Yubaba rất tức giận. Làm thế nào mà nhân viên giỏi nhất của mụ lại dám bỏ đi mà không có sự cho phép của mụ lại còn không nói với ai nó sẽ đi đâu! Yubaba có lẽ không còn sở hữu cô nữa bởi cô đã nhớ lại tên mình nhưng dù sau thì mụ vẫn là bà chủ cơ mà.
"Nó sẽ đi đâu?" – mụ tự hỏi. – "Nó không ở gần đây, ta sẽ thấy dấu hiệu của nó nếu nó ở đây. Nó không thể trở lại thế giới con người được bởi cánh cổng chưa mở ra. Vậy nó đã đi đâu?"
Haku thực sự rất lo lắng. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cô. Con người thường làm ra những việc điên khùng khi mà họ thất vọng hay giận giữ, và anh đã thự sự đã làm cô thất vọng. anh đang tự trách bản thân mình cả ngàn lần nhưng việc đó bây giờ cũng không có ích gì nữa.
" Ôi, không"- Lin hét lên. – " Có khi nào một linh hồn nào đó ghét con người đã làm gì với em ấy không?"
Haku cảm thấy bên trong anh như đang đóng băng lại. Tại sao cô ấy cứ phải nói những chuyện như thế? Nếu thần linh có thể bị đau tim thì có lẽ anh đã chết từ lâu.
"Đúng là nực cười" – Yubaba thiếu kiên nhẫn đáp lại - " Ta chắc chúng ta sẽ nhận ra chuyện đó khi nó thực sự xảy ra"
Lin liếc mụ phù thủy – " Ồ, thật tốt khi nghe bà quan tâm như vây"
Haku đang cố gắng bình tĩnh lại. Cái suy nghĩ về chuyện có ai đó làm hại Chihiro làm Haku thực sự sợ hãi và tức giận hơn bất kỳ thứ gì anh trải qua trước giờ. Mặc dù anh và cô không bên nhau, nhưng anh cảm thấy bản năng loài rồng mạnh mẽ của anh đang dần xuất hiện và nó rất cần thiết để bảo vệ bạn đời của nó, thậm chí cô ấy không phải bạn đời của anh. Anh sẽ đánh chết những ai cố làm hại cô ấy.
Yubaba tiếp tục đi qua đi lại. – "Nó có lẽ đã chạy trốn như lần trước. Dù ta không biết đi đâu và tại sao."
Mụ dừng lại và nhớ lại lần trước Chihiro đến gặp con trai bà. Nhìn nó có chút gì đó...... không đúng. Mụ quay sang Haku va Lin. Có lẽ hai đứa nó có liên quan đến thái độ lần đó của Chihiro. Và tại sao lại muốn gặp Chihiro đến vậy?
"Haku, Lin, hai ngươi có biết tại sao Chihiro lại muốn chạy trốn không?"
" Chúng tôi.... À....ờ ..... có một số mâu thuẫn hôm qua" – Lin thú nhận. – "Chuyện đó không tốt lắm và em ấy đã giận chúng tôi"
Yubaba ngồi xuống, gật nhẹ đầu. – "Ồ, đó là lý do cho thái độ của nó. À con người thì rất lạ. Nhưng nó có thể đi đâu chứ? Nó đâu còn nơi nào khác để đi ở thê giới này ngoài nhà tắm, sông Haku và chị gái........." – Yubaba dừng lại đột ngột và nhận ra – " Đúng rồi. nó đã đi gặp Zeniba. Granny của nó. Tuyệt, tuyệt vời"
Haku và Lin nhìn nhau. Đúng rồi, Zeniba. Đó là nơi duy nhất Chihiro có thể đi.
"Nhưng em ấy đến đó bằng cách nào?" – Lin hỏi
Yubaba đáp lại – "Vậy lần trước nó đến bằng cách nào? Ta biết Haku mang nó về, nhưng ta chắc là lúc đi thì không"
"Cô ấy bắt chuyến tàu để đến đó" – Haku giải thích- " Kamajii đã cho cô ấy vài tấm vè mà ông ấy đã giữ"
Yubaba híp mắt – " À là ông ta à?! Ta đã tự hỏi điều đó. Vậy tên đun nước đó không biết Chihiro ở đâu thì có thê chắc chắn rằng nó không lấy vé từ ông ta nữa. Và ngoài chuyến tàu đó ra thì không còn cách nào để đến được Đáy Đầm Lầy đối với một con người. nó sẽ lấy vé ở đ....."
Yubaba đột nhiên dừng lại. Một lúc sau mụ nhận ra, nhưng mụ cố lắc đầu, cười rộ lên - " Không, nó không thể. Nó sẽ không. Nó tốt nhất là không."
