Chương 11: Suy nghĩ thấu đáo

Tàu chạy, Chihiro ngắm cảnh, mọi thứ như vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, nhìn mãi cũng chán. Chihiro quay sang trò chuyện với Yu chim. Thực tế thì chỉ có mình cô nói thôi. Yu chim thì chỉ có thể kêu quác quác mà cô thì chẳng biết " quác quác" nghĩa là gì.

Sau đó cô dành phần lớn thời gian đó để tiếp tục vào dòng suy nghĩ của mình với những việc vừa xảy ra chỉ mới vài ngày nay. Cô thấy mọi thứ trở nên rối rắm, hầu như là mối quan hệ giữa cô và Haku. Cô tự hỏi bản thân giữa cô và anh là gì của nhau. Cô biết cô yêu anh với tất cả những gì cô có, với trái tim và chính linh hồn của mình, nhưng anh cảm thấy thế nào về cô? Nhiều hơn tình bạn, có thể nói vậy, nhưng nhiều hơn bao nhiều? Anh có bao giờ nghĩ như cô không? Ai cũng nói anh yêu cô, nhưng cô không tài nào nhìn ra được điều đó. Hoặc cô không nhìn thấy những thứ diễn ra ngay trước mắt? Nghe có vẻ như đây là một câu chuyện ngôn tình máu chó nào đó và cô là nhân vật chính trong đó.

Nhưng đây không phải là truyện ngôn tình hay cổ tích, đây là đời thực và đời thực thì không bao giờ công bằng. Không phải lúc nào cũng là " Happy ending". Dù cô hy vọng rằng HE sẽ đến với cô nhưng hy vọng chỉ là hy vọng. Cô bắt buộc phải ra đi và thực hiện ước nguyện đó. Và đó là điều cô đang làm ngay lúc này. Cô hy vọng trong tuyệt vọng , Zeniba có thể giúp cô. Nếu cách duy nhất là trở thành 1 vị thần nào đó cô mới có thể ở bên Haku thì cô sẽ thực hiện điều đó.

Nhưng thậm chí khi điều đó thành hiện thực thì cũng không có một kết luận rõ ràng nào cho rằng cô và Haku sẽ bên nhau. Đúng vậy, cô yêu anh nhưng anh thì không muốn đáp lại lời yêu của cô........ những ý nghĩ đó chất đống trong trái tim cô. Dù vậy thì ít nhất là nhờ vào một vị thần cô có thể có một cơ hội. Hy vọng Zeniba có thể giúp cô. Con dấu vàng làm tăng pháp lực của phù thủy lên cao. Nhưng bà ấy có thể thay đổi Chihiro từ con người thành bất tử? Đó là một vấn đề nan giải. Và đó cũng không phải là vấn đề duy nhất của cô lúc này. Cô cũng đang lo lắng về cái gọi là " định mệnh"

Lời nhắn nhủ của Chúa Okaia đã chỉ rõ những gì đã đang và sẽ xảy ra với Chihiro trong tương lai nhưng lại đưa Chihiro rơi tự do trong bóng tối về sự lo lắng với những gì sắp xảy ra. Cô cố gắng nghĩ về lời tiên đoán đó, nhưng không thể nhớ chính xác được. Rất nhiều chuyện xảy ra và cô thì gặp rắc rối với mọi thứ.

Theo những gì cô còn nhớ thì " Cô sẽ bị phản bội bởi người gần gũi mình và do đó cô tìm đến sự trợ giúp khác" . Oh đó chính xác là những gì đag xảy ra.

"Trạm kế, Đáy Đầm lầy"

" Vâng, chúng tôi xuống đây". – Chihiro nói, nhận ra rằng chuyến đi dài này đã kết thúc.

Cô đứng lên, nhân thấy Yu chim không động tĩnh gì. Nhìn lại, ồ nó ngủ mất rồi.

Yu chim từ từ mở to mắt. Nó bay lên vai Chihiro và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

" Này, tôi không phải taxi đâu" – Chihiro đùa

Cả hai bước xuống tàu và đi đến nhà Zeniba. Trên đường đi, cả hai vô cùng vui mừng khi gặp lại cây đèn biết nhảy mà họ đã gặp 12 năm trước.

