Tiêu Bình nhìn anh ta một lúc rồi nóng vội xen ngang: "Anh nói xem nếu như Tô Thanh Thanh thật sự làm đám cưới giả với Hạ Kiêu, vậy thì tôi theo đuổi cô ấy có được không?Nếu biết cô ấy nấu ăn ngon như vậy, tôi đã sớm theo đuổi cô ấy ngay từ đâu, làm gì đến lượt Hạ Kiêu. Nhà họ Tiêu cũng chẳng thua kém gì nhà họ Mạnh của anh."
Tiêu Bình so sánh: "Nhà anh có hai người con trai, tài sản còn phải cưa đôi, nhà tôi chỉ có mình tôi là con độc đinh, so với anh tôi chẳng thua kém chút nào đúng không?"
Mạnh Tân Dân xám xịt, cha mẹ anh ta còn sống, sao lại nhắc đến vấn đề chia tài sản này.
"Anh im đi."
Mạnh Tân Dân chỉ tay về phía Bạch Thiển Thiển: "Thịt kho tàu không phải là thịt sao?"
Tiêu Bình nhìn về hướng nhà Tô Thanh Thanh sát bên cạnh, cảm khái nói: "Ngửi thấy mùi hương của nhà bên kia, thịt kho tàu của Bạch Thiển Thiển không thơm bằng."
Nụ cười trên gương mặt Bạch Thiển Thiển trở nên cứng đờ.
Lúc này, "cái đuôi" Lưu Liễu cuối cùng đã trở về, vừa nghe được câu này, cô ta đã vội vàng vì Bạch Thiển Thiển mà bênh vực kẻ yếu, nói: "Tiêu Bình, Bạch Thiển Thiển đã có ý bỏ tiền ra mua thịt cho các người ăn. Các người không cảm ơn còn không biết xấu hổ mà thèm chảy dãi món thịt của Tô Thanh Thanh, hơn nữa còn đứng ở đây nói ra mấy lời không biết mất mặt này!"
Vẻ mặt Tiêu Bình chợt sa sầm, từ nhỏ đến lớn anh ta đã được bà và mẹ chiều chuộng thành quen. Thật ra, anh ta vốn dĩ không muốn tòng quân, vì sợ đau, sợ mệt, sợ khổ.
Vì thế trong khi ông và lão già nhà anh ta còn đang đắn đo, bà và mẹ anh ta đã phí hết tâm tư đưa anh ta xuống nông thôn để làm thanh niên trí thức tạm lánh nạn, còn đặc biệt lựa chọn đại đội sản xuất của Đảng Tiểu Hồng.
Có lẽ bởi vì điều này mà lão già và ông anh ta đã trừ hết phần tiền tiêu vặt và sinh hoạt phí, trong tay anh ta hiện tại cũng chẳng có nhiều tiền nếu không thì làm sao anh ta phải thèm ăn đến mức bị người khác nhục nhã như thế này.
"Xì, tôi có cầu xin Bạch Thiển Thiển nấu thịt cho tôi ăn đâu. Thịt cô ta nấu không thơm bằng của Tô Thanh Thanh, tôi không được quyền nói ra sự thật à?"
Lưu Liêu đứng cạnh Bạch Thiển Thiển lớn tiếng nói: "Đồ không biết xấu hổ, ăn thịt của người ta..."
"Lưu Liễu!" Bạch Thiển Thiển vội vàng ngăn lời nói kế tiếp của Lưu Liễu lại rồi nhìn về phía Tiêu Bình và Đảng Tiểu Hồng, nói: "Tiêu Bình, Lưu Liễu không có ý này, tôi cũng không có ý này, hai người đừng hiểu lầm."
Mặc dù Tiêu Bình không có tiền đồ lắm, nhưng anh ta có một người cha tốt, có một gia thế tốt!
Kiếp trước cô ta không biết nắm bắt cơ hội, không có xây dưng tốt các mối quan hệ cho tương lai, cho nên tương lai cô ta mới rơi vào kết thúc cô độc như vậy.
Sau khi trọng sinh lần nữa, cô ta phải thay đổi tất cả.
Bạch Thiển Thiển cố tình nấu ăn, chủ động mua thịt, thật ra cũng là vì muốn có mối quan hệ tốt với họ, sau khi trở về thủ đô sẽ có thêm bạn bè.
Nhưng ai ngờ, đồ ngốc Lưu Liễu này lại có cái miệng thúi như thế, nói ra những điều không nên nói.
Tiêu Bình chẳng thèm đáp lại, còn Đảng Tiểu Bình thì "xì" một tiếng.
Bạch Thanh Thanh vội nói: "Tất cả mọi người đều là người của viện thanh niên trí thức, trước đây rất chiếu cố tôi, đây chỉ là một ít thịt heo mà thôi."