Mụ phù thủy già mở một học tủ ra và thấy trống không. – "NÓ LẤY RỒI!"
Yubaba nghiến chặt răng trong giận giữ và khói bắt đầu nổi lên từ trong miệng của mụ. Haku và Lin không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bất kỳ những gì Chihiro làm đi nữa thì chắc có lẽ là rất tệ khi mà làm cho mụ tức giận đến vậy.
"Ta không thể tin được! Nó thật sự đã trộm của ta." – Yubaba hét lên, mỗi từ mụ nói là mỗi một ngọn lửa bùng lên từ kẻ răng mụ - "Không tốt , không tốt, tên ăn trộm con người kia."
Lin bước lùi lại phía sau. – "À, chuyện là vậy à?""- Cô hỏi, mặc dù không cần thiết bởi mọi thứ đã quá rõ ràng
Yubaba nổi giận với cô. – "Đúng vậy, vấn đề là vậy đấy! Con chuột đó đã lấy vé của ta, cái vé mà ta mua cho Boh khi mà nó đến thăm bà chị ta! Không thể tin được! Nó dám đột nhập vào phòng làm việc của ta và trộm vé tàu của ta!"
"Không đời nào.-" – Haku nói, cố gắng giải oan cho Chihiro- "Không ai có thể vào đây mà không bị phát hiện." – đúng vậy, cái nắm cửa có thể phát hiện ra nếu có người đột nhập vào.
Yubaba qua tức giận – " Ngươi nói đúng, một con người thì không thể. Nó nhất định phải có trợ giúp, nhưng ai có th....."
Mụ bị ngắt lời bởi ba cái đầu xanh đang nhảy quanh mụ. – "Hả?! Gì đấy?" – Yubaba nhìn quanh căn phòng- "Ngươi đúng, Yu chim không có ở đây. Đúng hơn là từ hôm qua ta đã không thấy nó. Chắc chắn nó đã lấy vé cho nhỏ đó. Tên phản bội! Ta chắn chắn sẽ phạt nó. Chihiro cũng vậy, à chàng trai, cô ta đang gặp rắc rối đấy. Khi cô ta quay trở lại, ta sẽ đưa nó vào chuồng lợn vài tuần. Đó là để dạy nó."
Câu cuối cùng đã làm Haku nổi giận. Anh tiến lên, đến trước mặt Yubaba – "Bà dám?!" – Giọng nói của anh trầm đυ.c đầy nguy hiểm.
Yubaba xoay mặt nhìn anh. – "Làm sao ngươi dám nói ta có thể làm hay không với nhân viên của ta! Đừng quên Haku , ngươi có nhớ lại tên của mình, nhưng ngươi vẫn đang làm việc cho ta. Chihiro cũng vậy. Và ta có quyền trừng phạt cô ta vì những gì nó đã làm!"
Haku không nhượng bộ. Anh đã không làm điều này 12 năm trước, nhưng lúc này đây anh sẽ không dậm chân tại chỗ nữa mà anh sẽ tiến lên.
"Bà sẽ không, không bao giờ làm hại được Chihiro." – Giọng anh băng lãnh và đầy đe dọa. – " Không bao giờ, nghe rõ chứ?"
Cơn giận của Yubaba đã lêи đỉиɦ điểm – "IM LẶNG ĐI CON RỒNG KIA! Ta sẽ làm những gì ta muốn và ngươi không có quyền nói.!"
"Bà đang thách thức tôi à?" – Haku hỏi ngược lại. Yêu thuật của anh bắt đầu bung phát. Anh sẽ không để bất kỳ thứ gì làm tổn hại đến Chihiro.
Yubaba bắt buộc phải lui về sau bởi sức mạnh quyền năng của anh. Cơn giận của mụ bây giờ bắt đầu trộn lẫn với vài nỗi sợ, và mụ biết Haku cảm nhận được nó. Có lẽ mụ là chủ của anh, nhưng Haku thì mạnh hơn mụ rất nhiều. Mụ không thể nào phản kháng lại được Haku bởi không có con ốc sên kiểm soát anh từ bên trong, anh có thể làm những gì anh muốn.
Miễn cưỡng lắm, Yubaba mới hít một hơi sâu và bình tĩnh lại. Haku cũng từ từ dịu lại, nhìn thấy mụ phù thủy đã bình tĩnh nhưng vẫn còn rất tức giận.