" Làm thế nào mà họ lúc nào cũng biết khi nào ta sẽ đến nhỉ?" – Chihiro hỏi, không có câu trả lời nào.

Ngay sau đó cả 3 đã tiến đến căn nhà nhỏ của Zeniba. Căn nhà ấm áp ấy vẫn giống như đúc với những gì mà Chihiro đã thấy và còn nhớ đến tận bây giờ. Không thể chờ được nữa, cô chạy đến và gõ cửa ngay lập tức, à có thể gọi là đập cửa.

Chỉ sau vài giây, cửa mở và Chihiro, Yu chim vỡ òa khi trước mặt họ là một bóng đen to lớn có dáng dấp của một con người đang mang mặc nạ.

"Vô Diện" – Chihiro hét lên, thật hạnh phúc khi gặp lại bạn mình.

"A" – Vô Diện cũng vui mừng mà thốt ra tiếng kêu. Chầm chậm sau đó là hai cánh tay nhỏ xíu nâng lên và cậu ta di chuyển đến và ôm chầm hai người bạn rất lâu mới gặp lại của mình- " ah, Ah!"

"Gặp lại cậu vui quá!" – Chihiro nói, ôm lấy bạn mình

"Vô Diện, đừng thô lỗ vậy chứ. Ngươi không phải là người đuy nhất vui mừng khi nó quay lại đâu."

Chihiro quay mặt về phía phát ra tiếng nói thân thuộc ấy. Vô Diện di chuyển qua mọt bên để cô đi vào và Chihiro đã được gặp lại " bà" của mình.

Phù thủy già, trông y như chị em song sinh của bà , Yubaba, mỉm cười với cô. – "Chihiro, cháu gái yêu của ta. Lâu lắm rồi nhỉ"

"Granny!" – Chihiro hét lên. Yu chim đậu xuống vai cô khi cô đang chạy về phía bà phù thủy và ôm bà.

"Granny, cháu nhớ bà nhiều lắm".

Zeniba gật đầu. – " Bà cũng vậy, cháu gái à. Nào đứng lên để ta nhìn cháu một chút."

" Oh, Cháu thật sự đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi này. Thời gian trôi qua nhanh thật"

Nụ cười của Chihiro ngày càng tươi hơn. – "Có lẽ một phần là do bà nữa. Thời gian chỉ trôi qua với cháu thôi. Cháu thật sự rất nhớ thế giới này và nhớ tất cả mọi người ở đây. Cháu không quên được nó. Và nhìn xem, cháu vẫn còn giữ dây cột tóc mà mọi người làm cho cháu này."

Cô quay vòng để Zeniba có thể thấy được sợi dây đang nằm trên tóc cô.

Zeniba mỉm cười. – " Đúng vậy, rất tốt. Bà mừng vì cháu còn giữ nó. Thôi, ngồi xuống đi, bà sẽ làm cho cháu tách trà"

Chihiro gật đầu. " Cảm ơn , Granny." – Cô nói và ngồi xuống cạnh Vô Diện

Zeniba sử dụng phép thuật để chuẩn bị trà. Sau đó bà ngồi xuống và quyết định đây là lúc mà hai người sẽ cùng trò chuyện.

" Nói ta nghe xem, cháu gái, có chuyện gì đang xảy ra" – Bà hỏi – " Ta rất hiếu kỳ với những gì mà cháu làm đấy. ta cũng rất tò mò tại sao cháu lại đến thế giới này lần nữa, không phải là ta không vui khi gặp lại cháu đâu."

Chihiro nhấp một ngụm trà. Khi tách trà rời khỏi môi cô, Zeniba nhận ra cô đang nhíu mày.

"Đó là cả một câu chuyện dài, Granny." – Chihiro nói với giọng buồn rầu. " Và không có ai vui vẻ cả"

Zeniiba nhíu mày. " Ta rất tiếc khi nghe điều này. Tại sao con không kể Granny nghe mọi chuyện và ta sẽ xem ta có thể làm gì để giúp con"

Chihiro nhấp thêm một ngum trà và bắt đầu câu chuyện.

