế lại được hương vị tuyệt hảo như lúc ban đầu, nhưng theo ta nghĩ trà của ông ấy vẫn rất ngon.

Zeniba nhấp một ngụm. " Quả thật vị trà rất ngon và thanh mát."

Chúa Okaia mỉm cười. " Nếu mọi người muốn tôi có thể cho người hầu của tôi đưa cho mọi người công thức." Đôi mắt vàng của ông quay sang Chihiro khiến cô cảm thấy lo lắng. Chúa Okaia cười, nói. " Cô không cần phải sợ ta đâu bởi vì ta không muốn bản thân mình làm hại ai cả." Đôi mắt ông nhìn về phía bàn tay của cô, bất chợt, ngọn lửa từ ấn chú hiện lên trên bàn tay của cô. " Ta nghĩ chú ấn lửa của ta vẫn còn có giá trị cho cô sau này đấy!"

Chihiro bối rối nhìn vào bàn tay của cô. " Oh, phải rồi, vị thần đồi lúc nãy, ông ấy có lẽ đã không cho cháu đi nếu như cháu không sử dụng chú ấn này."

Chúa Okaia cười to. " Đúng vậy, Ju-Ju là một vị thần tràn đầy niềm vui. Và thế là anh ấy trở nên hư hỏng. Nếu cô ở đó chơi với anh ta có lẽ cô sẽ phải mất vài ngày ở đó mất. Anh ta quả là một anh chàng nhỏ bé đầy năng lượng."

" Cháu nghĩ là tôi đã làm ông ấy phải tức giận, mặc dù tôi..." Chihiro lẩm bẩm. " Cháu đã gặp rất nhiều những vị thần không ưa tôi, cháu chỉ hy vọng là cháu không gây rắc rối gì to lớn và gây hại cho bạn bè của tôi."

Chúa Okaia vẫy tay nó đi. " Vớ vẫn. Ta không buồn việc cô sử dụng chú ấn của ta vì để chống lại cậu ta đâu. Ta biết anh ta sợ lửa nên mới cung cấp chú ấn này cho cô. Anh ta đã cho qua chuyện đó rồi, cô không cần lo. Bên cạnh đó, cô đã làm đúng như những gì tôi tiên đoán, cô đã mang tức giận đến với niềm vui."

Chúa Okaia vừa dứt lời nói cuối cùng của mình liền nhắc cô nhớ đến lời tiên tri. " Phải, ông đã đưa cho cháu lời tiên tri về cháu trong tương lai, ông ấy đã nói cho tôi về lời tiên tri, nhưng ông không giải thích ý nghĩa của nó."

Chúa Okaia gật đầu. " Đúng và ta ở đây là để giải thích cho cô về ý nghĩa của nó. Ta biết là cô lúc đó vẫn chưa sẵn sàng để biết thêm chi tiết về nó. Và bây giờ tất cả mọi người đều đã sẵn sàng để nghe đầy đủ chi tiết về nó."

Nếu nói thật thì Chihiro hoàn toàn không quan tâm về lời tiên tri của ông là mấy. Mục đích chính của cô là đến yêu cầu cho cô được trở thành một vị thần. " Thưa ông, mục đích cháu đến đây không phải vì lời tiên tri mà ông đã tiên tri cho cháu mà mục đích chính là..."

Chúa Okaia giơ tay ngăn không cho Chihiro nói tiếp. " Ta biết lí do cô đến đây. Và nó đã được tiên tri hết cả. Bao gồm cả những hành trình mầ cô đã đi, và bây giờ cô ở đây là để yêu cầu ta để có thể cho cô trở thành một vị thần, để cô thể sống cùng với thần sông Kohaku có đúng không? Và thế là cô ở đây là để yêu cầu ta giúp cho cô."

Chihiro quỳ xuống cúi chào vị phù thủy hùng mạnh nhất. " Ôi chúa Okaia vĩ đại và quyền năng nhất thế giới linh hồn, xin người hãy giúp con trở thành một vị thần để con có thể giống với người con yêu."