"Không hề Haku" – Mụ gầm gừ - "Ngươi biết ta không hề thách thức ngươi. Được rồi, ta sẽ không trừng phạt nó. Nhưng ta muốn nó quay lại và do là ta không được chào đón ở nhà chị ta nên ngươi có thể đi đón nó về"
Haku gật đầu. Anh đã sẵn sàng. Cô và anh sẽ và cần phải nói với nhau rất lâu trước khi quay lại. Đó sẽ là lúc giải quyết những mâu thuẫn của hai người.
" Tôi đi ngay" – Haku nói
Anh nhảy ra khỏi của sổ, hóa thân thành hình rồng và bay đi ngay tấp lự. Lin bị bỏ lại một minhfvoiws cơn giận của mụ phù thủy. Cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Và cảm giác ngày càng nguy hiểm hơn khi Yubaba đến gần cô.
" À....." – Lin lầm bầm – " Tôi... a.... có..... thể lấy..... cho bà cái gì không???"
Yubaba liếc nhìn cô. – " Quay lại làm việc đi!"
--oOo—
Zeniba, Vô Diện, Yu chim rất kiên nhẫn chờ Chihiro đưa ra quyết định của mình. Đã 20 phút rồi và cô vẫn chưa nói gì. Zeniba sẽ cho cô tất cả thời gian cô cần. Dù cô có chọn điều gì đi nữa, đó cũng không phải là điều dễ dàng. Bà chỉ hy vọng Chihiro có thể lắng nghe trái tim mình và đưa ra quyết định đúng đắn. và dù cho cô quyết định bất kỳ điều gì, bà vẫn sẽ giúp đỡ cô.
Thêm 10 phút nữa, Chihiro đã quyết định. Zeniba nhìn cô đi vào phòng.
"Chào, cháu gái" – Bà nói nhẹ nhàng- " Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Đó có lẽ là câu hỏi khá thừa thãi khi mà mọi biểu cảm của Chihiro đều hiện hết lên khuôn mặt cô, mọi thứ đều không hề ổn
Chihiro vẫn gật đầu. – " Cháu đã quyết định"- Cô nói
Zeniba ngồi xuống, chờ Chihiro nói những gì cô muốn nói – "Vâng cháu yêu, cháu lựa chọn như hế nào?"
Chihiro trông như sắp khóc. Zeniba cảm thấy thật tệ. Chắc là rất khó khăn cho nó. –" Bà có còn nhớ những gì cháu nói với bà về lời tiên đoán chứ?" – Cô hỏi.
Zeniba gật đầu – " Theo lời tiên đoán của chúa Okaia thì không quan trọng dù là con lựa chọn những gì, người mà con yêu thương đều sẽ bị tổn thương. Nếu con quyết định ở lại, gia đình con sẽ bị tổn thương bởi họ không bao giờ có thể gặp lại con được nữa. Nhưng nếu con quyết định quay về, nhưng người con yêu ở thế giới này sẽ tổn thương với cùng lý do như vậy"
"Đúng vậy, chưa kể con cũng sẽ tổn thương như họ! Thật không công bằng"
Zeniba nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cháu gái thất vọng. – "Cuộc sống là như vậy. Nhưng cuộc sống là cuộc sống, Chihiro à, không ngoại trừ bất kỳ ai. Chỉ khi con quyết định tương lai của mình"
Chihiro gật đầu như đã hiểu- "Cháu biết. Cháu cũng biết rằng cháu sẽ không có tương lai ở thế giới loài người. Suốt 12 năm qua cháu như là một cái vỏ rỗng ruột. Cháu sẽ chết nếu cháu quay lại. Đó là lý do tại sao, thậm chí là làm một ai đó tổn thương, buồn, tức giận, cháu vẫn quyết định ở lại."
Zeniba mỉm cười. Bà biết Chihiro sẽ quyết định như vậy, nhưng bà cần làm cho cháu gái yêu của bà nhận thức được chính xác những gì mà cô đanng đối mặt. Sẽ rất khó khăn, đau khổ khi đặt Chihiro vào nỗi đau này, nhưng đó là cần thiết.
"Vậy ta sẽ giúp con với sự lựa chọn này" – Zeniba nói trong hạnh phúc.- "Ta chỉ thấy tiếc vì con sẽ chịu đựng nỗi đau mất gia đình này"
Chihiro buồn bã nhắm mắt.