--oOo—

Nhà tắm thì rất rộng và Chihiro thì rõ ràng là đang lẩn tránh anh, nên Haku cũng không lo lắng về việc không thấy cô vào ngày hôm sau. Nhưng anh phải gặp cô. Anh cần phải nói với cô, làm cô hiểu. nhưng đến cuối ngày, khi không ai kể cả anh và Lin đều không thấy cô, họ bắt đầu tìm kiếm. Cô không có trong phòng, cũng không ở phòng đun nước. Không nhân viên nào thấy cô vào ngày hôm đó. Haku bắt đầu thấy lo lắng.

" Cô ấy chắc chắn là đang chơi với Boh." – Lin nói

Ngay khi Lin đưa ra giả thiết đó, Haku thấy bớt căng thẳng. Nó có ích đấy chứ. Cô ấy rõ ràng là không quá thất vọng với những gì vừa xảy ra, nhưng lại không muốn ở một mình. Vì thế anh và Lin đi đến phòng Yubaba

"Các người muốn gì?" – Cái nắm cửa thô lỗ hỏi

"Chúng tôi muốn gặp Chihiro" – Lin nói.

"Cô ta không có ở đây. Đi đi"

Haku liếc cái nắm cửa. Anh nghĩ Chihiro bảo nó nói vậy. " Ta không có thời gian, ta cần nói chuyện với cô ấy" – anh gầm gừ

" Ta đã nói rồi, cô ta không ....." – Haku mặc kệ nó và mở cửa. – " Thật thô lỗ!"

Hai vị thần bước vào phòng, thấy Yubaba cũng đang khó chịu mà nhìn họ

" Gì đó?"

" Chúng tôi cần nói chuyện với Chihiro" – Haku nói.

Yubaba nhướng mày. – " Vậy thì đi mà nói chuyện với nó. Ngươi không cần sự cho phép của ta đâu"

" Cảm ơn" – Haku cúi đầu

Anh và Lin quay đầu và bước về phía phòng của Boh.

"Này" – Yubaba nói- "Các ngươi đang đi đâu đấy?"

" Đi gặp Chihiro." - Lin nói

"Cô ta không có ở đây"

Haku mở to mắt, hít một hơi sâu. Anh bước nhanh về phía phòng của Boh, làm Yubaba cực kỳ ngạc nhiên, và anh thấy rằng cái nắm của không hề nói dối.

"Cô ấy đang ở đâu?" – Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng- "Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"

Yubaba bước vào, đi ngang qua vị thần đang hoang tưởng đó. – "Chuyện gì nữa? Các người đang đánh thức Boh đấy"

" Cô ấy không ở đây sao?" – Lin hỏi

Haku lắc đầu, Lin bắt đầu hoảng. Ba cái đầu xanh nhìn theo hai vị thần đang suy nghĩ lăn tăn cùng với Yubaba đang cố nghĩ xem có chuyện gì với họ.

" Hai ngươi im lặng chút đi" – Yubaba cố nói nhỏ hết mức để không đánh thức con trai bà – "Bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra?"

"Chihiro bỏ đi rồi!" Haku nói to

"Chúng tôi không thể tìm cô ấy ở đâu cả" – Lin nói

Yubaba mở to mắt như không thể tin nổi. – "Cái gì?" – Bà khai triển phép thuật của mình và cố tìm dấu vết của loài người. Bà nhận ra rằng họ đã đúng. Bà ta không hề nhận ra bất kỳ dấu vêt gì bên trong hay ngoài nhà tắm. – "Nó không ở đây"

"Chúng tôi vừa nói rồi đấy"- Lin hét

Nắm đấm của Yubaba hết nắm lại rồi thả ra – " Con người đó dám bỏ đi?!!" – Bà gầm gừ

--oOo—

Chihiro kết thúc câu chuyện. Zeniba đã im lặng trong suốt quá trình đó, lắng nghe mọi thứ Chihiro nói

" Vì vậy con đến đây với hy vọng rằng bà có thể giúp con"- Chihiro kết luận

Zeniba im lặng, suy nghĩ về những gì Chihiro vừa kể. – " Cháu ta, ta xin lỗi con. Ta không bao giờ nghĩ là con sẽ bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra như vậy. Ta đoán thế giới của chúng ta đã tác động đến con quá nhiều"

Chihiro gật đầu và nhìn Zeniba đầy hi vọng. – " Vậy bà có thể giúp con không?" – Cô nài nỉ

Chihiro không thể nhìn thấu được vẻ mặt của Zeniba. Chihiro tự hỏi bà ấy đang nghĩ gì. Bà ấy có quyền năng, nếu bà ấy giúp cô bà ấy sẽ sử dụng nó.

