Hình ảnh này khiến anh không khỏi sinh ra một ảo giác, được ăn cùng Tô Thanh Thanh như thế này cũng không tệ.
Chỉ có điều là Tô Thanh Thanh và anh.... rõ ràng là người của hai thế giới.
Lúc nãy anh ăn uống thô tục như vậy, liệu Tô thanh Thanh có chán ghét anh hay không?
Hạ Kiêu rủ mắt xuống, nhìn Tô Thanh Thanh vừa ăn xong phần mì của mình, đặt đũa xuống. Anh vội vàng giải quyết hết tất cả chỗ thức ăn còn lại trên bàn. Anh không chấp nhận sự lãng phí.
Tô Thanh Thanh chợt khựng lại, thầm nhủ sau này sẽ không nấu nhiều như vậy nữa.
Tô Thanh Thanh không khỏi cảm thấy may mắn vì cô biết được sức ăn của mình như thế nào. Hơn nữa, hôm nay chạy đôn chạy đáo cả buổi, rất mệt.
Cho nên, cô đã ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn trong bát.
Nếu không, có lẽ cô sẽ bị Hạ Kiêu quở trách mất.
Vào thời điểm hiện tại, lãng phí không khác gì phạm tội.
Tô Thanh Thanh xin ý kiến.
"Anh thấy sa tế tôi làm có thơm không?"
Hạ Kiêu gật đầu.
Tô Thanh Thanh vội hỏi.
"Vậy có thể bán được không?"
Đương nhiên là có thể, cho dù là dùng để ăn cùng mì, màn thầu hay các món rau trộn thì loại sa tế này phải nói là rất thơm. Huống hồ chi, loại này còn dùng dầu để chế biến, một vật tư khan hiếm nhất trong thời điểm hiện tại.
"Mùi rất thơm, loại này rất hiếm."
Nhưng mà, Tô Thanh Thanh đã lấy được lượng dầu, ớt và hạt mè này từ đâu?
Là từ trong không gian của cô chứ còn ở đâu nữa.
Hơn nữa số lượng của mấy thứ này vẫn còn rất nhiều.
Sa-tế, chao, dưa muối, các món điểm tâm đều là những món mà Tô Thanh Thanh đã từng kinh doanh.
Cô có thể tự chế biến được những loại sản phẩm hảo hạng này, cho nên số lượng những mặt hàng này trong không gian không cần quá nhiều, cô sẽ đóng gói những mặt hàng chưa kịp dán nhãn này thật tốt.
Nhân lúc này bán chúng ra nữa là đẹp.
Cứ nói là có người trong công ty thực phẩm nào đó, tuồn hàng ra là được.
Có lẽ cô nên tìm thêm vài người ở chợ đen để phân phát chúng ra bên ngoài....
Hạ Kiêu nhìn cô đăm chiêu, một lần nữa nhắc nhở.
"Em có làm gì thì cũng đừng làm một mình, có việc gì cứ đến tìm tôi."
Tô Thanh Thanh nhanh chóng gật đầu.
Lúc này Hạ Kiêu mới đứng dậy đi ra sau bếp rừa chén. Tô Thanh có chút do dự, không theo sau.
Vì mục đích "ở chung" lâu dài, vậy thì phân công nhau làm việc nhà cũng được.
Cô nấu cơm, Hạ Kiêu rửa chén.
Rất công bằng.
Tô Thanh Thanh nhìn về phía nhà bếp, sau đó cô lấy ra một chai dung dịch sát trùng, nhanh chóng khử trùng vết thương trên chân, vết thương đau rát đến mức cô phải hít hà.
Nếu như tối nay không đυ.ng nước, qua ngày mai có lẽ nó sẽ kết vảy.
Lúc này Tô Thanh Thanh mới nhìn lại giỏ xách của mình. Nhân lúc Hạ Kiêu không ở đây, cô vội vàng lấy một số đồ vật từ trong “giỏ xách thần kì” của mình ra.
Nào bột giặt, dầu tắm, cùng một số loại quần áo khác nhau....
Cả những quyển sách giáo khoa mà ngày hôm nay cô đã cất trữ trong không gian nữa.
Nếu Tô Thanh Thanh đã có ý định muốn tham gia thi đại học, vậy thì cô sẽ không chỉ làm cho có lệ.
Nhiều người vẫn thường cho rằng, kì thi đại học đầu tiên năm 1977 rất đơn giản, ngay cả học sinh trung học cơ sở cũng khả năng thi đậu.
Nhưng trên thực tế, đối với người sống vào thời đại này mà nói, đi học là một việc vô cùng gian nan.