"Nhưng có lẽ lý do vẫn chưa đủ"
"Đúng vậy, nơi này không chỉ là ngôi nhà thật sự của cháu mà còn có một lý do khác khiến cháu thật sự muốn ở lại"
Nước mắt bắt đầu rơi dài trên hai gò má hồng hào của Chihiro. – "Cháu yêu anh ấy, Granny. Cháu yêu anh ấy rất nhiều. Không quan trọng việc cháu sẽ sống ở nơi nào, cháu chỉ cảm thấy trái tim mình trống rỗng nếu không có anh ấy"
Trái tim Zeniba cũng bắt đầu thấy nhói đau cho cháu gái mình – " Ta biết, cháu yêu. Cháu đã yêu nó từ năm tuổi"
Chihiro gật đầu- " Nhưng cháu biết chúng cháu không thể nào bên cạnh nhau được. Chỉ vì con là người thường. Đó cung là lý do tại sao con đến đây"
Zeniba nhớ lại con dấu vàng. –" Chihiro, cháu có biết tại sao ta có được nó không?" – Chihiro lắc đầu. –"Cha ta đưa nó cho ta. Cháu thấy đấy, cha ta là một vị phù thủy có quyền năng vô cùng mạnh mẽ. Nhưng ông phải đấu tranh để tìm chỗ đứng ở nơi này. Đã là hàng ngàn năm trước rồi, tất nhiên, trước khi ta và Yubaba được sinh ra. Một ngày ông ấy gặp một vị thần đầy quyền lực. Cả hai người đã cùng nhau dựng nên nhà tắm đó."
"Vậy tại sao em bà lại sở hữu nó?"
"Ta sắp nói tới rồi cháu à. Ngàn năm sau, nhà tắm của gia đình ta trở nên nổi tiếng hơn ở thế giới này. Nhưng sau 60.000 năm kinh doanh, cha mẹ ta quyết định nghỉ dưỡng. Họ quyết định đưa lại việc kinh doanh cho một trong hai ta. Nhưng em ta và ta không thể cùng nhau quản lý nơi này được, vì thế cha mẹ ta đã cũng hòa sức mạnh lại với nhau và tạo ra con dấu này. Họ bắt chúng ta quyết định. Con dấu hay nhà tắm.
Yubaba là người lựa chọn. Nó rất tham lam, và cái suy nghĩ làm chủ nhà tắm nổi tiếng đó quá hấp dẫn với nó. Vì thế nó chọn nhà tắm, ta lấy con dấu vàng. Nhưng lòng tham vô đáy, nên nó muốn lấy cắp con dấu vàng của ta. Ta nghĩ mình nên dặt lời nguyền chết chóc lên nó thì em ta sẽ từ bỏ việc lấy cắp nó. Dù ta hy vọng rằng lời nguyền đó sẽ không bao giờ có cơ hội linh ứng, nhưng điều đó không có hiệu quả, như con đã biết"
Chihiro gật đầu- " Đó là khi Yubaba buộc Haku phải trộm nó."
" Đúng vậy" – Zeniba nói. – "Ta không có ý đổ lỗi cho Haku. Đó là hành vi sai trái mà em gái ta đã làm. Con thấy đấy, khi nó thừa hưởng nhà tắm, cha ta đã bắt nó phải thề là sẽ cho việc bất cứ ai yêu cầu"
"Tại sao?"
"Bởi vì cha ta biết rằng tìm việc làm rất khó khăn khi ông còn trẻ." – Zeniba giải thích – " Và tất nhiên, điều đó trở thành một vấn đề nhỏ với Yubaba. Nó phải thuê ất cả mọi người cần việc làm, như thhees không tốt, bởi một vài linh hồn mà nó thuê gây ra qúa nhiều rắc rối. Đó là lý do tại sao nó phải lấy cắp tên của họ, như thế nó có thể làm chủ họ hơn là thuê họ. Nhưng một vài vị thần có quyền năng mạnh mẽ, như Haku, lại nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, thậm chí khi nó đã lấy mất tên cậu ta. Vì thế nó phải đưa con ốc sên vào bên trong người Haku để kiểm soát cậu ta."
"Mụ phù thủy già" – Chihiro gầm gừ
Zeniba cười thầm- "Đứng vậy điều đó là không tốt. Cha mẹ ta rất thất vọng về nó, nhưng Yubaba đã là chủ nhân của nhà tắm và họ không còn kiểm soát việc kinh doanh được nữa. ít nhất thì nó đã giảm bớt lại khi con đến. Nó không còn dòm ngó gì đến con dấu nữa rồi. Ta thực sự nợ con, Chihiro, và ta sẵn lòng giúp con bằng bất cứ giá nào. Nhưng thật không may là ta không có quyền năng đó."
"Nhưng... nhưng.... Granny có con dấu vàng mà"
"Ta xin lỗi cháu yêu, nhưng thậm chí là con dấu vàng thì ta cũng không có đủ khả năng và quyền năng để làm điều đó."
Không. Không thể nào. Chihiro đã rất hy vọng rằng Zeniba có thể giúp cô, nhưng không thể.