Chúa Okaia nở nụ cười ấm áp với cô. "Đúng là tình yêu của con người. Ta đã đồng ý giúp cho cô. Cô đã được dẫn dắt bởi thứ sức mạnh lớn nhất của con người. Cô đã làm theo lời con tim của mình, mặc dù, cô không hề biết người đó có yêu mình hay không!!!" Nhưng nụ cười của ông nhạt dần và tắt đi. " Tuy nhiên, ta nói phải nói với cô rằng ta không thể giúp được cho cô bởi vi không có một sức mạnh nào có thể giúp điều ước của cô thành sự thật cả, kể cả con dấu vàng của Zeniba cũng không thể."

Một sự im lặng đến ngỡ ngàng, bị phá vỡ tiếng tanh tách của ngọn lửa lớn. Tâm trí của Chihiro đang cố chấp nhận những lời nói của chúa Okaia. Cô đã đặt tất cả hy vọng cuối cùng của cô vào ông và cuối cùng cô nhận được là những lời nói không thể giúp cô bởi không có sức mạnh nào có thể giúp cô. Đến cả vị phù thủy vĩ đại nhất cũng không thể giúp cô thì ai có thể giúp được cho cô đây?

" Cháu đã tự nhủ với bản thân mình rất nhiều lần là ông chính là hy vọng cuối cùng của cháu và..." Cô nói, nói với chính bản thân mình, những giọt nước mắt đã bắt đầu hình thành trên đôi má hồng của cô. " Ông có chắc là... ông không... thể giúp cho được gì... cháu đúng không???"

Chúa Okaia nhắm mắt lại và thở dài buồn bã. " Chihiro, có thể là tôi rất mạnh mẽ nhưng những gì cô yêu cầu, thật sự ta không thể giúp gì được cho cô, ngay cả là một vị thần cũng không có khả năng khiến cho một con người trở thành một vị thần."

Chihiro ngã xuống nhưng đã được Vô Diện nhanh chóng đỡ kịp. Mọi thứ đã kết thúc. Cái cơ hội cuối cùng để được ở bên Haku của cô đã biến mất. " Không... Không... Không thể nào như thế được." Cô lẩm bẩm. " Xin hãy giúp cho cháu..."

Chúa Okaia từ từ mở mắt ra. " Tuy nhiên, có một thứ sinh mệnh có thể."

Chihiro bất chợt ngồi dậy nhanh, cô hỏi. " Sao cơ...?

Zeniba thậm chí cũng bất ngờ. " Tôi không hiểu, có một thứ gì khác có thể giúp cho cháu của tôi sao?"

Chúa Okaia trở nên vô cảm, dường như ông đang cố làm tâm trí mình tĩnh tâm lại. " Cô đã đi đến đây với sự hy vọng cuối cùng của mình, để tìm một vị thần có quyền năng, nhưng cuối cùng vị thần ấy lại không thể giúp được gì cho cô và cô lại tiếp tục tìm kiếm một vị thần có quyền năng hơn cả. Đây là một loại ma thuật không có quyền năng nào có thể làm được."

" Tôi... Tôi không hiểu." Cô nói.

Chúa Okaia trở nên tư duy hơn. " Hãy để ta đặt nó theo cách hiểu của cô. Có một số vị thần được sinh ra từ Trái Đất được gọi là vị thần ngoại quan. Kohaku là một trong số họ. Ông được sinh ra từ dòng sông của mình. Còn Zeniba, Yu-chim và Vô Diện được sinh ra từ những vị thần khác. Nhưng những vị thần ngoại quan thường có sức mạnh to lớn hơn những vị thần khác. Hãy dùng vị thần bão làm ví dụ, ông ấy có thể điều khiển thời tiết của mình. Ông được sinh ra từ một cơn bão nên có những đặc tính riêng của nó? Cô đã hiểu ý của ta chưa?"

" Cháu đã hiểu rồi." Cô nghĩ thế.

Chúa Okaia gật đầu. " Tốt, sau đó hãy cố gắng nghe thật kĩ đây. Vị thần mà cô sắp tìm kiếm là một loại vị thần khá mạnh. Ta không thể nói tên vì họ không có. Ông ta là những vị thần của cuộc sống, ông ta đã ở đây từ đầu của những cuộc sống, để thực hiện yêu cầu của cô, sự tồn tại của cô phải được thay đổi. Chỉ có vị thần này mới có thể giúp được cho cô."