" Chihiro, ta biết con nghĩ con đang quyết định đúng, nhưng con có hoàn toàn chắc chắn về nó?" – Bà hỏi – " Con có bao giờ nghĩ đến hậu quả nó sẽ mang lại chưa???"

Chihiro gật đầu. – " Con đã nghĩ rồi. Haku, Lin và Kamajji không hề biết rằng con đã nghĩ về nó. Con biết có rất nhiều vị thần ghét con người . con biết con sẽ không thể trở lại thế giới con người và con biết con sẽ không bao giờ có thể gặp lại ba mẹ hay bạn bè ở thế giới con người được nữa, nhưng con sắn sàng hy sinh nó. Con thực sự không có bất kỳ người bạn nào đúng nghĩa trong thế giới đó, ba mẹ con và con tthif ngày càng trở nên xa cách. Con đã không gặp họ bốn năm và cũng không nói chuyện gì nhiều."

Zeniba gật đầu nhưng bà thấy rằng Chihiro vẫn chưa nhận ra một điều. – "Ta hiểu đâu là nơi con muốn đến, nhưng con chỉ nhìn về một khía cạnh"

Chihiro nghiêng đầu khó hiểu – " Ý bà là sao ạ?"

" Con sẵn sàng với việc không bao giờ gặp lại hok nữa, nhưng họ sẽ cảm thấy thế nào? Con nghĩ thế nào khi ba mẹ và bạn bè con không bao giờ gặp hay nghe tin về con nữa?"

Chihiro mở to mắt như vừa nhận ra một điều gì đó. Thật là, sao cô không nghĩ về việc ba mẹ cô sẽ như thế nào? Chuyện này sẽ làm họ suy sụp mất khi mất đi đứa con gái duy nhất mãi mãi

Cô cúi gầm mặt đầu xấu hổ. – " Bà nói đúng. Con đã quá ích kỷ. con không nghĩ đến ba mẹ con. Con đúng là ngu ngốc." – Và cô cũng nhận ra một điều – " Ôi thật là, họ đã đúng, Haku, Lin, Kamajji đều đúng. Con không nghĩ mọi chuyện thông suốt"

Zeniba gật đầu như đã biết. – "Họ không muốn con phạm sai lầm mà sau này con sẽ hối hận mãi mãi. Và biết đâu được con chuyện gì mà con có thể nghĩ đến khi thời gian qua đi. Nếu con quyết định như vậy, con phải nghĩ nó sẽ ảnh hưởng như thế nào không chỉ với con, mà con những người khác nữa."

Chihiro gật đầu – " Bà nói đúng. Con là một đứa thiểu năng. Con thật ngu ngốc. một đứa ích kỷ."

Vô Diện đặt tay lên vai Chihiro – "Ah, Ah"

Dù cậu có nói gì, Zeniba vẫn đồng ý, bởi bà đang gật đầu. – " Cậu ta nói đúng. Con không ngốc. Chỉ là chưa nghĩ thông suốt mọi chuyện thôi."

Chihiro không trả lời. Cô đang nén khóc. Zeniba nghĩ có lẽ cô cần ở một mình trong vài phút.

"Ta nói này cháu yêu. Chúng ta sẽ để con một mình một lúc, con có thể suy nghĩ về mọi chuyện"

Chihiro gật đầu. Zeniba, Vô Diện, Yu chim rời khỏi phòng. Chihiro nghĩ về những gì Zeniba vừa nói. Có quá nhiều thứ đắn đo. Nhưng cô nhận ra, bạn cô đã đúng. Họ đã cố gắng giúp cô. Họ không muốn rời bỏ cô, họ chỉ muốn cô lựa chọn đúng để không hối hận về sau. Họ không giải quyết mọi chuyện theo hướng tốt nhất nhưng những ý định đó đều là tốt cho cô. Cô sẽ phải xin lỗi họ. nhưng trước khi làm điều đó, cô cần sắp xếp lại những vấn đề nào vào đúng trật tự của nó.