Ngồi sụp xuống ghế, Chihiro cảm thấy suy sụp – "Vậy thì việc ở lại hay quay về cũng không còn quan trọng"
"Ý con là sao?"
Chihiro nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi – " Nơi này là nơi cháu cảm thấy như ngôi nhà thực sự của cháu. Nhưng cháu không thể ở đây nếu không được ở bên Haku. Đau đớn lắm"
Zeniba cảm thấy thú vị. Chihiro đã nói điều tương tự như Haku nói với bà vào chuyến thăm lần trước. Cậu ta cũng nói những lời hoa mỹ như vậy : "Điều đó quá đau đớn khi biết cô ấy đang ở quanh đây nhưng cháu lại không thể đến bên cô ấy"
Zeniba sờ cằm, chìm sâu vào suy nghĩ. – "Chihiro, con sẽ làm gì để được ở bên Haku?" – Bà hỏi một cách nghiêm trọng.
Chihiro nhìn bà –" Bất cứ điều gì" . – Chihiro bắt đầu nuôi hy vọng lần nữa – "Sao vậy? Có cách nào đúng không Granny?"
"Đó có lẽ là một chuyến đi khá dài, nhưng có lẽ là có một cách"
Chihiro leo xuống ghế, chạy ngay đến chỗ Zeniba- " Cách gì, nói cháu nghe đi!"
Zeniba phải lùi về sau một bước mói có thể đứng vững- "Chihiro, bà không muốn cháu bị thất vọng. hãy hiểu rằng đây chỉ là một giả thuyết. Chuyện này chưa bao giờ xảy rra trước đây"
"Cháu không quan tâm!" – Chihiro hét lên- " Nói cho cháu"
" Được rồi, được rồi!. Bình tĩnh" – Zeniba hít sâu- " Được rồi, ta nghĩ về lời tiên tri của chúa Okaia. Ông ấy là một vị thần đầy quyền lực. Và với lý do nào đó, cháu được gợi ý để tìm kiếm thứ gì đó, và một trong số đó là đi gặp ông ấy. Bây giờ hãy nhớ , đây chỉ là một giả thuyết, nhưng có lẽ ông ấy có thể giúp con."
"Bà nghĩ vậy sao?" – Chihiro nâng mặt lên
Nét mặt Zeniba không thể nhìn thấu được- " Ta không biết. nhưng quyền năng của ông ấy lớn mạnh hơn của ta rất nhiều."
"Cháu sẽ thử!" – Chihiro kiên quyết nói. – " Làm thế nào để tìm được ông ấy?"
Bây giờ thì Zeniba cảm thấy không thoải mái. – " À, đó là vấn đề. Không ái thực sự biết nơi ông ấy sống.... ..... Ah ha! Ta nghĩ ta có cách rồi" – Bà cầm con dấu vàng lên
" Chỉ ta con đường dẫn đến chúa Okaia"
Niêm phong của con dấu vàng bay khỏi tay bà. Nó bay trên không cho đến khi con dấu đưa ra chỉ dẫn chính xác.
Chihiro nhìn theo dấu niêm phong đó. – "Granny, nó đang làm gì vậy?"
"Chỉ đường cho ta. Con dấu đang tìm phương hướng có dấu tích của chua Okaia"
Chihiro thì thầm. – "Vậy nó chỉ có thể chỉ con biết được phương hướng thôi sao?"
Zeniba gật đầu. " Ta e là vậy. Không có thông tin chính xác về vị trí, đó là tất cả những gì ta có thể làm."
Chihiro nhìn chằm chằm con dấu một lúc trước khi cô híp mắt lại – "Ok, con sẽ đi theo nó."
Zeniba quay sang cô. – "Chihiro, con có chắc về việc con đang làm không đấy?" – Bà cần chắc rằng cháu gái bà biết nó đang đối mặt với chuyện gì. – "Thế giới linh hồn là một nơi rất nguy hiểm với con người. không thể đếm được là có bào nhiêu linh hồn khinh rẻ con người đến mức nào. Con cần chắc chắn rằng con phải ăn gì đó mới có thể tồn tại, và không bị tan biến."
Chihiro tức giận dậm chân – "Cháu thực sự mệt mỏi khi mọi người cứ đối xử với cháu như một con nhóc mỏng manh yếu ớt! Cháu đã 22 tuổi rồi! Đó có lẽ là rất rất trẻ với mọi người nhưng với người bình thường như cháu thì đó đã là trưởng thành rồi. Cháu muốn làm những gì cháu muốn và không ai có thể ép buộc cháu. Vì thế, hãy dừng việc cố gắng thay đổi suy nghĩ của cháu đi. Cháu có lựa chọn cho riêng mình, tại sao không ai chấp nhận nó?"