Chihiro gật đầu. Cô rất vui mừng vì vẫn còn cơ hội để giúp cho cô thành một vị thần, nhưng cô đã nhận ra một điều khá khó chịu. Haku không thể giúp cho cô, thế là cô đã đến chỗ Zeniba, người cũng không thể giúp được cho cô. Và tất cả các cách đều hướng về chúa Okaia và cuối cùng cô lại phải đi tìm một vị thần khác.

Thở dài, cô quay sang Zeniba. " Granny, tại sao Haku lại không nhắc đến vị thần cuộc sống này?"

Zeniba cười. " Ta xin lỗi, cháu yêu. Tất cả cũng chỉ là một truyền thuyết của vùng đất này mà thôi."

" Không đâu." Chúa Okaia lắc đầu. " Họ thật sự có thật, ta đã gặp họ. Họ rất tuyệt vời. Một vị thần hay một con người đều là do họ sinh ra từ cuộc sống. Chỉ có họ mới có thể giúp được, ta chắc chắn điều đó. Nhưng ta không chắc chắn là họ muốn giúp cho cô hay không, mọi thứ còn phải tùy thuộc vào cô."

" Ý ông là sao?" Cô hỏi.

" Cô phải thuyết phục họ giúp cho cô. Họ sẽ không làm nếu như đó không phải là một lý do chính đáng. Nếu cô làm theo đúng với trái tim của mình, mọi thứ sẽ được ổn thỏa." Một tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Chúa Okaia nhìn ra cửa, dùng ma thuật và mở cửa. " Mời vào."

Một vị thần bóng tối từ từ bước vào. Ông cúi chào chúa Okaia, người gật đầu chào lại. " Thưa ngài, một phù thủy tên Kiki gửi cho ngài một món hàng."

Chúa Okaia mỉm cười và đứng dậy. " Thật là đúng lúc." Ông quay sang người khách của mình. " Xin thứ lỗi cho tôi một lát, tôi cần phải ra ngoài, tôi sẽ trở lại ngay."

Ông rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Chihiro thực sự cảm thấy thoải mái hơn vì sự gián đoạn này. Cô cần thời gian cho những suy nghĩ của mình.

Zeniba nhận thấy Chihiro đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. " Cháu ổn chứ, cháu yêu."

Chihiro gật đầu. " Cháu nghĩ là cháu đang có một chút choáng bởi những chuyện đã xảy ra. Dường như mọi thứ đang bắt đầu phức tạp hóa hơn. Cháu chỉ biết là cháu cần phải hoàn thành cuộc hành trình này càng sớm, càng tốt. Ý cháu là, nhìn xem bao nhiêu chuyện đã xảy đến. Nhảy ra khỏi xe lửa, khu rừng độc, vị thần bão, vị thần đồi. Bây giờ cháu không biết mình cần phải làm gì tiếp theo."

" Tình yêu có thể chiến thắng tất cả." Zeniba nói. Vô Diện càu nhàu trong sự đồng ý. " Hãy làm theo những gì chúa nói, rồi mọi chuyện sẽ được ổn thỏa, hãy làm theo trái tim của mình, cháu yêu à."

Cánh cửa mở ra và Chúa Okaia bước vào cùng một vật được bọc lại bằng một miếng vải trên tay của ông.

" Tôi đã yêu cầu thứ này khi tôi biết mọi người sẽ đến đây." Ông nói, rồi đưa nó cho Chihiro, cô mở miếng vãi bọc ra và nhìn thấy một cây dao găm kỳ lạ. Cây dao găm có lưỡi dao được phủ một lớp bạc ống ánh cùng một tay cầm bằng vàng, cô nhìn lên chúa Okaia, vẻ mặt đầy sự tò mò. " Con dao găm này được chế tạo bởi một phù thủy chuyên về chữa bệnh. Nó được ếm một câu thần chú có khả năng tiêu diệt các bệnh truyền nhiễm hay các loại bệnh tật. Hãy dùng nó để chống lại sự đau khổ."

" Sự đau khổ???" Cô hỏi rồi nhìn chăm chú vào cây dao găm. " Ý ông về sự đau khổ là sao? Còn về sự tức giận thì sao? Cháu không hiểu những gì ông đang nói???"

Chúa Okaia dùng ma thuật của mình di chuyển một cái bàn và một bộ bài chen ngang giữa họ. Chihiro nhận ra những thẻ bài đó tương tự như những lá bài mà sứ giả của chúa Okaia đã đưa cho cô lời tiên tri. Chúa Okaia nhìn cô tò mò. " Chihiro, cô có biết vì sao bộ bài này tốt nhất cho việc tiên tri không?"

