Chương 31

Cô ngay lập tức kinh ngạc hỏi.

Cô lục tìm một chút, có vẻ là trứng vịt hoang, vẫn còn rất tươi.

Tô Thanh Thanh nói.

"Để tôi làm thành món trứng vịt muối cho anh nhé?"

"Khi ăn cháo buổi sáng nếu có thêm trứng vịt muối mằn mặn sẽ ngon hơn."

Hạ Kiêu không có ý kiến gì.

Yêu cầu của Tô Thanh Thanh đối với món ăn rất cao, trên phương diện này, anh không đủ khả năng để cho ý kiến.

Đối với các loại thực phẩm hoang dã này, một người đến từ thành phố như Tô Thanh Thanh cảm thấy hào hứng vô cùng. Lúc này cô đã vội vàng chuẩn bị chế biến trứng vịt rồi.

Trước tiên, cần phải rửa sạch trứng vịt, sau đó ngâm chúng trong giấm trắng một lúc. Tiếp theo lại rửa qua nước, trứng vịt càng sạch sẽ càng thêm ngon.

Kế đó, Tô Thanh Thanh lén lút lấy một chai rượu nhỏ từ trong không gian ra, cô xoa từng quả trứng vịt qua rượu rồi đổ đi chỗ rượu thừa còn lại, cuối cùng cô phơi trứng vịt ở sân sau.

" Đợi trưa mai phơi xong. Tôi sẽ nấu một nồi nước hương liệu, lúc đó có thể đem chúng đi ướp muối rồi."

Trứng vịt trải qua một lần phơi nắng vừa thơm vừa vàng ươm.

Khi đó, cô sẽ rưới một ít rượu trắng lên trên rồi đậy kín chỗ trứng muối lại.

Trứng vịt thành phẩm chắc chắn sẽ rất ngon!

Từ căn phòng bên cạnh dường như truyền ra một giọng nói.

"Mấy người có ngửi thấy mùi rượu không?"

Hạ Kiêu theo bản năng nhìn về Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh:

"......"

Mũi của hàng xóm bên cạnh là mũi chó sao? Xa như vậy mà họ cũng có thể ngửi thấy được mùi?

Tô Thanh Thanh vờ như không có gì, cô vội đi rửa tay rồi đi nhồi bột mì, còn cố ý nói lớn tiếng một chút.

"Loại mì sợi này lúc nhào bột phải để bột nghỉ một chút rồi mới nhào tiếp, nếu nhào liên tục nhiều lần thì mì sợi sẽ mất đi độ dai."

Hạ Kiêu có vẻ không phát hiện được sự khác lạ của Tô Thanh Thanh.

Nhưng mùi rượu nhàn nhạt đã bao phủ khắp nơi trong sân.

Tô Thanh Thanh còn vừa nói vừa giội nước khắp sân, khiến cho mùi rượu càng lúc càng tản ra khắp nơi.

Thứ này chắc chắn là rượu hảo hạng, nếu không thì không thể nào có mùi thơm như vậy được.

Nhưng rượu ngon như thế này mà Tô Thanh Thanh chỉ dùng nó để xoa trứng vịt...xong việc liền đổ bỏ.

Nhìn mười mấy quả trứng vịt nọ, lòng Hạ Kiêu hơi trùng xuống.

Anh cảm thấy đối với Tô Thanh Thanh mỏng manh này, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Không bàn đến việc hiện tại anh nghèo túng, chỉ có hai bàn tay trắng.

Nhưng dù cho có được hưởng 100 đồng trợ cấp từ chức vụ phó đoàn trưởng, Hạ Kiêu vẫn cảm thấy, có vẻ mình không đủ khả năng để nuôi Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh phát hiện trong tủ vẫn còn một cái chén khác.

"Đã tới mùa hạt dẻ rồi sao?"

Hạ Kiêu gật đầu.

Ở nông thôn hiện tại, chỉ còn một thời gian ngắn nữa là đến mùa thu hoạch rồi, công việc trồng trọt không nhiều, sáng sớm hầu hết mọi người đều bận rộn ở đại đội sản xuất, đến buổi xế chiều thì họ có thể tự do lo liệu việc của mình.

Trong khi lương thực vụ thu chưa được cấp xuống, nhưng vì nhờ vào lợi thế sống gần núi nên nhiều người trong đại đổi sản xuất thường lên đây tìm kiếm thổ sản.

Buổi chiều Hạ Kiêu lên núi không những kiếm được một ít thú hoang mà còn tìm được một chút hat dẻ.

Bây giờ là tháng chín, là mùa của hạt dẻ.

Nếu chỉ ăn không như vậy, đúng là có chút lãng phí.

Tô Thanh Thanh chợt muốn ăn bánh ga tô hạt dẻ...

Cô còn muốn làm một cái lò bánh mì nhỏ trong sân....

