Đội trưởng có chút bất đắc dĩ.
"Không phải đây là lãng phí sao?"
Hạ Kiêu lắc đầu, ánh mắt trầm xuống.
"Tôi vốn định xài số tiền này rồi, nếu bên viện thanh niên trí thức không đồng ý cưa đôi thì tôi vẫn muốn chia đều. Tôi sợ những gia đình lúc trước muốn lắp đèn điện thì bây giờ vì chi phí lắp điện mà không muốn lắp nữa."
Đội trưởng Lưu nhìn Hạ Kiêu, nói:
"Hạ Kiêu, cậu quá khách sáo rồi."
"Trước đây cậu thường giúp chúng tôi, tôi không nói đến, dù sao ngày còn bé cậu cũng nhận không ít ân tình của người trong đại đội, nhưng hiện tại không phải cậu đã giải ngũ rồi sao?"
Lúc đó Hạ Kiêu có năng lực nên lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ. Hiện tại thì anh đã giải ngũ rồi, không còn nguồn kinh tế nào khác.
Lợi dụng đám thanh niên trí thức là ổn nhất.
Dù sao, Hạ Kiêu còn phải tự lo thân!
"Không sao, tôi có thể gánh vác được, mình tôi....."
Hạ Kiêu định nói là, một mình anh có thể đảm bảo bản thân lúc nào cũng no bụng, nhưng lúc này anh mới nhớ đến, hiện tại trong nhà còn có thêm một Tô Thanh Thanh nữa.
Hơn nữa, Tô Thanh Thanh không chỉ yêu cầu ăn no là được.
Tô Thanh Thanh cần ăn đầy đủ hơn nưã phải ăn ngon.
"Đội trưởng Lưu yên tâm, tôi biết rồi."
Đội trưởng Lưu thật ra vẫn rất vui, dù sao chuyện này vẫn có thể giúp cho đại đa số người nhà của họ sử dụng được điện. Trong lúc các buổi họp của đại đội sản xuất hoặc công xã, thì lưng của ông ta có thể dựng thẳng không ít.
Đây chính là nhờ vào năng lực đội trưởng của ông ta.
"Vậy, tôi đồng ý nhé? Hahaha, nhưng mà, Tiểu Hạ à, cậu đã là người kết hôn rồi, sau này số người trong nhà sẽ còn tăng lên....."
Lời còn chưa nói hết, ông ta đã bị vợ mình huých cho một cái.
Vợ ông ta ho khan một tiếng, cố ý nhắc nhở.
Vợ của đội trưởng, dì Thúy Hoa hung dữ liếc ông ta, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng.
Cô gái Hạ Kiêu cưới sao có thể được gọi là vợ được?
Cô ấy chính là một ngôi sao chổi.
Ở bên cạnh Tô Thanh Thanh, Hạ Kiêu còn cảm thấy ngột ngạt, bực bội cỡ nào nữa.
Dì Thúy Hoa nói.
"Hạ Kiêu, cậu đừng nghe chú cậu nói bậy, chúng ta biết hiện giờ cậu rất khổ sở."
Dì Thúy Hoa cười haha nói.
"Ha ha, cậu yên tâm đi, đợi cậu ly dị xong, dì sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn."
"Vóc người, tướng mạo của cậu đều là hạng cực phẩm nhân gian, là người xuất chúng nhất trong đại đội, thậm chí là cả công xã chúng ta...."
Bà ta vừa nói vừa nghĩ lại có gì đó không đúng, mặt của Hạ Kiêu sao lại âm trầm thế kia....
Bà ta nói xong, câu kế tiếp liền tắt ngấm trong cổ họng.
Hạ Kiêu thăng bằng lại cảm xúc, không tiếp nhận chủ đề này, đứng lên nói.
"Vậy phiền đội trưởng và dì rồi."
"Thứ này là của bạn tôi đưa, tôi không hút thuốc lá nên không xài đến, đội trưởng hút thuốc lá hay là chú cầm đi."
Khi vừa đi ra khỏi nhà đội trưởng, anh còn nghe loáng thoáng được vợ chồng ông ta nói.
Ngưu Thúy Hoa vẫn không khỏi oán trách chồng mình.
"Ông xem lại ông đi, sao nói năng không tính toán gì hết vậy, ông không biết vợ của Hạ Kiêu đã làm chuyện gì sao ?"