Chihiro trả lời. " Không, cháu không biết."

Chúa Okaia nói. " Trong thế giới linh hồn này, có rất ít những vị thần có khả năng tiên đoán tương lai, mỗi vị thần ấy đều mang theo một bộ bài này. Để ta nói cho cô biết tại sao đây là bộ bài tốt..."

Chúa Okaia ngồi xuống và bắt đầu giải thích. " Định mệnh cũng giống như một trò chơi thẻ bài vậy. Khi ta nhìn vào tương lai, những gì mà chúng ta thấy là những sự kiện có nhiều khả năng sẽ xảy ra trong tương lai dựa trên những chuyện đã xảy ra và đã xảy ra rồi. Sau đó, những thẻ bài ta giữ trong tay sẽ là tương lai của cô hay của một ai khác. Định mệnh sẽ là đại diện cho chiến lược của cô. Một là bài ở đây tượng trưng cho một tương lai của cô và những lá bài khác là những tương lai khác cũng có khả năng xảy ra. Khi ta sử dụng năng lực này, ta có thể nhìn thấy được một tương lai có khả năng xảy ra cao nhất, giống như là nhìn trộm vậy đó, ta có thể biết được những sự việc xảy ra ở tương lai đó và thay đổi nó như thay đổi một chiến lược, chiến thuật cho toàn bộ trò chơi này, do đó số phận của cô sẽ thay đổi. Và cô đã thực sự thay đổi nó."

" Tôi đã thay đổi nó sao? Nhưng bằng cách nào?" Cô hỏi

Chúa Okaia hướng về phía Yu-chim. " Yu-chim ban đầu đã không có liên quan gì đến chuyến đi này, nhưng cô đã cho Yu-chim tham gia vào cuộc hành trình của mình, thế nên theo một cách hiểu nào đó thì cô đã thay đổi chiến lược của mình, hay nói cách khác là thay đổi tương lai của mình. Số phận của cô thực sự đã thay đổi vì điều đó."

Chihiro gật đầu đồng ý. " Tôi nghĩ vậy."

Chúa Okaia cười khúc khích. " Ta chắc chắn với cô rằng cô sẽ đến được đó sớm thôi. Chihiro, tương lai mà ta đã tiên đoán không có những rắc rối. Nhưng ta cũng không chắc chắn về tương lai này. Bởi vì mọi người có một ý chí tự do để thay đổi tương lai.Theo một cách nào đó, cô có thể giữ, thay đổi nó thành một tương lai khác hoặc tự mình tạo nên tương lai mà mình mong muốn." Ông mỉm cười với phản ứng thú vị của Chihiro. " Nhưng ta chắc chắn cô sẽ không né tránh tương lai này đâu."

Chihiro gật đầu. " Mọi người đều có một số phận riêng, nếu ta nhìn trộm tương lai của họ, có thể ảnh hưởng không nhỏ đến người đó. Ta đã làm điều này, một con người đến với vùng đất linh hồn đã làm cho ta có rất tò mò. Điều này rất hiếm khi xảy ra ở đây. Vì thế, ta đã nhìn vào tương lai của cô. Nếu tôi không can thiệp nhanh thì mọi thứ sẽ rất tồi tệ, những mối nguy hiểm đến từ nhà tắm đó và ta đã thay đổi nó."

Điều này đã làm cho Chihiro rất đỗi ngạc nhiên. " Vậy là ông đã cứu cháu sao?"

Chúa Okaia gật đầu. " Theo một góc độ nào đó. Nhưng ta sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Vì nếu ta nói cho cô biết những chuyện đã xảy ra và những chuyện vẫn xảy ra, nó vẫn có khả năng sẽ có những khác biệt so với lời tiên tri."

" Đó là lí do mà ta chỉ cho cô biết một chút ít về tương lai của cô."

Chúa Okaia nói. Theo lời tiên tri mà cô đã chọn phương án đến đây để gặp ta. Ta sẽ kể cho cô biết những chuyện sẽ xảy ra nếu cô không biết được lời tiên tri của ta cho cô." Chúa Okaia nói tiếp. " Ngay sau khi cô biết được việc bị bạn bè mình phản bội cô đã đi tìm một người khác giúp đỡ, cô đã tìm và nhờ Zeniba nhưng bà không giúp được và đã đi tìm ta, nhưng cô không được bạn bè mình giúp đỡ để vượt qua khu rừng độc."