Hơn nữa, vào lúc này, không có thầy giỏi cũng không có tài liệu ôn tập nào tốt.
Lần thi đại học đầu tiên này nhất định bao gồm các môn chính trị, ngữ văn, số học.
Đối với bang xã hội sẽ có thêm môn lịch sử, còn bang tự nhiên sẽ là môn vật lý.
Tiếng anh chỉ là môn tự chọn, nhưng nếu phần thi tiếng Anh có thành tích tốt, thì đương nhiên cô sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
Đối với một số ngành nghề đặc thù cần tiếng Anh thì tiếng Anh sẽ trở thành môn thi chính.
Lời dẫn của quyển sách này, Tô Thanh Thanh nhất định phải xem cho kỹ.
Ngày hôm nay, chọc cho Lưu Liễu kia cứng họng, đúng là quá hả giận mà.
Khi Hạ Kiêu trở về phòng, thì thấy Tô Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh một chồng sách dày.
Hạ Kiêu nhìn vào đống đồ trong giỏ, cuối cùng vẫn lấy từng món đồ ra, anh định đem đi giặt, để ngày mai còn mặc tiếp.
Có lẽ thấy trong giỏ vẫn còn đồ, anh lẳng lặng nhấc cái giỏ lên một chút, hừm… có vẻ nặng.
Hạ Kiêu lại nhìn về chồng sách bên cạnh Tô Thanh Thanh.
Cô không biết vì sao lại có cảm giác sợ hãi khi bị anh nhìn chằm chằm từ đằng sau.
"Có, có chuyện gì vậy?"
Hạ Kiêu thu hồi tầm mắt, không nói gì.
Trước mặt Tô Thanh Thanh có một cái giỏ xách được phủ một lớp vải bông, có lẽ Tô Thanh Thanh vừa lấy khá nhiều sách ra từ tủ của mình.
Hạ Kiêu lấy quần áo và giầy ra, sau đó dự định đem chỗ vải bông mà anh vừa mua sáng nay đi giặt. Ngày mai anh sẽ thay mới toàn bộ chăn drap.
Vừa khiêng đồ lên, anh chợt phát hiện thấp thoáng có mấy miếng vải bông màu xanh dương, xám, xanh lá và trắng, hình dáng của chúng thoạt nhìn có vẻ gì đó không ổn cho lắm.
Hạ Kiêu không suy nghĩ gì nhiều, cầm lên xem thử.
Vật trước mặt này, chẳng phải là qυầи ɭóŧ nam sao?
Hạ Kiêu nhìn năm cái qυầи ɭóŧ mới, vẻ mặt chợt đờ đẫn.
Tô Thanh Thanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn liền nhìn sang, đập vào mắt cô là hình ảnh Hạ Kiêu đang giơ một chiếc qυầи ɭóŧ lên, chăm chú nhìn, ánh mắt mờ mịt.
Tô Thanh Thanh chợt lắp bắp, cô sợ Hạ Kiêu cho rằng cô có ý định muốn "chà đạp" anh, lời còn chưa kịp nghĩ, đã lên tiếng.
"Đó, đó là hàng mua một tặng một!"
Vừa nói xong, cô thật muốn tự vả miệng mình một cái
Vào thời điểm này, làm gì có nơi nào chạy cái chương trình mua một tặng một này?
Nhìn Hạ Kiêu nâng qυầи ɭóŧ lên rồi nhìn chúng với vẻ nghiền ngẫm, Tô Thanh Thanh không khỏi liên tưởng đến bức hình mẫu nam mặc qυầи ɭóŧ gợi cảm… dĩ nhiên là với khuôn mặt và vóc dáng đã được thay thế thành Hạ Kiêu.
Đặc biệt là vào mỗi buổi sáng, cô sẽ được ngắm vóc người cường tráng của anh.
Máu mũi và nước miếng của Tô Thanh Thanh suýt chút nữa là tuôn trào.
Cô vội vàng dùng sách che đi tầm mắt của mình, cố gắng ngăn chặn suy nghĩ muốn nhìn lén.
Hạ Kiêu:
"....."
Ánh mắt của cô ấy luôn khiến cho anh có cảm giác rằng, Tô Thanh Thanh thật sự rất muốn thấy anh mặt đồ lót.
Hạ Kiêu thu gom đồ vật lại, quay đầu đi về sân sau.
Hôm nay có người đã mua cho anh đồ vật riêng tư, là người đã từng cùng anh tiếp xúc da thịt, là Tô Thanh Thanh xinh đẹp của anh.