Cô ở lại đây ít nhất cũng phải đến đầu năm sau mới đi, tóm lại trong khoảng thời gian này cô muốn mình được ăn uống đầy đủ.

Khi bán bánh kê lạnh, cô còn có thể nướng thêm một ít bánh mì để bán.

Ngoài ra, không riêng gì bánh mì, lò bánh mì còn có thể dùng để nướng thêm đào giòn, nướng bánh quy, quay thịt ....

Cô âm thầm suy tính để cuộc sống của mình ngày sau ngày một tốt hơn

Tô Thanh Thanh có tay nghề, có tài nguyên, tuyệt đối sẽ không tự làm khó mình.

Riêng về phần lò bánh mì, có lẽ còn phải chờ một lúc, đợi đến khi lấy lòng Hạ Kiêu xong, tâm trạng của anh tốt lên thì cô sẽ bàn đến chuyện này.

Suy nghĩ như thế, Tô Thanh Thanh tỏ ra cực kì hăng hái đi nấu mì.

Trước khi nấu mì, cô đã trụng sợi mì qua nước lạnh trước, sau đó mới lén dùng nước từ không gian trụng thêm một lần nữa, nhờ vậy mà sợi mì càng thêm dai.

Cô bỏ mì vào bát súp xương vừa được nấu sôi rồi xếp vài lát thịt lên trên. Tô Thanh Thanh rải thêm một ít hành xắc nhuyễn cùng rau xanh đã được trụng vào, sau đó bỏ thêm vài lát ớt đã được xắc.

Sau khi cho vài lát cải chua nhỏ vào tô mì, cô mang ra một lọ sa tế đã được làm sẵn

"Tôi không biết anh ăn cay hay không."

Hạ Kiêu không trả lời chỉ đi dập lửa, sau đó rửa tay rồi phụ bưng lên.

Canh súp tươi ngon, cùng hương vị rau dại đa dạng tạo nên một mùi vị mới lạ nhưng lại ngon miệng vô cùng.

Cải chua này không biết đã được Tô Thâm Tham ngâm từ bao giờ, giòn giòn rất dễ ăn.

Ăn đến bát mì thứ hai, Hạ Kiêu nhìn sang lọ sa tế.

Nhận thấy sự hiếu kỳ của anh, Tô Thanh Thanh vội vàng múc một muỗng sa tế ra.

"Không cay lắm đâu, anh nếm thử!"

Hạ Kiêu:

"....."

Vấn đề không phải là cay...

Mà là hiện tại, mọi người chỉ dám chấm một chút dầu hạt vừng để ăn, nhưng xài dầu xa xỉ giống Tô Thanh Thanh như thế này, Hạ Kiêu trước giờ chưa từng thấy qua.

Hiện tại vừa gieo mầm cải dầu cho nên các gia đình hầu như chỉ hấp bánh cao lương và nấu chút cháo để ăn.

Có điều là, mùi sa tế ớt này rất thơm.

Để tạo ra loại sa-tế ớt này, người chế biến đã phải sử dụng ba, bốn loại ớt đỏ khác nhau bao gồm: ớt khô, ớt bằm, ớt bột sau đó trộn cùng dầu mè để nấu ra thành phẩm.

Khi nấu dầu sa-tế cần phải để ý đến mùi vị, màu sắc và độ cay của dầu.

Dầu hạt vừng có lẽ dùng công nghệ bí mật nào đó để ép ra, nên không mang theo bất kì mùi vị kì lạ nào, chỉ còn lại mùi thơm đậm đà.

Loại dầu này có lẽ đã được ướp thêm hương liệu nên không còn vị đắng nữa, ngược lại còn tỏa ra mùi hương nồng nàn.

Một muỗng sa-tế lớn được đổ vào bát mì, khiến cho toàn bộ bề mặt bát mì nổi lên một lớp mỡ đỏ, kí©h thí©ɧ vị giác thực khách.

Anh gắp một đũa mì to để ăn, trán toát ra một ít mồ hôi.

Hạ Kiêu không lãng phí, húp sạch nước lèo sa-tế trong bát. Độ cay càng kí©h thí©ɧ mồ hôi túa ra, làm cho cả người rất khoan khoái.

Sau đó anh ngồi một bên, yên tĩnh chờ Tô Thanh Thanh ăn xong.

Cách cô ăn uống rất tinh tế, trang nhã, hiển nhiên là do cô được thừa hưởng từ sự giáo dục nề nếp của gia đình.

Phép tắc khi ngồi bàn ăn rất chuẩn mực.

Lúc ăn gần như không phát ra bất kì âm thanh nào.

Cô nhẹ nhàng rưới một ít sa-tế ớt, sau đó chậm rãi tiếp tục ăn cơm, chóp mũi rịn ra một ít mồ hôi, dường như có hơi cay. Tô Thanh Thanh dùng khăn giấy khẽ chùi mũi, sau đó lại tiếp tục yên lặng dùng bữa.