"Ông còn cố tình nhắc tới, khiến cho cậu ấy khó chịu."
"Ông nhìn sắc mặt của Hạ Kiêu đi, sắp rơi nước mắt đến nơi rồi."
Đội trưởng Lưu cũng lầm bầm.
"Còn không phải do loại bà tám như bà sao, bà nói nhăng cuội gì vậy."
"Bà xem lại lời mình nói đi, người ta vừa mới kết hôn hôm qua, bà đã ở đây ba hoa bảo người ta li dị xong thì giúp tìm đối tượng."
Dì Thúy Hoa không chịu thua kém, nói.
"Ông thì biết cái gì, ông nhìn Tô Thanh Thanh xem, cô ta là loại người dễ sống chung sao? Ông không nghe người ta kể, đêm họ kết hôn, Tô Thanh Thanh đã từng tuyên bố gì sao?"
"Tô Thanh Thanh như vậy sao có thể tốt với Tiểu Hạ được chứ."
"Cũng vì nhà họ Tô mà cậu ấy hi sinh như vậy, nếu không thì làm sao Tiểu Hạ thèm cưới Tô Thanh Thanh chứ, lần kết hôn đầu tiên đã đổ vỡ, muốn kế hôn lại cũng khó giói thiệu được đối tượng tốt."
"Tôi thấy hay là Tiểu Hạ ly hơn sớm một chút có khi cũng tốt, đỡ phải bị người đó liên lụy."
Hạ Kiêu rũ mắt, hít vào một hơi thật sau, lòng tựa như đang đeo theo một tảng đá.
Có lẽ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi anh ly hôn.
Mí mắt rũ xuống, anh đi nhanh trở về. Từ xa xa, Hạ Kiêu đã thấy được ánh sáng nhàn nhạt từ đèn dầu.
Anh nhìn thứ ánh sáng đang tỏa ra, bước chân chợt dừng lại, vẻ mặt có chút ấm áp.
Đẩy cửa ra, Tô Thanh Thanh vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc giường.
Tiếng động anh gây ra khiến cho cô giật mình một cái.
Tô Thanh Thanh suýt nữa đã nhảy lên bàn.
Khó trách cô phản ứng lớn như vậy.
Nhà họ Hạ chỉ có một giường lớn, một chiếc drap mỏng và một chăn bông.
Hoặc là cô ngủ ở nơi khác, hoặc là cô chỉ có thể nằm dưới sàn nhà.
Cô cố gắng sử dụng toàn bộ khả năng suy nghĩ của mình tính toán qua một lần, nhưng cách nào cũng cảm thấy không khả thi.
Cuối cùng, cô đang suy nghĩ đến, có nên thừa dịp Hạ Kiêu không ở đây, cô lặng lẽ leo lên nằm trước, chờ đến khi anh quay trở về thì giả vờ mình đang ngủ.
Nếu như cô "đã" ngủ, thì không cần phải lo cả hai sẽ ngượng ngùng, Hạ Kiêu cũng không thể trách cô rồi đuổi cô đi.
Móng vuốt của Tô Thanh Thanh bắt đầu rục rịch ra tay, định bò lên giường.
Ai ngờ đúng lúc này Hạ Kiêu trở về, lại nhìn chằm chằm cô như thế.
Tô Thanh Thanh là đang có tật giật mình hay sao?
Cô nhìn Hạ Kiêu, vẻ mặt chột dạ.
"Anh, anh trở về rồi à?"
Hạ Kiêu nhìn chằm chằm Tô Thanh Thanh một lúc, bất kì cảm xúc nào được biểu lộ trên gương mặt này đều có vẻ cực kì phong phú, linh động.
Vào lúc này, cảm xúc chột dạ cũng như vậy.
Anh chỉ "Ừ" một tiếng rồi nhìn thoáng qua ngọn đèn, sau đó lại nhìn chồng sách trên bàn, cuối cùng là nhìn Tô Thanh Thanh, vẻ mặt mệt mỏi nói.
"Ngủ đi."
Tô Thanh Thanh chợt lắp bắp.
"Ngủ, ngủ sao?"
Nhưng mà hai người họ, chỉ có một cái giường lớn thôi!
Ngủ, ngủ kiểu gì?
Lúc này Hạ Kiêu mới nhớ ra, nhà họ chỉ có một giường lớn và Tô Thanh Thanh lúc nào cũng muốn ly hôn với anh.