Zeniba há to miệng, theo nghĩa đen. Đây là lần đầu tiên bà thấy một con người khác bên trong Chihiro.
Nhìn thấy Zeniba như vậy, Chihiro đột nhiên nhận ra mình quá không lễ phép. Cô không có ý mất kiên nhẫn như vậy, nhưng cô quá mệt mỏi khi bji đối xử như một đứa con nít.
"Cháu xin lỗi, Granny" – Cô nói- " Cháu không có ý......."
Zeniba đột nhiên cười to. Làm Chihiro lúng túng. – " Ồ, Chihiro, cháu yêu của ta, cháu thật sự đã trưởng thành rồi. cháu không sợ khi làm những gì cháu muốn hay nói về bản thân mình. Ta tôn trọng nó. Và đừng lo cháu không làm ta thất vọng. Ta không đổ lỗi cho cháu việc mất kiên nhẫn hay gì đâu. Đây là khoảng thời gian khá nhạy cảm với cháu."
Chihiro nở nụ cười áy này. – "Xin lỗi, cháu không nên hét như vậy"
Zeniba vẩy tay – "Quên đi. Chúng ta luôn mất bình tĩnh một lúc nào đó mà. Nhưng việc này là nghiêm trọng, cháu nên xuất phát sớm."
Zeniba chuẩn bị vài thứ cho chuyến đi của Chihiro – "Bởi vì cháu lấy vé của Boh, nên có lẽ sẽ có vé để cháu quay về. Hãy dùng chúng để bắt chuyến tàu và đi xa nhất có thể mà không cần sự chỉ dẫn của con dấu. Sau đó, cháu sẽ phải đi bộ. Ta không chắc là bao xa, ông ấy có lẽ sống ở bên kia thế giới. Vì cháu, ta hy vọng là không. Cháu phải chuẩn bị thật tốt và đi ngay khi có thể."
"Tại sao?" – Chihiro hỏi
Zeniba trông khá ngạc nhien khi cô hỏi- " Ta chắc là bây giờ em ta nhận ra là cháu đã bỏ đi và đã cho người đến đưa cháu về"
--oOo—
Haku bay thẳng đến Đáy Đầm Lầy. anh hy vọng Zeniba có thể làm Chihiro bình tĩnh lại. Lần cuối gặp cô, anh biết là cô cực kỳ, cực kỳ giận dữ, không phải là anh đang đổ lỗi cô. Anh luôn làm cô thất vọng, dối lừa cô, lén lúc áu lưng cô. Cô rất đúng khi giận anh.
"Chihiro, tha thứ cho anh. Anh không muốn tổn thương em. Anh là tên khốn"
Một giọt nước rơi xuống. Haku không hề hay biết anh đang khóc. Anh sẽ làm mọi thứ vì Chihiro. Anh yêu cô rất nhiều. Anh không nghĩ mình có thể sống mà thiếu cô., nhưng có lẽ anh sẽ mất cô. Cô đã làm quá nhiều thứ vì anh, và anh thì lại đáp trả cô bằng sự lừa lọc, đâu khổ.
Trong lúc bay đến nhà Zeniba, Haku nghĩ ngợi rất nhiều về cuộc sống của mình và Chihiro đã đóng một phần vô cùng quan trọng trong đó. Anh đã có một dòng sông, là cội nguồn của mình. Anh không bao giờ nghĩ xấu về loài người, nhưng anh không cho phép mình tìm hiểu sâu hơn về họ, điều đó sẽ gây rắc rối cho thế giới linh hồn. Một khi linh hồn có liên quan đến loài người, thì thường sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Vì thế anh luôn mặc kệ họ và không bao giờ can thiệp vào.
Nhưng khi cô xuất hiện. Khi mà Haku đang hòa làm một với dòng sông của mình. Khi đó anh thấy đột nhiên có một chiếc giày màu hống nhỏ xíu rơi xuống dòng sông của mình. Một cô bé đang cố gắng vươn đến và bắt lấy nó. Nhưng khi cô trượt chân và ngã xuống. Haku cảm thấy cô đang cố bơi vào bờ, nhưng cô còn quá nhỏ. Anh biết cô sẽ đuối nước.
Có một quy luật giữ các vị thần là không dính líu đến con người, thậm chí khi người đó sắp chết. Tất cả những điều đó đều sẽ đem lại rắc rối cho thế giới linh hồn. Nhưng Haku không thể để cô bé đó chết đuối được. Vì thế anh tách rời khỏi dòng sông của mình với hình dạng một con rồng. Không may là ba mẹ cô ở rất gần đó, vì thế anh chỉ có thể mang cô đến gần bờ mà không bị nhìn thấy.