Chihiro cố nghĩ về những việc này, nhưng nó chỉ càng làm cô đau đầu hơn. Cô quyết định sẽ chọn cho mình một định mệnh mà không có ai có thể can thiệp vào.

Chúa Okaia dường như nhận ra được vẻ bối rối của Chihiro. " Có vẻ như ta đã làm cho cô phải bối rối về những vấn đề này. Nhưng đấy là nhưng thông tin quan trọng mà tôi muốn nhắn gửi đến cho cô. Bây giờ, ta sẽ cho cô biết về tương lai sắp tới của mình." Nói xong, ông dùng ma thuật tập trung vào bộ bài. " Bằng sức mạnh của đất, nước, gió, lửa. Ta ra lệnh hãy cho ta biết những điều ta cần biết. Sức mạnh của tự nhiên hãy cho ta biết tất cả." Ông nhắm mắt, cẩn thận và lấy ra một tương lai từ bộ bài. Ông đặt xuống và mở mắt ra. " Cô đã sẵn sàng cho tương lai phía trước chưa?"

Nói chính xác thì Chihiro đã định sẵn một tương lai, nhưng cô vẫn chưa thực sự hiểu về nó. Cô gật đầu phản hồi, chúa Okaia lấy thẻ ra. Khác với người đưa tin, ông không giấu giếm cô. Thẻ đầu tiên, có sáu ngôi sao trong lá bài, hai ngôi sao màu đỏ, hai ngôi sao màu xanh, còn lại màu vàng. Các ngôi sao được nối với nhau. Ngôi sao màu vàng thứ hai nối ngôi sao màu đỏ thứ nhất, xanh thứ hai nối với vàng thứ nhất, đỏ thứ hai nối xanh thứ nhất.

" Đây là sự giao nhau của ba cảm xúc." Chúa Okaia giải thích. " Niềm vui, nỗi buồn và giận dữ. Cô sẽ phải đối mặt với niềm vui, hãy mang sự giận dữ đến nó. Tiếp theo, cô phải đối mặt với nỗi buồn, hãy mang đến niềm vui. Cuối cùng, là sự tức giận, hãy mang đến nó nỗi buồn."

Chihiro nhìn vào lá bài. " Họ là ai?" Cô hỏi.

Chúa Okaia lắc đầu. " Ta không thể cho cô biết điều đó được. Vì nếu ta nói cho cô biết, thì tương lai sẽ thay đổi, chiến lược của trò chơi này sẽ thay đổi vì nó." Ông ấy lấy một tấm thẻ khác lên. " Đó là hình của hai người đàn ông đang thu mình trong đám đông, một người thì đang la hét trong sự tức giận và người còn lại thì khóc trong nỗi buồn. Cả hai người đều bị loài người đối xử bất công. Cô hãy cẩn thận khi mình đang ở trước mặt họ, nhất là người đang tức giận."

Chihiro tỏ ra lo lắng hơn. " Theo một số cách, cháu có thể thay đổi tương lai của mình bằng việc phải đối mặt với họ."

Chúa Okaia gật đầu. " Đúng vậy, nếu cô có thể thay đổi nó. Nhưng trên con đường mà cô chọn sẽ có những thứ mà ta không tránh khỏi, nếu cô thật sự muốn tìm vị thần cuộc sống đó, cô phải đối mặt với nó. Đây là những bài kiểm tra của họ dành cho cô. Hãy tin ta khi ta nói rằng những vị thần này không muốn bị mọi người tìm ra họ. Họ chỉ xuất hiện khi cô đối mặt với những bài kiểm tra của họ."

Chihiro thở dài. " Vậy còn tương lai tiếp theo mà cháu phải đối mặt là gì?"

Chúa Okaia lấy một thẻ bài khác. Ông nhìn nó trên tay một lúc rồi để sang một bên. Lá bài này là lá bài rất quan trọng. Nó mang hình ảnh một trái tim chảy máu bị đâm bởi một con dao. Ông nghĩ Chihiro không cần phải biết về lá bài này, vì không thứ gì cô ấy làm có thể thay đổi được nó, nhưng nếu con rồng bướng bỉnh đó chịu nghe lời cô ấy thì mọi chuyện sẽ được diễn ra một cách tốt đẹp.

