Tô Thanh Thanh muốn qua đó tìm một ít báo chí để xem. Báo chí chính là thứ tốt nhất để theo dõi thời sự và chính trị.
Tuy nhiên cô không muốn đi cùng đám người trong viện thanh niên trí thức
Sách của cô hiện tại vẫn chưa xem hết, chưa kể hôm qua có lẽ cô đã đắc tội với Mạnh Tân Dân rồi, cô không cần phải xuất hiện khiến người ta chán ghét thêm.
Bạch Thiển Thiển thấy cô không có phản ứng bèn tiếp tục nói: "Cô không cảm thấy, Mạnh Tân Dân thật sự thích cô sao?"
Bạch Thiển Thiển nhớ đến ánh mắt Mạnh Tân Dân nhìn Tô Thanh Thanh. Trong phút chốc, hai tay của cô ta run rẩy, lòng thầm hoảng sợ.
Mạnh Tân Dân là chông cô ta ở kiếp trước, lẽ nào kiếp này lại thích Tô Thanh Thanh sao...
Là do Tô Thanh Thanh mảnh mai, xinh đẹp? Hay là vì Tô Thanh Thanh chiếm mất cuộc sống của cô ta nên mới có được sự yêu thích đó ...
"Thích tôi à, thích tôi mà trừng mắt nhìn tôi chết đuối sao?" Tô Thanh Thanh phản bác.
Cô muốn đòi lại công bằng cho nguyên thân tuy nguyên thân thích Mạnh Tân Dân, nhưng nếu anh ta không thích cô ấy, thì có thể không cần đáp lại, nhưng mà Mạnh Tân Dân không hề cản Tô Thanh Thanh lại lúc cô ấy nhảy sông, cuối cùng không hề ra tay cứu Tô Thanh Thanh.... Đúng là quá đáng.
Tô Thanh Thanh uy hϊếp đòi nhảy sông tự vẫn. Lúc đó, Mạnh Tân Dân lại cho rằng cô ấy đang càn quấy, cố tình uy hϊếp anh ta nên đã giễu cợt hai câu. Không ngờ, nguyên thân lại thật sự nhảy xuống...
Nếu như không có Hạ Kiêu ở đó, có lẽ nguyên thân đã thật sự chết đuối rồi.
Bạch Thiển Thiển nghe cô oán giận, cứng họng một lúc rồi mới nói: "Thanh Thanh, e rằng cô nghĩ nhiều rồi. Mạnh Tân Dân không có ý đó, hôm qua anh ấy vẫn nhìn cô."
"Cô không biết đâu, hôm qua ánh mắt của anh ấy giành cho cô ..."
Ánh nhìn đó chính là ánh mắt hứng thú mà đàn ông giành cho phụ nữ.
Nghĩ đến điều này, Bạch Thiển Thiển chua chát. Kiếp trước cô ta thích Mạnh Tân Dân nhiều năm như vậy, hôm nay lại thấy ánh mắt của người ấy giành cho Tô Thanh Thanh, đương nhiên cô ta không cam lòng!
Tuy nhiên, hiện tại vẫn quan trọng nhất. Tốt nhất là nên nghĩ cách để Tô Thanh Thanh và Hà Kiêu nhanh chóng ly hôn.
"Tô Thanh Thanh, cô thật không còn thích Mạnh Tân Dân nữa sao? Chẳng lẽ cứ bỏ cuộc như thế này à?"
"Hay là...." Bạch Thiển Thiên chăm chú nhìn Tô Thanh Thanh " Cô đã thích Hạ Kiêu!"
Kiếp trước, hai người họ như thế nào, cô ta không nhớ rõ lắm.
Hiện tại thì trong lòng Bạch Thiển Thiển đang rất lo lắng.
Tô Thanh Thanh nhìn Bạch Thiển Thiển, có vẻ như cô cũng đang rất lo.
Không được ...
Không thể để cho người khác biết được mình đang lo lắng.
Để cảm xúc chi phối dễ hỏng chuyện.
Tô Thanh Thanh hắng giọng, nói: "Đương nhiên không phải, tôi muốn thi đại học! Sau khi kết hôn với Hạ Kiêu, thì gia cảnh của tôi sẽ không còn thấp kém như trước, đương nhiên có thể thuận lợi tham gia kì thi đại học."
Bạch Thiển Thiển cuối cùng mới thở dài một hơi.
Quả nhiên Tô Thanh Thanh không dự định tiếp tục chung sống với Hạ Kiêu, cô ấy vẫn còn nhung nhớ Mạnh Tân Dân.
Cô ta chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Vậy thì chi bằng cô trước tiên gởi gắm thân phận ở nhà họ Bạch đi!"