"Hơn nữa, tất cả mọi người đều từ thủ đô đến, sau đó đều trở thành bạn bè, nên tôi thật sự không có ý đó."
Đảng Tiểu Hồng cầm bát đứng dậy, đi thẳng một mạch ra cửa. Trước khi đi, cô ta vẫn kịp vứt lại một câu: "Chúng tôi ăn không nổi thịt được người khác bố thí."
Tiêu Bình đảo mắt một vòng cũng vội vàng đi theo. Anh ta lười tính toán với Bạch Thiển Thiển và Lưu Liễu, nhưng Đảng Tiểu Hồng đã cầm bát đi rồi, anh ta lưỡng lự một chút cũng đi theo không thèm quay đầu lại.
Bạch Thiển Thiển tức đến mức nghiến rắng, cô ta hận không thể may miệng của Lưu Liễu lại. Nếu đã không biết nên nói gì thì có thể im miệng đi, được không?
Hôm trước cô ta nói bậy hại Bạch Thiển Thiển bị Đảng Tiểu Hồng oán giận rồi, hôm nay lại còn tiếp tục đắc tội đến hai người này.
"Lưu Liễu, cô còn không đi theo Đảng Tiểu Hồng và Tiêu Bình xin lỗi đi!"
Lưu Liễu vẫn chưa cam lòng, nói: "Tôi nói không sai, họ không ăn thì thôi..."
Hai người đã đi rồi, phần thịt còn thừa lại nhiều thì cô ta cũng có thể ăn nhiều một chút.
Bạch Thiển Thiển sắp tức chết rồi, vẻ mặt mấy thanh niên trí thức còn lại có chút xấu hổ.
Ai lại chẳng biết ngượng cơ chứ?
Moi người cùng tụ lại một chỗ ăn cơm, Bạch Thiển Thiển đã nấu ăn rồi vậy thì bọn họ sẽ làm những chuyện lặt vặt khác.
Bọn họ cũng có tiền, có lương thực. Thật ra thì họ cũng thèm thịt, khi có tiền có tem phiếu thì họ sẽ đến quán cơm quốc doanh của thị trấn để ăn cơm, lúc không có thì cùng lắm là không ăn chứ không thèm nhờ Bạch Thiển Thiển làm
Vì vậy, đợi cho thịt kho tàu được dọn lên bàn xong, trên bàn ăn chỉ còn một mình Lưu Liễu đang không ngừng gắp thịt.
Bạch Thiển Thiển nhìn phản ứng của những người khác cũng biết rằng lần này cô ta đã đắc tội nhiều người, nhưng mà nếu muốn cứu vãn tình hình thì e rằng đã không còn kịp nữa.
Người bị tổn thương lòng tự trong, có bù đắp cỡ nào cũng vô dụng.
Cô ta buồn bực, chỉ có thể cố gắng bắt chuyện mời mọi người đến ăn, nhưng người nào cũng chỉ gắp tầm hai miếng thịt rồi không bao giờ động đũa nữa.
Mạnh Tân Dân còn không thèm động đũa, anh ta chỉ ăn bánh màn thầu, cháo và rau xanh bên cạnh.
Anh ta biết Bạch Thiển Thiển thích mình. Đối với Bạch Thiển Thiển lớn lên ở nông thôn nhưng có tinh thần cầu tiến này, Mạnh Tân Dân ít nhiều cũng có hảo cảm, hơn nữa vì cô ấy mới là con ruột của nhà họ Bạch nên anh ta cũng có thêm vài phần quan tâm.
Lần trước, khi Bạch Thiển Thiển rơi xuống nước, anh ta không do dự nhảy xuống cứu người, thậm chí có lúc Mạnh Tân Dân đã từng suy nghĩ qua, bản thân và Bạch Thiển đã có tiếp xúc thân mật như vậy thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với cô ấy.
Nhưng sau khi Bạch Thiển Thiển trở về từ bệnh viện, dường như cô ta đã hoàn toàn trở thành người khác. Chẳng những Bạch Thiển Thiển không thèm đề cập đến chuyện anh ta cứu mạng mình, mà hiện lại còn để ý đến Hạ Kiêu.
Có lẽ Bạch Thiển Thiển không hề thích Hạ Kiêu, cũng chưa từng thích anh ta, mà chỉ cần Tô Thanh Thanh thích ai, quan tâm ai thì cô ta sẽ theo đuổi người đó.
Mạnh Tân Dân có chút buồn bực, ngầm so sánh: Bạch Thiển Thiển thế này, còn không bằng Tô Thanh Thanh. Vừa ăn cơm, Mạnh Tân Dân vừa không kìm lòng được mà nhìn về phía nhà bên cạnh.
Đảng Tiểu Hồng và Tiêu Bình chưa trở về, chẳng lẽ họ thật sự sang nhà bên cạnh để ăn cơm sao?