Thẻ tiếp theo là hình ảnh một cô dâu. Bên phải cô là chú rễ và đằng sau chính là gia đình của cô. " Khi cô gặp được vị thần ấy, cô phải lựa chọn giữa hai tình yêu. Chuyện này sẽ rất khó khăn cho cô, vì khi cô quyết định chọn thì sẽ có một ai đó phải chịu tổn thương."

Chihiro nhớ đến thông điệp mà sứ giả đã nói. " Cháu nhớ điều này, điều đó có nghĩa là sao? Cháu không muốn làm tổn thương ai."

Chúa Okaia thở dài buồn bã. " Ta biết cô không muốn nhưng cô phải làm thế. Và ta không thể giải thích thêm cho cô được nữa."

Ông lấy một lá nữa. Đôi mắt của ông đã mở to khi nhìn thấy nó. Lá bài không hiển thị cho ông bất cứ thứ gì, thế là ông đã để nó qua một bên. Ông tiếp tục lấy ra một tấm khác và nó cũng tương tự.

" Ta nghĩ rằng ta đã đi quá xa vào tương lai của cô. Khi ta nhìn vào tương lai, ta chỉ nhìn thấy đến cuộc họp của các vị thần cuộc sống, chỉ có vậy thôi, nếu như cô có thể làm họ thay đổi ý kiến của họ."

Chihiro cau mày. Trong cô, có những câu hỏi mà cô cần phải có câu trả lời ngay, và những câu hỏi khác nữa. Nhưng không, cô cúi chào vị phù thủy vĩ đại. " Cảm ơn, thưa ông. Cháu đã có những thông tin cần thiết cho chuyến đi kế tiếp của cháu rồi ạ."

Chúa Okaia mỉm cười, trong đôi mắt của ông không còn đọng một nỗi buồn nào. " Đừng cảm ơn ta. Ta cảm thấy rất vui khi có thể giúp ai đó có được hạnh phúc."

Chihiro nghiêng đầu sang một bên. " Ý ông là sao?"

Chúa Okaia thở dài rồi ngã người ra phía sau, ông chấp tay lại như thể đang cầu nguyện. " Cô không phải là người đầu tiên mà ta đã từng gặp. Hơn 500 năm trước, ta đã gặp một cô gái loài người, đó là một người phụ nữ trẻ. Cô ấy sau đó mờ dần đi và ta đã xuất hiện trước mặt cô khi cô ấy van xin nhờ giúp đỡ. Ta đã giúp cho cô không biến mất. Lúc ấy, đó là lần đầu tiên ta gặp con người, ta đã mời cô ở lại với ta, ta tò mò về việc này. Cô thấy đó, ta chưa bao giờ gặp con người, nhưng ngay sau đó từ sự tò mò, chúng ta đã trở thành bạn và yêu nhau."

Mắt Chihiro mở to. " Ông đã thực sự yêu cô ấy sao?"

Chúa Okaia mỉm cười, nhớ lại những kỉ niệm đẹp. " Đúng chúng ta đã yêu nhau." Ông nói tiếp. " Chúng ta mong là sẽ không bao giờ rời xa nhau. Sau một thời gian, ta hỏi cô ấy có muốn trở thành một vị thần liên kết với ta hay không?"

Zeniba ngạc nhiên, nhưng Chihiro vẫn không hiểu về nó. " Vị thần liên kết có nghĩa là gì?" Cô hỏi.

Chúa Okaia cười khúc khích. " Cũng như thế giới loài người của cô. Trở thành một vị thần liên kết cũng giống như là kết hôn vậy. Qua một thời gian lâu dài và tình cảm của họ trở nên sâu đậm. Cô nói là cô rất muốn, nhưng cô không thể, bởi vì cô người mà người thì có quy luật sinh tử của cô. Còn ta, có sự sống đời đời, sẽ sống lâu dài hơn cô, cô nói cô không thể đưa ta ra khỏi sự đau buồn về việc cô sẽ rời khỏi thế gian vào một ngày không xa."

" Cũng giống như tôi và Haku." Chihiro buồn bã nghĩ về nó. Cô cũng giống như người phụ nữ kia, đã rơi vào tình yêu với một vị thần.

