Chương 8: Văn nhã bại hoại

Ngày đó sinh nhật mẹ hắn, cô mang theo bánh kem đến. Mẹ hắn sai bảo cô như bảo mẫu, bảo cô lau bàn, vào bếp nấu cơm, nấu cơm xong lại không được ngồi ăn.

Hiện tại ngẫm lại, khi đó mình ngu quá mà!

Nhưng cô không thể không thừa nhận, Đổng Kiến An thật sự rất ưu tú, dù là bên ngoài hay năng lực, nếu không cô cũng sẽ không cố gắng vì hắn, kiên trì nhiều năm như vậy.

“Bé tư, sắp cháy nồi rồi!”

Giọng của Cố Tam Tĩnh khiến Cố Tư Tình hoàn hồn, cô vội vàng thêm nước vào trong nồi, thấy tương trong nồi bắt đầu sôi ùng ục ùng ục, sau đó đổ ra chén.

Lại mang nồi rửa sạch sau đó thêm nước vào, cô nói với Tam Tĩnh, “Chị nấu sôi nước nhé, em đi kêu ba mẹ về ăn cơm.”

Cố Tam Tĩnh xua tay để cô đi, Cố Tư Tình đậy nắp đi ra ngoài, mới ra cửa liền đυ.ng phải bà nội Ngô Đại Ni, cô cười gọi một tiếng: “Nội!”

Ngô Đại Ni mắt lạnh lùng nhìn cô, “mày đi đâu đó??”

Cố Tư Tình không thèm để ý đến thái độ của bà nội, cô đã quen rồi, huống hồ kiếp trước bà lão này sống cũng không tốt. Cô lại cười nói: “Con đi gọi ba về ăn cơm.”

Người ta nói vươn tay không đánh khuôn mặt cười, khuôn mặt của Cố Tư Tình vẫn mang theo nụ cười, Ngô Đại Ni cũng không làm mặt lạnh, liền hòa hoãn nói: “Nếu mày gặp nhà chú hai, thì cũng kêu bọn họ về ăn cơm đi.”

“Dạ” Thuận tiện làm chuyện này, Cố Tư Tình đồng ý.

Sau khi đi khoảng 5 - 6 phút, tới trước bờ ruộng của Chú Hai Cố Kiến Thành, thấy

anh họ Cố Học Cường đang khiêng một bao tải trái bắp tới, cô liền nói: “Anh Đại Cường, bà nội kêu nhà anh về ăn cơm.”

Cố Học Cường nhếch miệng cười, “Biết rồi, bé tư, em cũng đến kêu bác cả về ăn cơm à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy em mau đi đi.” Cố Học Cường xua tay, khuôn mặt vẫn đang cười khờ khạo.

Cố Tư tình chạy về phía ruộng nhà mình, vị anh họ này rất cần mẫn lại tài giỏi, nhưng chỉ là quá thành thật. Cũng không biết sao chú Hai và thím Hai là người khôn khéo mà lại nuôi ra một đứa con trai như vậy.

Đi đến ruộng nhà mình, mẹ đang cùng chị cả và chị hai bẻ bắp, ba người đang khiêng từng bao đầy ra ngoài, đầu bốn người đều là mồ hôi.

Cố Tư Tình vội vàng đi qua, giúp cha đỡ bao đặt trên đất. Cố Kiến Quốc thấy con gái út đi tới, thì cười nói: "Tan học rồi à con?”

“Dạ, con đến gọi mọi người về nhà ăn cơm.” Cố Tư Tình lại định đi giúp đỡ bẻ bắp, nhưng chưa kịp làm thì chị cả lại nói: “Em đừng có làm, không mang bao tay, lá bắp sẽ chà xát vào da đấy.”

“Được rồi, cơm nước xong lại làm.” Vương Nguyệt Cúc từ trong ruộng bắp đi ra, người một nhà khiên bắp đã bẻ lên xe đẩy, rồi kéo về nhà.

Cố Kiến Quốc ở phía trước kéo, chị em Cố Tư Tình ở phía sau đẩy, lúc đi ngang qua bờ ruộng nhà chú Hai, thím hai Trương Xuân Đào đang cầm một củ khoai lang đỏ nhai, nhìn thấy nhà bọn họ liền nói: “Chị dâu, xem ra mấy đứa con gái nhà chị đều có giỏi ha, có thể theo kịp một đứa con trai lớn rồi.”

Đây là rõ ràng đang cười nhạo nhà bọn họ không có con trai mà.

Lời nói này Vương Nguyệt Cúc đã nghe nhiều rồi, nên cũng không quá tức giận. Muốn chọc giận, vậy thì đã sớm tức chết rồi.

“Mấy đứa con nhà tôi, ưu điểm khác thì không có, nhưng lại rất siêng năng. Khi có thể làm việc được, đều tranh nhau xuống ruộng làm.” Vương Nguyệt Cúc nhìn bà ta nói: “Chú hai đâu? Lại đi chơi mạt chược à?”

Trương Xuân Đào vốn muốn nhìn Vương Nguyệt Cúc bị chê cười, nghe câu nói đó nháy mắt xụ mặt xuống, trong lòng khó chịu. Cố Kiến Thành thích chơi mạt chược, chỉ cần ngồi xuống bàn mạt chược thì mọi chuyện khác đều quên hết, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện chơi mạt chược.

Cố Tư Tình giơ ngón tay cái về phía mẹ nhà mình, công phu đối đáp của mẹ cô là đệ nhất. Nhưng Thím hai lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng trở về lại cãi nhau với chú hai.

Nhưng chẳng có quan hệ gì với nhà mình, tại thím hai miệng tiện trước.

Về đến nhà, Cố Kiến dỡ bắp xuống dưới, Cố Tư Tình đi vào phòng bếp bỏ mì vào nồi, chờ mì sợi chín, bọn họ đã rửa ráy xong, người một nhà ngồi vây quanh trên bàn đá ở trong sân ăn cơm.

Cơm vừa ăn được một nửa, vị hôn phu của chị cả Đặng Chí Minh đến. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc vuốt ngay ngắn, cả người nhìn rất văn nhã lịch sự, rất có thể diện. Phải nói đây là văn nhã bại hoại.

Cố Tư Tình nhìn thấy hắn tay liền nắm đũa thật chặt, kiếp trước chính tên cặn bã này đã hủy hoại cả đời chị cả, kiếp này hắn đừng mong được như ý.