Chu Tiểu Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Cẩm Y Vệ chúng ta làʍ t̠ìиɦ báo, còn cần tên hề nhảy nhót như ngươi hỗ trợ thêm phiền? Cẩm Y Vệ đã đem danh sách kẻ thù của Đại thiếu gia chỉnh lý xong xuôi, đang truy bắt nghi phạm khắp nơi về quy án, nhiệm vụ của ta chính là bắt Uông Đại Hạ ngươi, ngươi có hiềm nghi gây án rất lớn.”
Uông Đại Hạ khinh thường: "Trần Đại Lang còn nợ thanh lâu không ít tiền, Cẩm Y Vệ có bắt cả tú bà đi không?”
Mộc Bách Hộ quay đầu khuyên nhủ: "Nhị Lang, cậu bớt nói vài câu đi, Trần Thiên Hộ trung niên mất con, người tóc bạc tiễn người tóc đen, nhất thời bi phẫn, dùng phương thức tung lưới tìm kiếm hung thủ có thể tha thứ, người chết là lớn nhất, cậu chớ có châm chọc khıêυ khí©h.”
Lúc này Uông Đại Hạ mới câm miệng.
Mộc Bách Hộ nói với Chu Tiểu Kỳ: "Đại án gϊếŧ người do nha môn Thuận Thiên phủ quản hạt, binh mã ti Bắc thành chúng ta chỉ phối hợp tuần phố, bắt được nhân vật khả nghi, cũng sẽ đưa đến ngục giam Thuận Thiên phủ trông coi. Ta đây liền tự mình đưa Uông nhị thiếu đến phủ Thuận Thiên, sẽ hỏi cậu ấy tường tận xem hôn nay đã đi đâu, nhìn thấy gì, nói không chừng có thể hỗ trợ phá án.”
Nha môn phủ Thuận Thiên sẽ nể mặt Uông Thiên Hộ, bảo Uông Đại Hạ lấy khẩu cung một lần rồi thả về nhà.
Nhưng Cẩm Y Vệ thì khác, một khi vào ngục Cẩm Y Vệ, không chết cũng phải lột da, bị đánh đến tàn phế cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Mộc Bách Hộ không thể để Cẩm Y Vệ mang Uông Đại Hạ đi.
Binh mã ty Bắc thành cũng sĩ diện, huống chi lần này Uông Đại Hạ hiếm khi có lý, là Cẩm Y Vệ khinh người quá đáng.
“Đúng vậy, đúng vậy!" Uông Đại Hạ lại thò đầu ra từ phía sau mông ngựa: "Cẩm Y Vệ phụ trách ngự án, gϊếŧ gà sao phải dùng dao mổ trâu. Cái chết của Trần Đại Lang, ta cũng rất khổ sở, hy vọng sớm ngày tìm được hung thủ, ta sẽ phối hợp với phủ Thuận Thiên.”
Chu Tiểu Kỳ nói: "Cẩm Y Vệ muốn điều tra vụ án gì, chưa tới lượt binh mã ti Bắc thành xen vào!”
Mộc Bách Hộ nháy mắt, binh mã ty Bắc thành vây Uông Đại Hạ lại. Cẩm Y Vệ tất nhiên đáng sợ, đắc tội Thượng Quan còn đáng sợ hơn.