Binh mã ty Bắc thành thì ở bên ngoài đồng thanh: “Xin Doãn Vương phủ chủ trì công đạo! Trả lại trong sạch cho Uông Đại Hạ!”
Quần chúng vây xem ồn ào nói:
“Sao không đánh nữa? Tiếp tục đánh đi! Ta chưa xem đủ mà!”
“Đừng sợ! Mau đánh đi!”
Cục diện đảo ngược lại đảo ngược, kinh tâm động phách, nhìn thấy Uông Đại Hạ chạy trốn tới công đường nha môn, tạm thời không lo lắng đến tính mạng, Ngụy Thải Vi lại thở phào nhẹ nhõm.
“Hạt dưa đây.” Trần lão bản mua một gói hạt dưa, chia cho Ngụy Thái Vi một nửa, cắn đến mức say sưa: “Chậc chậc, còn hay hơn so với hát tuồng, đều là đánh thật.”
Lúc này, mặt đất chấn động, hai nhóm nhân mã cơ hồ đồng thời tới nha môn phủ Thuận Thiên, một người trong đó trên đầu quấn khăn vải trắng, mặc tang phục gai trắng, bên hông thắt một chuỗi dây cỏ, chính là phụ thân người chết Trần Đại Lang.
Vừa thấy người này, Ngụy Thải Vi bóp nát vỏ hạt dưa trong tay: Ông ta là ngọn nguồn của tất cả bi kịch Hòa gia, Trần Đại Lang là đồng lõa bẩn thỉu.
Lúc này Trần lão bản phấn khởi kích động, không chú ý đến sắc mặt nàng, chỉ vào thủ lĩnh bên kia nói: "Người mặc giáp y chính là Uông Thiên Hộ, dù sao vẫn là cha con ruột, mình có thể đánh đến chết. Người khác nếu hô đánh hô gϊếŧ con trai ông ấy, ông ấy sẽ không mặc kệ. Trần Thiên Hộ đấu với Uông Thiên Hộ, chúng ta lại có trò hay để xem.”
Ngụy Thái Vi không nghe thấy Trần lão nói gì, vào giây phút nàng nhìn thấy Trần Thiên Hộ kia mặc tang phục, trong đầu nàng dâng lên một cơn giận dữ thiêu thiêu đốt linh hồn của nàng.
Trần Thiên Hộ là một ngụy quân tử, tiểu nhân lừa gạt đồng bào, phản bội lời hứa.
Kiếp trước, biến loạn năm Canh Tuất, Mông Cổ mang binh tiến quân thần tốc, chém gϊếŧ ở ngoại thành Bắc Kinh nửa tháng.
Ngoại thành trở thành một mảnh đất khô cằn, dân chúng nhao nhao chạy về đô thành tránh né chiến họa, nhưng lúc này thủ phủ nội các Nghiêm Tung hạ lệnh đóng cửa thành, nói Yêm Đáp Hãn cướp đủ sẽ lui binh, nếu như lúc này mở cửa, binh Mông Cổ truy đuổi sau lưng dân sẽ trà trộn vào kinh thành.