" Đó cũng là lúc mà ta tìm kiếm vị thần cuộc sống." Chúa Okaia nói tiếp. " Ta cũng muốn làm cho cô ấy có được sự sống đời đời như ta. Và ta đã bắt đầu tìm kiếm. Và ta đã tìm thấy họ. Ta đã yêu cầu họ giúp cho người ta yêu có thể trở thành một vị thần. Họ đã lay động trước tình yêu của ta đối với một sinh tử và họ đã đồng ý giúp cho ta. Ta rất vui mừng và quay về nhà ngay lập tức để đưa cô ấy đến những vị thần cuộc sống để biến cô ấy thành một vị thần."

Tất cả những dấu hiệu của niềm hạnh phúc dần tan biến khỏi khuôn mặt của vị phù thủy, những nổi buồn dần hiện rõ ra. " Đáng buồn thay, ta đã bị cuốn vào mối tình lãng mạn mà trở nên mù quáng. Cô thấy đấy, một người làm công cho ta rất ghét con người đến ghê tởm sâu sắc. Ông ta không làm hại gì cô ấy khi ta còn ở đó. Nhưng khi ông biết cô ấy đã là vợ của ta..." Những giọt nước mắt dần rơi trên má của ông, đôi mắt ông nhòa dần. " Trong khi ta đi tìm vị thần cuộc sống. Ông ta đã mang cô đi và bỏ mặc cô, không có thức ăn và thế là cô...cô đã biến mất..."

Chihiro thở hổn hển. Zeniba, Yu-chim và Vô Diện dường như bị sốc nặng. Chúa Okaia lau khô những giọt nước mắt của mình.

"Khi ta phát hiện ra những gì họ đã làm, ta đã rất tức giận. Ta đã giận dữ hơn hơn bất cứ lúc nào. Ta đã đến rất gần, lúc đó ta rất muốn gϊếŧ chết họ. Nhưng ta đã tha cho họ. Ta đã tốt hơn bọn họ rất nhiều. Tuy nhiên, ta đã trừng phạt họ. ta đã dùng quyền hạn của mình để thu hồi phép thuật và trục xuất họ khỏi vùng đất của ta vĩnh viễn và không bao giờ được quay trở lại."

" Ông có thể làm điều đó sao?" Cô hỏi.

" Chỉ có những vị thần mạnh nhất mới có thể làm được điều đó." Zeniba thì thầm, Cô quay trở lại với Chúa Okaia. " Cháu rất tiếc vì đã xảy ra những chuyện đáng tiếc đó. Nếu ông hỏi cháu, thì cháu sẽ trả lời rằng họ rất đáng chết."

Chúa Okaia lắc đầu. "Không, tất cả mọi người đều có quyền được sống, ngay cả khi họ đã làm những điều sai trái đến mức đáng chết. Nhưng cho dù có gϊếŧ họ thì điều đó cũng không giúp cô ấy sống lại. Cô ấy đã chết và ta vẫn còn sống và sống mãi mãi."

Ông nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để làm dịu chính mình. " Ta rất nhớ cô ấy. Hàng ngày, ta đều mong muốn cô ấy sống trở lại. Đây là một trong những lý do mà con người và linh hồn ( vị thần ) không thể sống bên nhau. Nhưng chúng ta đã ở rất gần với thực sự tìm thấy một tình yêu đích thực."

Ông nhìn lên trần nhà " Ta đã có thể kết thúc chuyện này. Ta có thể tự kết liễu cuộc sống của mình và được đoàn tụ với tình yêu của tôi ở thế giới bên kia. Nhưng ta sẽ không thể giờ chết, ngay cả một vị thần yếu nhất nhưng vẫn tồn tại, thì tại sao ta có thể chết được chứ. Ông nhìn Chihiro rất nghiêm túc. " Cuộc sống này là rất quý giá, Chihiro. Cô chỉ có thể có được một tình yêu đích thực trong đời. Đừng bao giờ quên điều đó. Một số vị thần trong cuộc sống vĩnh cửu của họ, thường quên điều đó. Họ bắt đầu cho rằng cuộc sống này là một trò đùa và đó là lý do tại sao họ không coi trọng cuộc sống của người khác như cuộc sống của họ. Đặc biệt, là con người, họ xem con người như những thứ nhỏ bé, giống như một con người thấy một con côn trùng nhỏ bé vậy. Mọi người đều xứng đáng có được nó, thậm chí là một sinh vật đơn giản như một con côn trùng." Ông lau những giọt nước mắt còn lại từ đôi mắt của mình. " Ta muốn cô được sống, và được hạnh phúc với cuộc sống của chính mình. Đây là lý do tại sao ta đang giúp cô. Ta muốn cô có những gì ta đã có thể có, nhưng sẽ không bao giờ có được."

