Chương 33: Nhượng Bộ

Mấy bà cụ trực tiếp cản bà ta lại: “Đây đều là trưởng bối của đám Vệ Quốc, sao nào, cô định kêu đám Vệ Quốc vào đánh bọn họ hả? Khinh nhà chúng tôi không có cháu trai à? Nếu cô không xót con cô bị người ta đánh thì cứ việc gọi bọn nó vào.”

Trần Ái Lan: “...”

Mẹ đội trưởng cũng khuyên bảo: “Ái Lan à, cô nên thấy đủ đi. Mẹ chồng cô phúc hậu, chỉ đánh con bà ấy sinh, không đánh cô. Nếu đổi lại thành nhà người ta thì đã bị răn dạy chung rồi.”

Mấy bà cụ vây xem thầm nghĩ mẹ Hữu Tài quá hiền lành rồi, thảo nào bị con dâu bắt nạt.

Bà Tô nói: “Đừng cản nó, để nó mở cửa, để người ta nhìn thấy Hữu Tài bị đánh. Xem sau này Hữu Tài làm sau ngẩng đầu lên được. Tôi làm vậy là chừa chút mặt mũi cho nó đấy.”

Trần Ái Lan: “...” Tôi còn phải cảm ơn bà à!

Tô Hữu Tài bị đánh tới kêu cha gọi mẹ.

Từ nhỏ đến lớn ông ta chưa từng bị đánh như vậy. Trước kia anh trai đi rồi, ông ta chính là bảo bối trong nhà. Cha mẹ đều thương ông ta, chị cũng tốt với ông ta, ai dám đánh ông ta như vậy chứ.

“Mẹ ơi, đừng đánh nữa, con sai rồi con sai rồi, đừng đánh nữa.”

Bà Tô nghe vậy thầm nghĩ quả nhiên vẫn là gậy gộc đánh ra con thảo.

Bà ấy phất tay: “Sai thế nào?”

“Con nhận, con nhận cô cháu gái Thanh Ngọc này.” Tô Hữu Tài muốn khóc.

“Vợ anh không nhận đó.”

“Ái Lan à...” Tô Hữu Tài nhìn về phía Trần Ái Lan.

Trần Ái Lan cắn răng: “Nhận, nhận hết được chưa.”

“Tôi còn muốn kêu Thanh Ngọc về nhà, ăn cơm với mấy người.” Bà Tô nói: “Sau này chúng ta không chia nữa, ăn ở đều cùng một chỗ.”



Chuyện này Trần Ái Lan không đồng ý, khó khăn lắm mới được làm chủ, ai muốn sống dưới mí mắt mẹ chồng nữa chứ.

“Đánh đánh đánh, tiếp tục tiếp tục. Đánh hỏng thì tính cho tôi, tôi còn một đứa con trai nữa.”

Tô Hữu Tài: “... Mẹ ơi ——”

“Kêu cũng vô dụng, anh xem anh đối xử với tôi và cha anh như thế nào! Tôi một tay bưng bô nuôi anh lớn, anh có vợ lập tức quên mẹ, lương tâm anh bị chó tha rồi. Có nhà ai không phải người già làm chủ chứ, chỉ vợ của anh lợi hại hả? Anh hỏi thử đám anh em của mình xem, nhà bọn họ ai làm chủ nhà?”

Mấy kẻ đi đánh người cũng không dám lên tiếng. Nếu bọn họ có thể làm chủ nhà thì bây giờ còn bị ép tới làm chuyện này sao?

“Ái Lan à, mẹ bọn nhỏ ơi ——” Tô Hữu Tài gọi vợ mình.

Thật ra nắm đấm đánh không đau, nhưng mấy nhánh trúc kia đánh xuống thật sự đau.

Ít nhiều gì cũng là chồng mình, Trần Ái Lan nhanh chóng muốn xông tới, lại bị mấy bà cụ kéo lại.

Có thể làm chủ nhà, sức lực đều không nhỏ, Trần Ái Lan không phải đối thủ của bọn họ, cũng không dám đánh nhau thật, sợ chịu thiệt.

Nhìn chồng mình bị đánh tới mức bật khóc, Trần Ái Lan đau lòng muốn chết. Trong lòng tức giận, nhìn bà Tô nói: “Mẹ, mẹ muốn đánh chết con của mình hả?”

Trên thực tế bà Tô cũng đau lòng, nhưng đúng lúc thấy được hiệu quả, bây giờ cũng không muốn từ bỏ. Dù sao cũng không đánh chết, cũng đã dặn dò rồi, dùng dây roi, không làm tổn thương tới xương cốt. Vậy nhưng trong miệng bà ấy vẫn tàn nhẫn: “Tôi vẫn còn một đứa con trai, nhưng cô chỉ có một người chồng. Nếu cô muốn tái giá thì lại khác. Đúng lúc cô tái giá, nhà này vẫn là tôi làm chủ.”

Trần Ái Lan: “...”

Cháu trai cháu gái cũng đã có rồi, tái giá cái gì!

Bà Tô lại nói: “Các người còn muốn ở riêng, ngày nào tôi cũng tìm người tới đánh nó. Tôi sinh, tôi muốn đánh thế nào thì đánh.”

Trần Ái Lan nói: “Ban đầu là mẹ muốn ở riêng mà.”



“Cô còn có mặt mũi nhắc tới chuyện này hả, lúc đó tôi bị cô làm tức tới không chịu nổi.”

Trần Ái Lan bị bộ dạng vô lại này của bà cụ làm tức tới run người. Bà ta thật sự không ngờ bà cụ còn có chiêu này.

Bên kia Tô Hữu Tài vẫn đang kêu to.

Trần Ái Lan hết cách, cắn răng: “Được rồi mẹ, cả nhà ở chung được chưa?”

Cho dù hợp nhà, nhà này vẫn là bà ta làm chủ! Đã già đến mức đó rồi, còn có thể là đối thủ của bà ta sao?

Trần Ái Lan nhượng bộ, bên Tô Hữu Tài cũng nương tay.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng không cần đánh người nữa, tất cả mọi người đều là người thành thật, không thích ra tay.

Mẹ đội trưởng nói: “Mẹ Hữu Điền à, chuyện này cứ cho qua như vậy sao?”

Đổi giọng gọi mẹ Hữu Điền, không nhắc tới Tô Hữu Tài nữa.

Bà Tô nói: “Qua cái gì, hôm nào còn quậy thì đánh tiếp. Mọi người về chờ trước đi, mấy ngày nữa tôi kêu ông nhà tôi đi cắt chút thịt heo về, kêu Ái Lan làm một bàn cho mọi người, tới góp vui một chút.”

Đám đàn ông đánh người đều cực kỳ lúng túng: “Vậy thì ngại quá.”

Bà Tô nói: “Mấy đứa đều là con có hiếu, có gì xấu hổ, trở về phải nghe lời mẹ mấy đứa hơn.”

Trần Ái Lan: “...”

Mọi người xong việc rồi đều giải tán hết, mở cửa gọi đám hậu bối nhà họ Tô lòng nóng như lửa đốt bên ngoài vào nhà.

Cuối cùng người nhà họ Tô đóng cửa lại, cả nhà mở đại hội.