Kéo cô xuống lòng sông, chờ đến khi ba mẹ cô đi xa anh lại đem cô lên bờ. Khi cô an toàn anh lại hòa nhập với dòng sông và chờ ba mẹ cô đến.
"Chihiro!" – Mẹ cô hét lên- " Con có sao không?"
"Con ổn, mommy" – Cô bé nói – " Con rồng đã cứu con"
Haku có lẽ đã mỉm cười bên trong lòng sông. Biết rằng Chihiro đã ổn, anh rời đi.
Hoặc có lẽ là anh nghĩ vậy. Vì một vài lý do nào đó, anh vẫn luôn nghĩ về con người nhỏ bé đó. – "Con rồng đã cứu con" – Vâng anh đã cứu cô, nhưng cô chỉ là một con người. Cô chỉ ở cạnh anh vài phút, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó rất đặc biệt . Anh không biết tại sao. Trước đây con người cũng đã từng đến dòng sông của anh nhưng anh lại chẳng cảm thấy gì. Có lẽ có gì đó khác với những người khác. Anh tự hỏi sẽ ra sao nếu anh gặp lại cô. Anh nghĩ có lẽ cô sẽ rất sợ sau sự cố này.
Vài tuần sau, anh quyết định rời dòng sông đi đâu đó để không suy nghĩ về con người đó. Có lẽ là một chuyến du lịch.
Anh lấy hình dáng con người. Luôn luốn là hình dáng của một đứa trẻ. Tại sao là một đứa trẻ, anh không chắc. Có lẽ anh muốn có tuổi thơ, anh không bao giờ muốn trưởng thành.
Sau đó, anh đến nhà tắm của Yubaba. Nhà tắm nổi tiếng nhất thế giới linh hồn. anh chỉ là một vị khách hàng lúc này, nhưng anh không hề đoán ra được rằng số phận đã định đoạt anh. Và khi nó xảy ra, Yubaba đang tìm một người học việc. Mụ tìm đến anh, cho anh một công việc. Vị thần sông rất hiếu kỳ. Chắc chắn, anh đã rất mạnh, nhưng tại sao không học thêm nhiều điều mới? Sau tất cả, anh là bất tử, anh có rất nhiều thời gian với thế giới này.
Và khi quá trình học tập bắt đầu. Đã 3 năm, nhưng suốt thời gian đó, anh thấy rằng việc học nghề không hề tuyệt vời như mụ đã nói. Mụ phù thủy quá lạnh lùng và tham lam, và bà ta sẽ không để anh quay lại dòng sông của mình. Và lại hơn là anh không còn cảm thấy sự kết nối giữa anh với dòng sông nữa. Như là có một cái đó chắn giữa hai thế giới.
Vào một ngày, Haku đi đến văn phòng của Yubaba thì anh nghe thấy mụ phù thủy nói chuyện với Yu chim và ba cái đầu xanh.
"Haku bây giờ trở thành một mối phiền phức" – Mụ phù thủy nói- " Nó sẽ không rời bỏ dòng sông của mình. Ta đáng lẽ ra nên đoán trước điều này. Vị thần bị rằng buộc với một cái gì đó thì không thể bỏ đi được. Chúng sẽ tiếp tục kết nối với nhau mãi mãi. Nhưng thật may mắn cho ta, thậm chí Haku cố gắng quay lại dòng sông đó thì nó cũng không thể nào tìm thấy được. Nó là cái khiên của ta, cái khiên đó làm việc rất hiệu quả và bây giờ, nhờ vào loài người, nó sẽ không thể nào quay lại được."
Haku rất sốc với những gì vừa nghe được. Mụ phù thủy đã điều khiển anh, bắt anh ở lại. Mụ không cho anh kết nối với dòng sông của chính mình trong khi loài người đang phá hủy dòng sông của anh. Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?
Haku vô cùng tức tối. Anh lao vào văn phòng Yubaba và yêu cầu được biết mọi chuyện. Khi mụ phù thủy kể cho anh nghe mọi thứ anh cần, anh đã quay lại dòng sông và đúng như Yubaba đã nói, dòng sông của anh đã biến mất. Nơi từng là dòng sông xanh ngắt, bây giờ đã thay bằng những tòa nhà cao tầng. Anh không biết nó còn ở dưới căn hộ này không, nhưng anh chắc là nó vẫn còn đâu đây. Anh sẽ chết nếu dòng sông của anh cũng chết đi.