"Như thế này mới hoàn toàn trong sạch được, nếu cô ở chỗ Hạ Kiêu, đến lúc điều tra đến cha mẹ cô, lỡ đâu người ta cứ truy cứu thì sao? Làm sao cô có thể tham gia thi đại học?"
Tô Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, nói: "Không được, thủ đô có nhiều người như vậy, lúc thi đại học chẳng phải xác suất đậu sẽ thấp hơn sao?"
"Con người Hạ Kiêu rất tốt! Anh ấy là quân nhân giải ngũ, tôi tin tưởng vào nhân cách anh ấy."
Tô Thanh Thanh vô cùng chân thành nói: "Chưa kể chuyện đến thủ đô nữa, tôi phải ôn tập thật tốt để còn thi, lỡ đâu không kịp thì biết trách ai?"
Bach Thiển Thiển gần như nghiến răng.
Không được!Vào mùa tựu trường năm sau, thân phận của Hạ Kiêu không chừng sẽ được phơi bày. Đến lúc đó, loại phụ nữ ham hư vinh như Tô Thanh Thanh này còn muốn buông tay anh ấy sao?
Chắc chắn là không rồi!
Tuyệt đối không thể để cho Tô Thanh Thanh câu kéo đến ngày đó!
Bạch Thiển Thiển vô cùng lo lắng, cô ta phải nghĩ cách để Mạnh Tân Dân chủ động với Tô Thanh Thanh một chút.
Cho dù không thể làm được thì ít ra cũng phải làm cho Tô Thanh Thanh ghé qua viện thanh niên trí thức thường xuyên, tiếp xúc với Mạnh Tân Dân nhiều một chút, cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, đồng thời cũng khiến cho Hạ Kiêu sinh ra khúc mắt.
Cô ta phải nghĩ cách tiếp cận với Hạ Kiêu thật nhiều, để Hạ Kiêu biết được cô ta tốt như thế nào, như vậy mới càng thêm chán ghét Tô Thah Thanh.
"Tô Thanh Thanh, tại cô không thấy thôi, chứ tôi đã tận mắt thấy. Tình cảm Mạnh Tân Dân giành cho cô chắc chắn là yêu thích. Chờ đến năm sau, còn ai tin cô và Hạ Kiêu làm đám cưới giả nữa? Ai lại đi tin cô với Hạ Kiêu trong sạch? Sao cô có thể ở cạnh Mạnh Tân được nữa?"
Mạnh Tân Dân từng là chồng cô ta, dù hôm nay Bạch Thiển Thiển đã không còn cần đến anh ta nữa, nhưng phải nhìn thấy Mạnh Tân Dân giành sự chú ý của mình cho Tô Thanh Thanh Thanh, Bạch Thiển Thiển vẫn không khỏi khó chịu.
Nhưng mà, cô ta biết chuyện gì mới là quan trọng nhất.
Cô ta muốn Mạnh Tân Dân thích Tô Thanh Thanh, muốn Tô Thanh Thanh lại "nɠɵạı ŧìиɧ". Vậy thì Hạ Kiêu nhất định sẽ không hề do dự mà chán ghét cô, ly hôn với cô.
Tô Thanh Thanh cúi đầu xuống, vẻ mặt chộ dạ.
Hạ Kiêu đã bị cô "làm nhục", làm gì mà còn thanh với chả bạch.
Bạch Thiển Thiển nhìn cô có vẻ đang dao động. Cô ta thuyết phục, nói: "Cô thích Mạnh Tân Dân, vậy thì đừng dùng dằng nữa, cô phải nhanh chóng ly hôn với Hạ Kiêu, nhân lúc tất cả mọi người vẫn còn ..."
Cô ta muốn tiếp tục nói thêm điều gì đó, giây sau đã bị người chen thẳng vào lời nói: "Bạch Thiển Thiển!"
Bạch Thiển Thiển bất ngờ, lập tức ngẩng đầu liền thấy Tô Vĩnh An đang xách một cái giỏ đi vào.
Bạch Thiển Thiển biến sắc.
Tô Vĩnh An âm trầm, tiến đến thật nhanh.
"Anh hai." Bạch Thiển Thiển nhỏ giọng gọi.
"Đừng gọi tôi là anh hai. Tim của cô rốt cuộc là để ở đâu?" Tô Vĩnh An tức giận nói.
"Trước đây, Tô Thanh Thanh thích Mạnh Tân Dân, cô cũng thích Mạnh Tân Dân, lẽo đẽo theo anh ta, làm anh ta vui lòng. Mưu tính ép Tô Thanh Thanh cưới Hạ Kiêu."
"Hiện tại Tô Thanh Thanh và Hạ Kiêu đã kết hôn, cô lại giựt dây để Tô Thanh Thanh ly hôn. Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"
"Cô đừng gặp Tô Thanh Thanh nữa được không?"