Chương 4.2

Hạ Kiêu lạnh lùng nhìn Bạch Thiển Thiển.

Khuyên cái gì?

Khuyên Tô Thanh Thanh ly hôn với anh à?

Anh không quen biết Bạch Thiển Thiển.

Bạch Thiển Thiển lại cùng với Tô Thanh Thanh đối đầu gay gắt.

Anh không biết Bạch Thiển Thiển dây vào làm gì.

Nhưng anh biết rằng cho tới bây giờ Tô Thanh Thanh không phải thật lòng muốn kết hôn với anh.

Anh nghĩ đến Tô Thanh Thanh kết hôn với anh cũng chỉ vì anh ở sát vách viện thanh niên trí thức, tối đến họ có gây ra động tĩnh gì, vách tường bên kia đều có thể nghe thấy.

Nghĩ đến âm thanh dịu dàng, đáng yêu của cô gái kia sẽ bị người ta nghe thấy....

Sắc mặt của Hạ Kiêu đã đen như than rồi.

Bạch Thiển Thiển muốn thấy Hạ Kiêu vì chán ghét mà vứt bỏ Tô Thanh Thanh, lúc này khóe miệng cô ta cong lên, cô ta xoay người đi về phía cửa.

"Thanh Thanh, cô có ở bên trong không?"

Nói xong cô ta đi tới đẩy cửa.

Ngày hôm nay, Tô Thanh Thanh vẫn còn rất bình tĩnh, cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

Lúc này, Hạ Kiêu gần như không suy nghĩ gì nhiều, một tay kéo cánh tay của Bạch Thiển Thiển ra, đẩy cô ta ra.

Hiện tại, e ràng Tô Thanh Thanh vẫn chưa mặc áo quần tử tế...

Trên da thịt người nọ vẫn còn lưu lại một chút dấu vết đỏ mà anh đã để lại, anh không muốn để người đàn ông khác thấy.

Bạch Thiển Thiển hơi loạng choạng một chút, vẻ mặt kinh ngạc.

"Hạ Kiêu...."

"Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh khuyên Tô Thanh Thanh một chút, tránh cho cô ấy dây dưa với anh mãi chứ không có ý gì khác."

Cô và Hạ Kiêu ở cùng thôn, cha mẹ nuôi nhà họ Tô đã từng có ơn đối với Hạ Kiêu, hai người họ cũng được xem là đã quen biết nhau mười mấy năm.

Hạ Kiêu tính tình tuy lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không bao giờ động tay chân đối với phụ nữ. Lẽ ra, anh ta càng không nên động tay chân với cô mới đúng.

Vẻ mặt Hạ Kiêu có chút thay đổi.

Anh biết hành vi vừa rồi của mình quá khích, nhưng gương mặt vẫn âm trầm như trước, lạnh lùng nhìn Bạch Thiển Thiển.

"Không cần, tự tôi sẽ nói chuyện với Tô Thanh Thanh."

Nói xong, anh cũng chẳng thèm nhìn sắc mặt của người khác, mở cửa ra.

Không để cho đám người ngoài này có cơ hội thăm dò, nhìn vào bên trong, Hạ Kiêu đã nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Đôi lông mày đang cau lại của Bạch Thiển Thiển lập tức giãn ra.

Xem ra Hạ Kiêu thực sự cực kỳ chán ghét Tô Thanh Thanh.

Những người khác vội vàng nói.

"Đi thôi. Tôi đoán, chắc là Hạ Kiêu tức giận rồi."

"Nếu như là tôi, tôi cũng bực mình, vôi duyên vô cớ bị Tô Thanh Thanh dây vào như vậy."

"Điều quan trọng là, Tô Thanh Thanh còn ở trước mặt người trong đại đội nói nhảm...."

Nhưng dù sao cũng là đàn ông, e rằng ngay cả anh ta cũng khó chịu.