Sau khi hoàn thành ý định đi tìm dòng sông, Haku trở lại nhà tắm để gặp Yubaba. Anh nhận ra rằng trong khi anh bỏ đi, mụ phù thủy đã làm phép cái nắm cửa để không ai có thể nghe trộm được. Haku yêu cầu mụ cho anh biết vị trí của dòng sông. Bởi vì mụ ta đã phá hủy sự kết nối của anh với dòng sông nên chắc chắn mụ sẽ biết nó ở đâu.
Nhưng Yubaba không nói anh biết trừ khi anh đồng ý ký kết vào bản hợp đồng đồng ý rằng anh sẽ là người học việc của bà. Miễn cưỡng, Haku đồng ý. Tuy nhiên anh không đoán trước được rằng tên của anh bị lấy mất. Khi điều đó xảy ra anh cố gắng để thoát khỏi bản hợp đồng nhưng không được, mụ phù thủy đã là chủ của anh. Nhưng anh vẫn không vâng lời của mụ, thế là mụ đã đưa con ốc sên vào người anh để kiếm soát anh hoàn toàn, bắt anh phải vâng lời.
Ba năm tiếp theo, anh bắt buộc pải làm những gì mà Yubaba yêu cầu. Anh cố gắng làm mọi thứ để có thể nhớ lại tên của mình, nhưng không thành công. Anh có lẽ sẽ không bao giờ thoát khỏi bản hợp đồng đó.
Và rồi cô lại xuất hiện lần nữa. Cô gái loài người, Chihiro. Cô đã lớn hơn sau 6 năm, nhưng anh vẫn nhận ra cô bởi hương thơm đó. Anh cố gắng thay thế cô chịu đựng số phận như anh, nhưng ba mẹ cô bị biến thành heo và cô bị buộc phải ở lại. Haku thề phải bảo vệ cô, như anh đã làm 6 năm trước.
Và mọi thứ đã xảy ra, cô cứu anh. Không chỉ cứu cuộc đời anh, cô còn giúp anh giải thoát khỏi sự kiểm soát của Yubaba, giúp anh nhớ lại tên mình và tiết lộ vị trí con sông của anh.
Anh rất buồn khi nhìn cô ra đi, nhưng anh biết cô phải quay về. Đó là điều tốt nhất, nhưng Haku không muốn cô rời đi. Sau đó anh trở nên suy sụp. Có một thứ gì đó về cô mà anh luôn canh cánh trong lòng. Phải rất lâu sau anh mới nhận ra. Anh yêu cô. Không phải như lúc này nhưng anh chắc chắn rằng đó là tình yêu. Không có cô, cuộc sống anh như thiếu đi một thứ gì đó, thậm chí khi anh quay lại dòng sông của mình và có lại tự do, nhưng vẫn không hề hoàn hảo.
Haku biết anh đã hứa anh và cô sẽ gặp lại nhau, nhưng điều đó qua đau đớn. Và thậm chí khi anh muốn như vậy, anh cũng không bảo đảm rằng anh có thể. Nhưng cô vẫn tìm cách để được ở bên anh. Cô đi đến dòng suối nhỏ nơi mà con sông của anh không bị lấp mất.
Và sau đó, cô thực sự đã quay lại với anh. Anh rất hạnh phúc, nhưng cũng đau nhói. Qua nhiều năm, tình yêu trong anh ngày càng lớn dần. Anh muốn cô bên anh vô cùng, ước muốn vô cùng mãnh liệt, nhưng anh phải đẩy cô đi, anh nghĩ đó là điều đúng đắn khi để cô ra đi. Nhưng bây giờ anh đã nhận ra rằng anh đã sai lầm. Cô không muốn rời đi, và anh cũng không. Vả lại, anh là ai mà lại quyết định cuộc sống của cô. Anh là một tên khốn.
"Chihiro, anh đang đến. Anh không thể sống thiếu em. Anh không quan tâm em là người hay thần. Anh không quan tâm em bất tử hay không. Em chỉ cần biết: Anh yêu em! Làm ơn, đừng làm điều gì liều lĩnh."
Haku cố gắng tăng tốc nung nấu ý định tìm lại tình yêu của mình và sửa chữa những sai lầm.
*** Với chap này, là câu chuyện về việc tại sao Haku lạc mất dòng sông của mình và trở thành người học việc của Yubaba. Và Chihiro, cô quyết định ở lại, nhưng Zeniba không thể giúp cô, có lẽ chúa Okaia có thể. Và Haku sẽ đến kịp lúc Chihiro lên tàu không? Chap sau sẽ rõ, à và cháp sau sẽ có đất diễn cho chúa Okaia, nhưng mà hơi ít. ...........................OK, ENJOY IT :D