Không ai có bất kỳ ý tưởng gì để nói nữa. Để xem Chúa Okaia công khai khóc đã đủ sự ngạc nhiên, nhưng câu chuyện này đã gây sự sốc nặng với mọi người.

Chúa Okaia nhanh chóng kéo mọi người lại với nhau và đứng dậy. " Hãy tha thứ cho tôi về câu chuyện này, câu chuyện của đã là quá khứ rất lâu rồi. Ta phải yêu cầu mọi người rời đi sớm."

" Cái...cái...cái gì?" Chihiro há hốc ngỡ ngàng. Họ thực sự vẫn chưa muốn rời đi nhưng chúa Okaia đã tiễn họ.

" Ai đó đang đến tìm cô." Chúa Okaia nói. " Đó là người mà ta không thể cho cô biết được."

" Ai? " Cô hỏi.

Chúa Okaia không trả lời. Ông quay người lại và nhìn trực tiếp vào mắt Zeniba. Zeniba có vẻ như hiểu ý ông. Bà biết chính xác ai đang đến tìm Chihiro. Anh ta chắc chắn sẽ đến đây sớm, không bao giờ được đánh giá thấp một con rồng đang yêu. Bà tự hỏi tại sao chúa Okaia không muốn Chihiro và Haku gặp nhau.

" Đi thôi, Chihiro, chúng ta cần phải lên đường sớm." Zeniba nói.

" Huh?" Chihiro nhìn tới nhìn lui vào bà.

" Không nên ở lại đây thêm nữa đâu, cháu yêu à. Chúa Okaia là người rất bận rộn. Chúng ta đã lấy đủ thời gian của ông rồi." Cô ấy quay trở lại thầy phù thủy. " Cảm ơn ông về tất cả mọi thứ."

Chihiro muốn ở lại dài hơn, nhưng cô ấy quyết định rời khỏi đó. Cô ấy chào thầy phù thủy hùng vĩ. " Không, không có gì đâu."

Chúa Okaia vẫy tay ra hiệu cho mọi người. " Vui lòng tiễn họ ra ngoài, nhưng trước tiên hay mang cho họ đủ thức ăn và nước để họ chuẩn bị cho chuyến đi." Ông hướng về Zeniba.

Chúa Okaia cúi đầu chào mọi người. " Cảm ơn mọi người vì đã đến thăm ta, ta rất mong được gặp lại mọi người sau."

Ông búng tay và một trong những người hầu của ông vào phòng.

Zeniba mang ra con dấu vàng và đưa cho ông.

Một luồn ánh sáng bạc bao quanh con dấu vàng rồi lặng dần. " Con dấu vàng bây giờ sẽ dẫn cô đến vị thần của cuộc sống. Ta không nói dối cô khi ta nói cô sẽ có một hành trình khó khăn ngay phía trước cô, nhưng nếu cô đi theo trái tim cô, tất cả sẽ tốt đẹp."

Mọi người cúi chào ông lần cuối rồi rời đi. Một lần cửa lại đóng phía sau họ, nụ cười thân thiện của chúa Okaia trở thành cau mày quan ngại. Ông nhìn hai lá bài tương lai mà ông đã tiên đoán. Cái đầu tiên là về tim, đen một nửa, đỏ một nửa, với mũi tên vàng vào bên đỏ và bên đen.

" Tình yêu và sự thù ghét."

Ông nhìn vào lá thứ hai. Đó là một bia mộ trên đồi trong mặt trời mọc với cầu vồng dâng cao lẻ loi.

" Cuộc sống và cái chết." Ông nhắm mắt lại." Ta sẽ không cho phép đâu. Ta cũng đã cảm giác như thế với cô ấy. Nhưng trước tiên...", mắt ông mở to và nhìn bức tường. " Ta có một con rồng bướng bỉnh cần phải chăm lo."

Có tia chớp và ánh sáng màu bạc và chúa Okaia biến mất.